Định đưa tay mở cửa thì cũng là lúc Ngạo Đường từ trong bước ra.

Trời đã muộn, Tống Mịch ngỏ ý bảo Ngạo Đường sang biệt thự mình ngủ, nhưng anh nhất quyết từ chối, lờ đi lời nói của cô mà thu người xem TV trên sofa.
Tống Mịch tức giận nhưng bất lực, lôi chăn gối từ biệt thự của mình sang ngồi bên cạnh xem phim cùng Ngạo Đường
Được giữa chừng thì cô ngủ gục mất, dựa vào anh mà ngủ, cô cảm thấy anh giúp cô chỉnh lại chăn, rồi cẩn trọng bế cô đặt vào long, thoải mái để cô cựa quậy tìm thế ngủ thoải mái nhất.

Anh chỉ có dang tay ôm trọn lấy cô, hướng đầu cô dựa vào cổ mình.
Cái ôm của anh rất ấm áp, tràn ngập sự chiếm hữu cho riêng mình.

Đêm đó là lần đầu tiên cô có một giấc ngủ hoàn chỉnh, phá bỏ tư thế cảnh giác, cũng chỉ có bên anh, cô mới cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Giữ nguyên tư thế như vậy đến khi trời sáng, Tống Mịch nhíu mày tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn Ngạo Đường, vòng tay ôm chặt lấy eo anh rồi ngủ tiếp.
“Đừng ngủ nữa, chân anh sắp phế rồi”
Tống Mịch nghe vậy mở mắt, ôm chăn, nhảy xuống khỏi chân Ngạo Đường khi này đã tê cứng, đấm đá cũng không có cảm giác.

Tống Mịch ngồi xoa bóp hồi lâu mới trở lại bình thường, ngẩng đầu lên đã thấy anh dựa lưng vào thành ghế ngủ mất tiêu.
Thở dài, đặt anh nằm gọn trên sofa, đặt chiếc chăn qua bụng, Tống Mịch trở về biệt thự vệ sinh cá nhân rồi hâm nóng lại cơm hộp mang sang nhà Ngạo Đường.
Cô ngồi dưới đất, quay lưng lại với sofa, vừa ăn vừa bấm máy tính.
Một công ty lớn hàng đầu, làm ăn ngày càng đi lên, không khó tránh khỏi có lính díu đến những chuyện làm ăn phi pháp hay thế giới ngầm.

Tống Mịch rất nhanh có đầy đủ chứng cứ những hoạt động ngầm của Lăng thị, trước khi tung ra còn có một việc mà bấy lâu nay cô muốn làm lắm nhưng bị ông Cẩn ngăn cản.
Gấp máy tính xuống, nhìn chăm chú Ngạo Đường yên giấc ngủ vài giây, Tống Mịch trở về biệt thự, vác theo vài can xăng đi về phía biệt thự Lăng Giang.
Đổ hết mất thùng xăng lên nóc nhà rồi lại nhảy về nóc biệt thự của mình, Tống Mịch ném một mồi lửa sang, biệt thự Lăng Giang lập tức bùng cháy.

Ngọn lửa từ nóc nhà nhanh chóng lan ra mọi nơi, chẳng mấy chốc đã hóa thành ngọn lửa khổng lồ, cháy phừng phực giữa ban ngày.
Sống mấy hai chục năm trời, đốt nhà người khác đúng là sảng khoái nhất!
Lửa có phải hơi bé không nhỉ? Cho to thêm tí nữa!
Một thùng xăng lại được ném sang.
Lửa mỗi lúc càng to, như con quái vật điên cuồng gặm nát ngôi biệt thự xinh đẹp.
Những biệt thự cách nhau một thảm cỏ rộng, mỗi biệt thự còn có bể bơi riêng, hơn nữa tiết trời mát mẻ nên lửa chỉ cháy ở nguyên một chỗ chưa kịp lan sang bên cạnh thì xe cứu hỏa đã đến.

Lăng Giang cùng Tần Y Hân được cứu ra trong tình trạng ngất đi vì ngạt khí, cùng những vết bỏng toàn thân.
Nhìn 2 người kia được xe cấp cứu đưa đi trong lòng Tống Mịch tràn đầy thỏa mãn cười thầm, quay về biệt thự, gọi điện cho ông Cẩn diễn một vở kịch thê lương, lâm li bi đát.
“Ba, con…con muốn hủy hôn”
Đột nhiên nghe vậy, ông Cẩn ở đầu bên kia có chút ngỡ ngàng.

“Sáng sớm có chuyện gì vậy?”
“Ba, con không thích anh ta, anh ta cũng không thích con.

Dưa xanh hái không ngọt”
“Mịch Nhi, chuyện này không chỉ con nói là được, để ta suy nghĩ đã”
“Ba, anh ta mang người phụ nữ khác…..

chuyển đến biệt thự bên cạnh.

Sự sỉ nhục này con không chịu được.

Huống chi….lại còn ôm hôn người khác trước mặt con.

Con...con...”
“Hắn dám?”
Ông Cẩn nghĩ có lẽ Tống Mịch đang tức giận chuyện gì nên nhất thời muốn hủy hôn, nhưng nghe giọng điệu tủi thân, ủy khuất như sắp khóc của con gái với hành động không coi ai ra gì của Lăng Giang khiến ông tức giận.

Con gái ông cưng như báu vật chưa từng quát mắng một câu hay có chút ủy khuất nào, giờ phải chịu sự sỉ nhục, nhẫn nhịn đến phát khóc như vậy!
Cục tức này nuốt không trôi mà!
“Ba, con không muốn kết hôn với anh ta.

Bây giờ đã vậy rồi, sau này sẽ làm gì nữa.

Ngay cả tình nhân của anh ta còn có thể lên mặt với con.

Từ khi trở về con chưa từng chịu ủy khuất như vậy, ba”
Cái giọng điệu này, diễn xuất này, không đi làm diễn viên thì phí quá.
“Được, ba làm chủ cho con.

Bây giờ ba sẽ đi nói chuyện với Lăng gia”
“Cảm ơn ba”
Ông Cẩn vừa cúp máy, Tống Mịch đã nhếch mép quay lại mỉm cười dịu dàng với Ngạo Đường đang ngơ ngác nhìn cô.
“Sao anh lại dậy rồi?”
“Nghe giọng em như sắp khóc, sợ xảy ra chuyện gì”
“Em làm sao mà khóc được, anh nghe lầm rồi”
“Đúng vậy, chắc nghe lầm rồi”
Nhìn Tống Mịch cười cười chuẩn bị bữa sáng mà anh nhíu mày.

Đoạn hội thoại giữa cô và ông Cẩn, Ngạo Đường nghe từ đầu đến cuối.
Cô là báu vật của Cẩn gia lừng lẫy nhưng sẵn sàng hạ mình hầu hạ, dỗ dành anh.


Coi anh thành bảo bối duy nhất.
Cô cứ thế, ngang ngược xông vào thế giới của anh.

Phá bỏ lớp bảo vệ mà anh tưởng như hoàn hảo, làm con tim anh lệch nhịp.
Anh yêu cô.
Tình cảm xuất phát từ nơi sâu thẳm nhất, dù trái đất này có ngừng quay anh cũng không bao giờ buông tay cô.
Gặp được cô chính là phúc phận của anh.
Trong lòng anh đã định sẵn, không phải là cô thì không là ai khác.
Nhìn Ngạo Đường vệ sinh cá nhân xong từ trong phòng tắm bước ra, Tống Mịch gắp hành tây nhanh tay hơn một chút.

Gắp xong, đẩy về phía anh, mỉm cười.
Thói quen ăn uống của Ngạo Đường rất lộn xộn, lúc nào đói thì ăn, không đói thì dù đến bữa cũng không ăn.

Như vậy rất ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa cũng như sức khỏe, Tống Mịch chỉ còn cách ép Ngạo Đường ăn uống theo chế độ bình thường.
Ngạo Đường ngồi bên cạnh nhìn tô cơm, liếc sang Tống Mịch đang chơi game bên cạnh, lên tiếng.
"Tống Mịch, anh yêu em"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện