“Một năm trước em chưa gặp anh, khi đó còn bị bắt về đi học đại học.
Nếu em biết anh sớm hơn thì con mẹ nó tuyệt đối không làm.
Lão bà, em thật sự không cố ý”
Ngạo Đường trầm lặng nhìn cô không nói gì, đứng dậy bước ra ngoài, trước khi đi còn lạnh nhạt cất giọng.
“Không được đi theo”
Tống Mịch thẫn thờ nhìn Ngạo Đường bỏ đi, trong lòng chửi lên chửi xuống cái thời trẻ trâu rồ dại lỡ làm lão bà tổn thương.
Cô tức giận rồi, muốn đánh người nhưng hiện tại không có người để đánh.
Nhìn ra cửa sổ, hoàng hôn buông xuống đỏ rựa cả khoảng trời, bóng cây bên ngoài trải dài trên nền đất chuyển động theo làn gió, một khung cảnh đẹp đẽ và bình yên.
Được rồi, chọn nó đi.
Không cần biết quá trình như nào, chỉ cần để ý kết quả.
Tống Mịch tay chống hông quay người chậm rãi bước đi, ánh hoàng hôn sau lưng cô vụt tắt, dưới bóng tối mờ mờ ảo ảo hiện lên cành cây trơ trụi không còn lá.
Mà lúc này tin nhắn cùng định vị căn biệt thự mới được Mặc Mộ Thần gửi đến.
Biệt thư mới cách đây khá xa, ở gần biển, phải đi xe mất 1 tiếng mới tới nơi.
Tống Mịch định đi tìm Ngạo Đường, vừa bước ra đến cổng đã thấy anh từ xa đi lại, vội vàng chạy lại.
“Anh hết giận chưa?”
Ngạo Đường ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt cô, nhưng lại như xuyên qua đó nhìn thấu tận tâm can, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
“Rồi”
“Nơi này không an toàn, chúng ta đi ăn rồi đến nhà mới”
“Đi trả tiền quán lẩu đầu ngõ đã”
“…..anh….thật giỏi ha”
“Quá khen, học em cả”
“…….”
Con mẹ nó, anh đừng ỷ sủng mà kiêu!
Biết trước bà đây cưng chiều anh nên anh muốn lên trời đúng không?!
Người trả tiền là Tống Mịch mà thiếu nữ thu tiền cứ hướng tầm mắt về phía Ngạo Đường sau cô, ánh mắt si mê, hận không thể nhào tới ôm anh vào lòng.
Đã vậy còn mặc kệ Tống Mịch bộ dạng bực bội đứng trước mặt, e thẹn bắt chuyện với Ngạo Đường.
“An…anh gì ơi, cửa hàng có chương trình khuyến mại, được giảm 30%, trả bằng wechat cũng được ạ”
Tống Mịch :”…..” Bà nó, thủ đoạn xin wechat ngày càng tinh vi rồi đấy!
Ngạo Đường không liếc mắt đến thiếu nữ u mê bên kia, tay kéo kéo áo cô, mỉm môi, bộ dạng ủy khuất.
Lật bàn, anh ủy khuất cái gì!?
Người nên ủy khuất là em…..được rồi, anh đẹp anh làm gì cũng đúng!
Tống Mịch nội tâm gào thét, cực kì nhẫn nhịn không hôn anh trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lão bà nhà cô da mặt mỏng như vậy, hôn trước mắt người khác, cô bị cấm dục combo ngủ sofa cả tháng chứ đừng đùa.
Gõ tay vào mặt bàn, cô hơi nâng cao giọng.
“Tính tiền phần chàng trai này vừa ăn”
Thiếu nữ thu ngân không thấy hành động của Ngạo Đường, nhưng nhìn bộ dạng thân thiết của 2 người, gương mặt thiếu nữ hơi khó chịu, thái độ với Tống Mịch có chút thù địch.
“258 tệ, trả bằng wechat hay tiền mặt?”
Tống Mịch mỉm cười, thầm nghĩ nên mua cửa hàng này ngay bây giờ hay để sáng mai cho đẹp trời.
“Wechat”
Rút điện thoại ra, Tống Mịch rất nhanh đã thanh toán xong.
Quay đi quay lại, Ngạo Đường đã biến đâu mất.
Ngạo Đường nhân lúc Tống Mịch đang trả tiền chạy sang quán xiên nướng bên cạnh tiếp tục ăn.
Đến khi Tống Mịch tìm được, que xiên nướng anh ăn đã chất thành đống mà bây giờ là giờ cao điểm, thiếu nữ đứng xung quanh anh ngày càng nhiều, bộ dạng say đắm không lối thoát, nhưng đều chỉ dám nhìn lén rồi mỉm cười phấn khích, còn có người gan dạ hơn giơ điện thoại ra chụp và quay lại.
Một em gái xinh đẹp mạnh dạn đến trước mặt anh xin wechat, anh đến liếc nhìn cũng không, chỉ đứng đó tiếp tục ăn.
Một người rồi 2 người rồi 3 người, thiếu nữ đứng quanh anh ngày càng đông, đấy kín cả cửa hàng xiên nướng, người mạnh bạo ngày càng nhiều.
Còn có người xin wechat không được, muốn nhân cơ hội chạm vào người anh, liền bị cái trừng mắt mà rụt rè lui về.
Ngạo Đường đang ăn bị làm phiền, cực kì khó chịu và không vui, muốn tránh đi chỗ khác liền bị chặn lại.
Một áp giác bức người ập đến, không khí như bị rút cạn, tim bọn họ ngừng đập vì sợ hãi, đến thở cũng vô cùng khó khăn, mấy thiếu nữ lúc này còn đang hào hứng, mỉm cười vui vẻ bây giờ lại đơ người nhìn chàng trai kinh diễm trước mặt đáng sợ như quỷ Tula.
Luồng khí ngày càng mạnh, không làm bọn họ ngạt chết cũng là kinh sợ mà chết.
Ngay lúc người xung quanh cảm thấy sắp không trụ được thì lệ khí lập tức rút đi.
Một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh từ lúc nào bọn họ hoàn toàn không biết.
Tống Mịch chậc một tiếng, kéo tay Ngạo Đường rời đi, lũ người kia chỉ biết đứng trân trân ở đó, nhịp tim vẫn đập thình thịch vì sợ hãi.
Rốt cuộc hôm nay bọn họ gặp người hay quỷ thế này?
Nếu là quỷ thì không nói, chứ người mà đẹp lại đáng sợ như vậy là từ đâu ra chứ!?
Kéo Ngạo Đường đến một ngõ hẻm không người, Tống Mịch nhìn anh một lượt rồi giả bộ nghiêm túc.
“Anh biết em là Đế Niệu Cơ rồi, em có nên giết người diệt khẩu?”
Nhìn vợ nhỏ nhà mình giả vờ nguy hiểm, Ngạo Đường hơi mỉm cười, bộ dạng ngả ngớn khiêu khích đáp trả.
“Em không nỡ?”
“Chết tiệt, bà đây không nỡ nên món nọ này phải trả bằng thân xác.
Đứng im cho bà đây hôn một cái”
“Em chưa trả tiền thịt xiên nướng.
Anh không thích quỵt tiền đâu”
“Con….bà…nó”
Nếu em biết anh sớm hơn thì con mẹ nó tuyệt đối không làm.
Lão bà, em thật sự không cố ý”
Ngạo Đường trầm lặng nhìn cô không nói gì, đứng dậy bước ra ngoài, trước khi đi còn lạnh nhạt cất giọng.
“Không được đi theo”
Tống Mịch thẫn thờ nhìn Ngạo Đường bỏ đi, trong lòng chửi lên chửi xuống cái thời trẻ trâu rồ dại lỡ làm lão bà tổn thương.
Cô tức giận rồi, muốn đánh người nhưng hiện tại không có người để đánh.
Nhìn ra cửa sổ, hoàng hôn buông xuống đỏ rựa cả khoảng trời, bóng cây bên ngoài trải dài trên nền đất chuyển động theo làn gió, một khung cảnh đẹp đẽ và bình yên.
Được rồi, chọn nó đi.
Không cần biết quá trình như nào, chỉ cần để ý kết quả.
Tống Mịch tay chống hông quay người chậm rãi bước đi, ánh hoàng hôn sau lưng cô vụt tắt, dưới bóng tối mờ mờ ảo ảo hiện lên cành cây trơ trụi không còn lá.
Mà lúc này tin nhắn cùng định vị căn biệt thự mới được Mặc Mộ Thần gửi đến.
Biệt thư mới cách đây khá xa, ở gần biển, phải đi xe mất 1 tiếng mới tới nơi.
Tống Mịch định đi tìm Ngạo Đường, vừa bước ra đến cổng đã thấy anh từ xa đi lại, vội vàng chạy lại.
“Anh hết giận chưa?”
Ngạo Đường ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt cô, nhưng lại như xuyên qua đó nhìn thấu tận tâm can, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
“Rồi”
“Nơi này không an toàn, chúng ta đi ăn rồi đến nhà mới”
“Đi trả tiền quán lẩu đầu ngõ đã”
“…..anh….thật giỏi ha”
“Quá khen, học em cả”
“…….”
Con mẹ nó, anh đừng ỷ sủng mà kiêu!
Biết trước bà đây cưng chiều anh nên anh muốn lên trời đúng không?!
Người trả tiền là Tống Mịch mà thiếu nữ thu tiền cứ hướng tầm mắt về phía Ngạo Đường sau cô, ánh mắt si mê, hận không thể nhào tới ôm anh vào lòng.
Đã vậy còn mặc kệ Tống Mịch bộ dạng bực bội đứng trước mặt, e thẹn bắt chuyện với Ngạo Đường.
“An…anh gì ơi, cửa hàng có chương trình khuyến mại, được giảm 30%, trả bằng wechat cũng được ạ”
Tống Mịch :”…..” Bà nó, thủ đoạn xin wechat ngày càng tinh vi rồi đấy!
Ngạo Đường không liếc mắt đến thiếu nữ u mê bên kia, tay kéo kéo áo cô, mỉm môi, bộ dạng ủy khuất.
Lật bàn, anh ủy khuất cái gì!?
Người nên ủy khuất là em…..được rồi, anh đẹp anh làm gì cũng đúng!
Tống Mịch nội tâm gào thét, cực kì nhẫn nhịn không hôn anh trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lão bà nhà cô da mặt mỏng như vậy, hôn trước mắt người khác, cô bị cấm dục combo ngủ sofa cả tháng chứ đừng đùa.
Gõ tay vào mặt bàn, cô hơi nâng cao giọng.
“Tính tiền phần chàng trai này vừa ăn”
Thiếu nữ thu ngân không thấy hành động của Ngạo Đường, nhưng nhìn bộ dạng thân thiết của 2 người, gương mặt thiếu nữ hơi khó chịu, thái độ với Tống Mịch có chút thù địch.
“258 tệ, trả bằng wechat hay tiền mặt?”
Tống Mịch mỉm cười, thầm nghĩ nên mua cửa hàng này ngay bây giờ hay để sáng mai cho đẹp trời.
“Wechat”
Rút điện thoại ra, Tống Mịch rất nhanh đã thanh toán xong.
Quay đi quay lại, Ngạo Đường đã biến đâu mất.
Ngạo Đường nhân lúc Tống Mịch đang trả tiền chạy sang quán xiên nướng bên cạnh tiếp tục ăn.
Đến khi Tống Mịch tìm được, que xiên nướng anh ăn đã chất thành đống mà bây giờ là giờ cao điểm, thiếu nữ đứng xung quanh anh ngày càng nhiều, bộ dạng say đắm không lối thoát, nhưng đều chỉ dám nhìn lén rồi mỉm cười phấn khích, còn có người gan dạ hơn giơ điện thoại ra chụp và quay lại.
Một em gái xinh đẹp mạnh dạn đến trước mặt anh xin wechat, anh đến liếc nhìn cũng không, chỉ đứng đó tiếp tục ăn.
Một người rồi 2 người rồi 3 người, thiếu nữ đứng quanh anh ngày càng đông, đấy kín cả cửa hàng xiên nướng, người mạnh bạo ngày càng nhiều.
Còn có người xin wechat không được, muốn nhân cơ hội chạm vào người anh, liền bị cái trừng mắt mà rụt rè lui về.
Ngạo Đường đang ăn bị làm phiền, cực kì khó chịu và không vui, muốn tránh đi chỗ khác liền bị chặn lại.
Một áp giác bức người ập đến, không khí như bị rút cạn, tim bọn họ ngừng đập vì sợ hãi, đến thở cũng vô cùng khó khăn, mấy thiếu nữ lúc này còn đang hào hứng, mỉm cười vui vẻ bây giờ lại đơ người nhìn chàng trai kinh diễm trước mặt đáng sợ như quỷ Tula.
Luồng khí ngày càng mạnh, không làm bọn họ ngạt chết cũng là kinh sợ mà chết.
Ngay lúc người xung quanh cảm thấy sắp không trụ được thì lệ khí lập tức rút đi.
Một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh từ lúc nào bọn họ hoàn toàn không biết.
Tống Mịch chậc một tiếng, kéo tay Ngạo Đường rời đi, lũ người kia chỉ biết đứng trân trân ở đó, nhịp tim vẫn đập thình thịch vì sợ hãi.
Rốt cuộc hôm nay bọn họ gặp người hay quỷ thế này?
Nếu là quỷ thì không nói, chứ người mà đẹp lại đáng sợ như vậy là từ đâu ra chứ!?
Kéo Ngạo Đường đến một ngõ hẻm không người, Tống Mịch nhìn anh một lượt rồi giả bộ nghiêm túc.
“Anh biết em là Đế Niệu Cơ rồi, em có nên giết người diệt khẩu?”
Nhìn vợ nhỏ nhà mình giả vờ nguy hiểm, Ngạo Đường hơi mỉm cười, bộ dạng ngả ngớn khiêu khích đáp trả.
“Em không nỡ?”
“Chết tiệt, bà đây không nỡ nên món nọ này phải trả bằng thân xác.
Đứng im cho bà đây hôn một cái”
“Em chưa trả tiền thịt xiên nướng.
Anh không thích quỵt tiền đâu”
“Con….bà…nó”
Danh sách chương