"Xuất phát"
Tiếng trọng tài vang lên, 2 chiếc xe lập tức phóng đi.
Cũng ngay lúc đó, Tống Mịch lùi ra phía sau, đi về nơi những chiếc xe bị hỏng.
Mọi người đã tập trung hết về trung tâm đỉnh núi, không còn ai quan tâm cô đứng một mình ở sau.
Một bóng đen bỗng lao ra tung cước về phía Tống Mịch, cô nghiêng người tránh, một tay nắm lấy chân người kia vặn ngược.
Người kia ngã dập người xuống đất.
Diệp Tịnh Y thở dốc, khó nhọc đứng lên, bộ dạng vô cùng thảm hại, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Tống Mịch, sự đố kị xen lẫn không phục.
Tống Mịch liếc nhìn Diệp Tịnh Y từ trên xuống dưới, hừ lạnh xong bỏ đi.
Chưa được mấy bước, Diệp Tịnh Y lại lao về phía cô vung nắm đấm.
Lúc này Tống Mịch thật sự mất kiên nhẫn, chặn nắm đấm của cô ta đồng thời dùng lực chân đạp một nhát vào bụng Diệp Tịnh Y, cô ta đau đớn nằm bệt trên đất, khó nhọc lên tiếng.
"Tôi thích anh ấy 5 năm, theo đuổi anh ấy 5 năm, tôi là người đến trước, tại sao lại là cô? Dựa vào đâu, dựa vào đâu cô vừa xuất hiện đã cướp mất anh ấy "
"Trên đời này không thiếu cổ thụ, không nhất thiết cứ phải cố chấp treo cổ trên một cái cây thuộc về người khác."
"Cô....tôi tuyệt đối không bỏ cuộc, còn chưa biết anh ấy chọn ai đâu"
"Nói cô thiểu năng lại còn không chịu nhận"
Tống Mịch sải bước dài bỏ đi, treo lên một chiếc xe mà phóng theo đường mòn đi vào trong rừng sâu thẳm.
Để lại Diệp Tịnh Y nước mắt rơi lã chã, quằn quại một chỗ.
Nhìn màn hình phát trực tiếp, xe của Ngạo Đường cách sau xe của Diệp Tùng một khoảng, mà cách đó không xa có 3 chiếc xe moto khác lao về phía 2 người họ.
Nhìn qua đó không phải xe của người Ngạo Đường.
Tống Mịch chậc một tiếng, vặn hết tốc độ, tiếng xe gầm rú va chạm cùng cây cối vang vọng khắp khu rừng yên tĩnh, u tối.
Tống Mịch đi rất nhanh, men theo đường mòn mà rời khỏi khu rừng.
Chiếc moto phóng lên không trung, chỉ còn cách chút nữa là lao thẳng xuống vách núi, Tống Mịch quay đầu xe, vặn ga hết cơ, một chân đạp mạnh vào trụ rào chắn an toàn.
Chiếc xe bị nghiêng sát mặt đường, tiếng thành xe ma sát với mặt đường trong màn đêm nghê hết sức rợn người.
Tống Mịch vừa tăng tốc vừa quan sát màn hình trực tiếp, Ngạo Đường đã vượt lên nhưng bị DIệp Tùng áp sát, đôi lúc còn bị gây khó dễ, suýt nữa văng ra khỏi đường đua rơi xuống núi.
Ở khúc cua, 3 chiếc xe kia vụt lên ép sát Ngạo Đường khiến Diệp Tùng vượt lên đi trước.
2 chiếc xe ép 2 bên, chiếc còn lại dùng sức tông đuôi xe anh.
Nhưng chỉ qua khúc cua, 3 chiếc liền rời ra, giảm tốc độ, xe Ngạo Đường lại vọt lên trước.
Tống Mịch vặn tay ga, thoáng chốc đã đuổi kịp 3 chiếc xe kia.
Phát hiện có một chiếc xe lạ xuất hiện, nhập đoàn với mình, một người lớn giọng với Tống Mịch.
"Cô là ai?"
Tống Mịch không đội mũ bảo hiểm, quay sang nở nụ cười.
"Tổ tông của mày"
"Mẹ, con đĩ này"
Chiếc xe giảm tốc độ, tên kia định với tay sang bắt Tống Mịch, tay hắn còn chưa kịp chạm tới, thoáng cái Tống Mịch đã biến mất, chỉ còn lại xe của cô lao vô định rồi ngã văng xuống núi.
Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tên kia đột nhiên cảm thấy thứ gì lành lạnh, sáng bóng kề sát cổ mình, nhìn sang là một thanh kiếm bóng loáng mà gương mặt Tống Mịch được ánh trăng chiếu sáng hiện lên thân kiếm.
Lạnh lẽo và chết chóc, đôi mặt chỉ có một màu đen u tối như hồ nước không đáy, không tia dao động.
Tên đó trợn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng đầu đã lìa khỏi cổ, tất cả chỉ diễn ra vẻn vẹn trong 1 giây.
Đạp xác tên kia xuống núi, Tống Mịch lái xe vọt lên đi giữa 2 người còn lại.
Cả 2 người đó quay qua nhìn cô, ánh mắt từ ngỡ ngàng, khinh ngạc chuyển sang hoảng sợ, bởi nụ cười của cô, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Tống Mịch thả tay ra khỏi tay lái, chĩa súng sang 2 bên.
Một tiếng nổ đang thép vang lên, sau đó là tiếng va đập của xe máy và vật nặng ngã lăn trên mặt đất.
Tống Mịch dừng xe, nhìn mà hình trực tiếp.
Ngạo Đường và Diệp Tùng đã đến khúc cua quay ngược lại, cô chỉ việc ngồi đợi bọn họ ở đây rồi xử luôn một thể.
Xuống xe, bước về tên gần nhất, tên kia ôm đùi đầy máu lết ra xa, ánh mắt kinh hãi nhìn Tống Mịch như quái vật.
"C...cầu xin c...cô....th...tha cho...t...tôi"
"Không thích"
"T...tôi ..chỉ ...la..làm theo...lệnh..cầu..xi..xin..."
"Lệnh ai?"
"Diệp...Tu..Tùng...lão..đại"
"Rất tốt, cho ngươi siêu sinh nhanh một chút"
Tống Mịch đứng dậy, mỉm cười vô hại, đạp người kia lăn xuống núi, tiếng va đập nặng nề vang lên sắc lạnh như muốn cứa vào da thịt.
Nhìn người còn lại đang ôm đùi thu người về một góc, 2 tay nắm chặt rất rễ cây trên núi, trợn mắt, nhìn Tống Mịch, muốn hét lên nhưng lại nghẹn ứ ở cổ họng.
Nắm chân người kia kéo lê về phía vách núi, hai tay hắn dùng hết sức bình sinh cào nền đất đến bật máu nhưng cũng vô dụng.
Nhưng lần này Tống Mịch bê cả người hắn lên ném ra xa một chút, khung cảnh thiếu nữ bê người đàn ông to, cao hơn mình ném xuống núi như ném mẩu bánh bao, thật khiến người ta rợn người.
Tống Mịch phủi phủi tay, vừa xong việc đã thấy 2 luồng ánh đèn từ xa chiếu tới, thoáng cái đã đến chỗ Tống Mịch.
Diệp Tùng cùng Ngạo Đường đi song song, thấy bóng người chắn ở giữa, Diệp Tùng phanh gấp, nhưng xe Ngạo Đường không phanh.
Nhận ra Tống Mịch, anh hướng xe về vách núi rồi nhảy khỏi xe, để chiếc xe cứ thế phá rào an toàn lao xuống dưới.
Nhăn mày nhìn 3 chiếc xe tàn tạ nằm dưới đất, Diệp Tùng xuống xe lao về phía Tống Mịch.
"Bọn họ đâu?"
"Ai cơ?"
"Mẹ nó, cô đừng có giả ngu? Bọn họ đâu?" Diệp Tùng hơi mất kiên nhẫn, nắm cổ áo Tống Mịch xách lên.
"Tôi không biết"
Tống Mịch khó chịu ra mặt, siết chặt tay Diệp Tùng đến khi hắn đau quá liền buông ra.
Ngay chớp mắt, cô đã xuất hiện bên Ngạo Đường, một tay nắm tay anh, lật đi lật lại.
Phát hiện vệt máu dưới nền đất, Diệp Tùng ngạc nhiên, gào lên.
"Chắc chắn là cô, cô đưa bọn nó tới đâu rồi?"
Xe bọn họ đều ở đây, chỉ có người là không thấy đâu cả.
Chắc chắn là cô gái này làm.
"Tôi là con gái chân yếu tay mềm , có thể làm gì đám đàn ông đấy chứ?"
Mẹ nó, tự nói bản thân chân yếu tay mềm không bị tự vả chết à.
Sức lực vặn tay hắn vừa nãy mà của con gái thì ông đây đã chết từ lâu rồi.
"Chỉ có cô ở đây, cô đã làm gì bọn nó rồi?"
"Tiễn bọn chúng đi thăm cung điện xa hoa lộng lẫy của Diêm Vương rồi"
"Cô nói gì cơ? Bị điên à? Bọn họ ở đâu?"
" Không biết mà.
Tôi ném bọn họ từ chỗ đó xuống, dưới đó là chỗ nào tôi thực sự không biết."
"......"
Tiếng trọng tài vang lên, 2 chiếc xe lập tức phóng đi.
Cũng ngay lúc đó, Tống Mịch lùi ra phía sau, đi về nơi những chiếc xe bị hỏng.
Mọi người đã tập trung hết về trung tâm đỉnh núi, không còn ai quan tâm cô đứng một mình ở sau.
Một bóng đen bỗng lao ra tung cước về phía Tống Mịch, cô nghiêng người tránh, một tay nắm lấy chân người kia vặn ngược.
Người kia ngã dập người xuống đất.
Diệp Tịnh Y thở dốc, khó nhọc đứng lên, bộ dạng vô cùng thảm hại, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Tống Mịch, sự đố kị xen lẫn không phục.
Tống Mịch liếc nhìn Diệp Tịnh Y từ trên xuống dưới, hừ lạnh xong bỏ đi.
Chưa được mấy bước, Diệp Tịnh Y lại lao về phía cô vung nắm đấm.
Lúc này Tống Mịch thật sự mất kiên nhẫn, chặn nắm đấm của cô ta đồng thời dùng lực chân đạp một nhát vào bụng Diệp Tịnh Y, cô ta đau đớn nằm bệt trên đất, khó nhọc lên tiếng.
"Tôi thích anh ấy 5 năm, theo đuổi anh ấy 5 năm, tôi là người đến trước, tại sao lại là cô? Dựa vào đâu, dựa vào đâu cô vừa xuất hiện đã cướp mất anh ấy "
"Trên đời này không thiếu cổ thụ, không nhất thiết cứ phải cố chấp treo cổ trên một cái cây thuộc về người khác."
"Cô....tôi tuyệt đối không bỏ cuộc, còn chưa biết anh ấy chọn ai đâu"
"Nói cô thiểu năng lại còn không chịu nhận"
Tống Mịch sải bước dài bỏ đi, treo lên một chiếc xe mà phóng theo đường mòn đi vào trong rừng sâu thẳm.
Để lại Diệp Tịnh Y nước mắt rơi lã chã, quằn quại một chỗ.
Nhìn màn hình phát trực tiếp, xe của Ngạo Đường cách sau xe của Diệp Tùng một khoảng, mà cách đó không xa có 3 chiếc xe moto khác lao về phía 2 người họ.
Nhìn qua đó không phải xe của người Ngạo Đường.
Tống Mịch chậc một tiếng, vặn hết tốc độ, tiếng xe gầm rú va chạm cùng cây cối vang vọng khắp khu rừng yên tĩnh, u tối.
Tống Mịch đi rất nhanh, men theo đường mòn mà rời khỏi khu rừng.
Chiếc moto phóng lên không trung, chỉ còn cách chút nữa là lao thẳng xuống vách núi, Tống Mịch quay đầu xe, vặn ga hết cơ, một chân đạp mạnh vào trụ rào chắn an toàn.
Chiếc xe bị nghiêng sát mặt đường, tiếng thành xe ma sát với mặt đường trong màn đêm nghê hết sức rợn người.
Tống Mịch vừa tăng tốc vừa quan sát màn hình trực tiếp, Ngạo Đường đã vượt lên nhưng bị DIệp Tùng áp sát, đôi lúc còn bị gây khó dễ, suýt nữa văng ra khỏi đường đua rơi xuống núi.
Ở khúc cua, 3 chiếc xe kia vụt lên ép sát Ngạo Đường khiến Diệp Tùng vượt lên đi trước.
2 chiếc xe ép 2 bên, chiếc còn lại dùng sức tông đuôi xe anh.
Nhưng chỉ qua khúc cua, 3 chiếc liền rời ra, giảm tốc độ, xe Ngạo Đường lại vọt lên trước.
Tống Mịch vặn tay ga, thoáng chốc đã đuổi kịp 3 chiếc xe kia.
Phát hiện có một chiếc xe lạ xuất hiện, nhập đoàn với mình, một người lớn giọng với Tống Mịch.
"Cô là ai?"
Tống Mịch không đội mũ bảo hiểm, quay sang nở nụ cười.
"Tổ tông của mày"
"Mẹ, con đĩ này"
Chiếc xe giảm tốc độ, tên kia định với tay sang bắt Tống Mịch, tay hắn còn chưa kịp chạm tới, thoáng cái Tống Mịch đã biến mất, chỉ còn lại xe của cô lao vô định rồi ngã văng xuống núi.
Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tên kia đột nhiên cảm thấy thứ gì lành lạnh, sáng bóng kề sát cổ mình, nhìn sang là một thanh kiếm bóng loáng mà gương mặt Tống Mịch được ánh trăng chiếu sáng hiện lên thân kiếm.
Lạnh lẽo và chết chóc, đôi mặt chỉ có một màu đen u tối như hồ nước không đáy, không tia dao động.
Tên đó trợn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng đầu đã lìa khỏi cổ, tất cả chỉ diễn ra vẻn vẹn trong 1 giây.
Đạp xác tên kia xuống núi, Tống Mịch lái xe vọt lên đi giữa 2 người còn lại.
Cả 2 người đó quay qua nhìn cô, ánh mắt từ ngỡ ngàng, khinh ngạc chuyển sang hoảng sợ, bởi nụ cười của cô, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Tống Mịch thả tay ra khỏi tay lái, chĩa súng sang 2 bên.
Một tiếng nổ đang thép vang lên, sau đó là tiếng va đập của xe máy và vật nặng ngã lăn trên mặt đất.
Tống Mịch dừng xe, nhìn mà hình trực tiếp.
Ngạo Đường và Diệp Tùng đã đến khúc cua quay ngược lại, cô chỉ việc ngồi đợi bọn họ ở đây rồi xử luôn một thể.
Xuống xe, bước về tên gần nhất, tên kia ôm đùi đầy máu lết ra xa, ánh mắt kinh hãi nhìn Tống Mịch như quái vật.
"C...cầu xin c...cô....th...tha cho...t...tôi"
"Không thích"
"T...tôi ..chỉ ...la..làm theo...lệnh..cầu..xi..xin..."
"Lệnh ai?"
"Diệp...Tu..Tùng...lão..đại"
"Rất tốt, cho ngươi siêu sinh nhanh một chút"
Tống Mịch đứng dậy, mỉm cười vô hại, đạp người kia lăn xuống núi, tiếng va đập nặng nề vang lên sắc lạnh như muốn cứa vào da thịt.
Nhìn người còn lại đang ôm đùi thu người về một góc, 2 tay nắm chặt rất rễ cây trên núi, trợn mắt, nhìn Tống Mịch, muốn hét lên nhưng lại nghẹn ứ ở cổ họng.
Nắm chân người kia kéo lê về phía vách núi, hai tay hắn dùng hết sức bình sinh cào nền đất đến bật máu nhưng cũng vô dụng.
Nhưng lần này Tống Mịch bê cả người hắn lên ném ra xa một chút, khung cảnh thiếu nữ bê người đàn ông to, cao hơn mình ném xuống núi như ném mẩu bánh bao, thật khiến người ta rợn người.
Tống Mịch phủi phủi tay, vừa xong việc đã thấy 2 luồng ánh đèn từ xa chiếu tới, thoáng cái đã đến chỗ Tống Mịch.
Diệp Tùng cùng Ngạo Đường đi song song, thấy bóng người chắn ở giữa, Diệp Tùng phanh gấp, nhưng xe Ngạo Đường không phanh.
Nhận ra Tống Mịch, anh hướng xe về vách núi rồi nhảy khỏi xe, để chiếc xe cứ thế phá rào an toàn lao xuống dưới.
Nhăn mày nhìn 3 chiếc xe tàn tạ nằm dưới đất, Diệp Tùng xuống xe lao về phía Tống Mịch.
"Bọn họ đâu?"
"Ai cơ?"
"Mẹ nó, cô đừng có giả ngu? Bọn họ đâu?" Diệp Tùng hơi mất kiên nhẫn, nắm cổ áo Tống Mịch xách lên.
"Tôi không biết"
Tống Mịch khó chịu ra mặt, siết chặt tay Diệp Tùng đến khi hắn đau quá liền buông ra.
Ngay chớp mắt, cô đã xuất hiện bên Ngạo Đường, một tay nắm tay anh, lật đi lật lại.
Phát hiện vệt máu dưới nền đất, Diệp Tùng ngạc nhiên, gào lên.
"Chắc chắn là cô, cô đưa bọn nó tới đâu rồi?"
Xe bọn họ đều ở đây, chỉ có người là không thấy đâu cả.
Chắc chắn là cô gái này làm.
"Tôi là con gái chân yếu tay mềm , có thể làm gì đám đàn ông đấy chứ?"
Mẹ nó, tự nói bản thân chân yếu tay mềm không bị tự vả chết à.
Sức lực vặn tay hắn vừa nãy mà của con gái thì ông đây đã chết từ lâu rồi.
"Chỉ có cô ở đây, cô đã làm gì bọn nó rồi?"
"Tiễn bọn chúng đi thăm cung điện xa hoa lộng lẫy của Diêm Vương rồi"
"Cô nói gì cơ? Bị điên à? Bọn họ ở đâu?"
" Không biết mà.
Tôi ném bọn họ từ chỗ đó xuống, dưới đó là chỗ nào tôi thực sự không biết."
"......"
Danh sách chương