“Vậy bạn trai lưu tên chị trong máy là gì vậy?”
Câu hỏi của thiếu nữ kia văng vẳng trong đầu Tống Mịch về tận nhà.

Dù khi đó mỉm cười, làm bộ làm tịch nói “bí mật” nhưng thật sự thì đó là bí mất với cô luôn.

Ngạo Đường lưu tên cô là gì trong máy, cô vô cùng tò mò.
Vừa về đến nhà, Tống Mịch vứt đồ mới mua lên sofa, chạy thẳng lên phòng tìm Ngạo Đường.

Anh đang thu mình trong chăn ôm máy tính, tiếng bấm máy không ngừng vang lên.

Cô nhảy phắt lên giường, òa vào lòng anh.

Nhưng Ngạo Đường lại nhanh chóng xoay người nhảy xuống giường, cảnh giác nhìn cô.
“Sao vậy?”
“Em chưa tắm.

Bẩn”
Tống Mịch tức giận, hắng giọng.
“Anh mau lại đây hôn em một cái thì em đi tắm.”
Ngạo Đường sắc mặt không đổi, quả quyết từ chối.

“Không thể”
“Vì sao chứ?”
“Người em có mùi nước hoa của cô ta”
Tống Mịch mặt 3 chấm than đi vào nhà tắm.

Đầu óc cô vẫn không hiểu, anh ghen với vợ người ta làm gì!?
Đã hơn 30 phút chưa thấy cô bước ra, Ngạo Đường có chút lo, chạy tới gõ cửa phòng.
“Mịch Nhi?”
“Hửm?”
“Em tắm hơi lâu rồi, mau ra”
Tống Mịch đang lơ mơ muốn ngủ, cơ thể bấc giác ngoan ngoãn nghe theo mà đứng lên.

Nhưng cái lạnh ập đến làm cô tỉnh táo, lại ngồi thụp xuống, hòa mình vào dòng nước ấm, gào ra bên ngoài.
“Không ra”
“Vậy anh vào”
Rất dứt khoát, rất quyết đoán.

Cánh cửa phòng tắm bật mở, Ngạo Đường ôm một cái chăn lớn bước vào, đặt lên bệ đỡ khô ráo.


Rồi sắn tay áo bước tới, hai tay luồn xuống nước, một tay ôm eo, một tay nâng đầu gối, tư thế chuẩn xác bế Tống Mịch lên.
Tránh để chân cô chạm xuống nền đất lạnh, Ngạo Đường để cô giẫm lên chân mình, rồi lấy chăn bọc cô lại từ đầu đến cuối, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cưng chiều.
Suốt quãng đường từ bể tắm đến khi ngồi yên vị trên giường, Tống Mịch vẫn một mặt dại ra, ánh mắt như giăng một lớp sương mờ ảo.
Nhìn Ngạo Đường chăm chú chọn quần áo giúp cô, phát hiện hai tai anh đã đỏ lên, Tống Mịch phá lên cười.

Anh dừng động tác, quay người khó hiểu nhìn vợ nhỏ quấn mình trong chăn lăn lộn khắp giường.
“Em bị gì vậy?”
“Lão công, anh lưu tên em trong điện thoại là gì?”
Ngạo Đường khó hiểu nhìn cô.
“Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Em tò mò”
Ngạo Đường với tay tìm điện thoại, đưa cho Tống Mịch.

Cô rất tự nhiên cầm lấy, bật danh bạ.

Trong đó chỉ có 2 số điện thoại, 1 của cô, 1 của Trình Minh, lịch sử cuộc gọi cũng chỉ có của cô.
“Hikari? Sao lại là Hikari?”
Ngạo Đường nhìn đồng hồ, sắp đến giờ lên máy bay.

Mọi thứ anh đã chuẩn bị xong, quần áo, đồ dùng cá nhân, đồ trang điểm, mỹ phẩm hay thậm chí vật riêng tư của cô cũng đầy đủ, bây giờ chỉ còn cái người không bận tâm mình chưa mặc đồ, nằm dài trên giường nghịch điện thoại.
Ngạo Đường dựng cô dậy, để cô dựa vào người mình, vừa giúp Tống Mịch sấy tóc, vừa nói.
“Hikari là ánh sáng”
“Ồ, có nghĩa em là sự sống của anh.

Thật hay!”
Một tay nhẹ nhàng vò tóc cô, một tay chỉnh máy sấy, Ngạo Đường nói.
“Không hẳn đúng”
Tống Mịch ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hứng thú hỏi lại.
“Vậy có nghĩa gì?”
“Có nghĩa em là ánh sáng độc tôn”
Ngạo Đường nhìn cô, một đường hôn xuống, nụ hôn chứa đựng sự trân trọng, chân thành cùng chiếm hữu.
Em là ánh sáng duy nhất trong màn đêm u tối của anh, sự hiện diện của em đại diện cho vạn vật trên thế gian.

Anh chưa từng nghĩ mình có thể sống như thế này cho đến khi em xuất hiện.
Cảm ơn em đã cho tôi cuộc sống mới, trước đây tôi chỉ sống vì bản thân nhưng bây giờ Sở Ngạo Đường này tồn tại vì em.

Ý nghĩa của tồn tại là vì em mà sống.
Nếu núi đao biển lửa là con đường ngắn nhất đến bên em thì anh không oán trách, không do dự càng không lùi bước.

Tống Mịch cười khúc khích, ánh mắt như ngàn sao tỏa sáng, hơi rụt đầu tách khỏi môi anh, vui vẻ nói.
“Lên máy bay hôn tiếp được không?”
Rời khỏi môi cô, anh vẫn còn luyến tiếc nhưng không mau lên sẽ lỡ thời gian bay lúc 6 giờ.
Tống Mịch mặc vội quần áo, quàng thêm chiếc khăn đôi với Ngạo Đường, nhanh chóng với lấy mấy chiếc túi to nhất trong đống đồ vừa mua, chạy ra cửa đeo giày.
Vừa ngồi lên xe đi được vài phút, một tin nhắn từ Lộ Khiết được gửi đến, nội dung vẻn vẹn chỉ có 1 từ.

"DONE"
Ồ, gúp chóp, â mây zing Khiết Tử.
"Hiệu suất làm việc hơi chậm, trừ lương!" Cô nhanh chóng đánh máy trả lời.
Đám người đột nhật vào biệt thự cũ bọn họ người của một băng đảng ngầm, vì Ngạo Đường nắm trong tay hoàn bộ hành tung, hồ sơ thành viên và những vụ làm ăn phi pháp của bọn họ nên bọn chúng muốn giết người diệt khẩu.
Tuy nhiết giết không thành lại còn bị người ta truy đuổi, đến cùng khi chết cũng không biết vì sao lại đắc tội với Đế U Hành.
Hừ, ta không động ngươi, ngươi lại động vào lão bà ta.

Ta cho ngươi một nhát chết tươi là còn nhẹ!
Ném điện thoại cho Mặc Hoành, Tống Mịch tâm trạng cực tốt quay sang Ngạo Đường.
"Lão công, anh thích màu gì?"
"Màu trong suốt"
Giữ nguyên nụ cười trên môi, Tống Mịch không hề bất ngờ.

Không sao, cô có thể nhịn đấm anh vì cô yêu anh nhưng trêu chọc anh lại là chuyện khác.
"Anh chắc chắn muốn em mặc váy trong suốt?"
"Không muốn." Cô dám mặc, anh dám nhốt cô ở nhà 10 tháng.

Tuy nhiên, mặc cho mình anh xem thì được.
"khụ....khụ...."
Tống Mịch từ sau xe lôi lên 3 chiếc hộp rất to, mở ra đều là dạ phục lấp lánh, đường mày vô cùng tỉ mỉ đi kèm với từng bộ trang sức khác nhau, nhìn qua đã biết là đặt may riêng, mỗi bộ không không dưới 100 vạn.
"Màu bạc....màu trắng....màu vàng.

Anh chọn bộ nào."
"Y phục của anh, anh còn chưa...."
"Y phục của anh ở đằng sau, đều được thiết kế đôi với em.

Mau chọn a."
Nhìn ánh mắt lấp lánh của vợ nhỏ, Ngạo Đường nhếch mép cười, hơi liếc qua 3 bộ y phục, cái nào cũng rất đẹp.

Nhưng một góc hộp màu vàng lại được cô cầm hoàn toàn bên tay trái, cánh tay đỡ dưới đáy hộp.
"Màu vàng"

"Mắt nhìn của anh không tệ."
Nói rồi đậy ba bộ dạ phục kia cất vào chỗ cũ, tâm trạng tốt đến mức cổ họng khẽ ngân nga hát.

Chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy, đầu bên kia hơi im lặng rồi truyền đến giọng nói khàn đặc, hơi run run, có chút kìm nén.

Tống Mịch không nói, đợi Thuyết Thư bên kia lên tiếng.
"Cô muốn nghe kể chuyện không? Cô không nghe tôi vẫn kể"
"Được, kể đi, tôi nghe" Cô nên thấy may mắn vì tôi đang vui không muốn chửi người.
"Ngày xửa, ngày xưa..."
"Mở đầu không thể hay hơn sao?"
"Im đi, có nghe không? Cô chỉ biết bắt nạt tôi." Thuyết Thư cao giọng, giọng nói run run, lắp bắp, có vẻ như chỉ cần Tống Mịch ngắt lời cô ta một lần nữa, cô ta gào lên khóc cho Tống Mịch vừa lòng.
"Rồi, nghe đây"
Dù mắng Tống Mịch nhưng lần kể sau Thuyết Thư đúng là thay đổi cái mở đầu thành thời gian cụ thể hơn.
"19 năm trước, có một cô bé 5 tuổi cùng với ba mẹ sống trong biệt thự nhỏ ở một trị trấn.

Một ngày cô bé gặp được một cậu bé trốn trong một bụi cây khóc lóc, cách nhau một song cửa, cô bé làm đủ trò dỗ cậu bé nín.

Cậu bé đó vừa được đưa vào trẻ mồ côi, bị bắt nạt không dám nói, chỉ dám trốn ở đây khóc lớn.

Cô bé ngày ngày trốn ba mẹ đem đồ ăn ngon đến chia cho cậu bé.

3 năm sau, cậu bé được nhận nuôi, nhưng 2 người học chung trường nên mối quan hệ không hề ảnh hưởng.

Cứ như vậy, 2 người rất nhanh trở thành ban bè thân thiết.

Tiểu học, trung học lên đến cấp 3, hai người rất nhanh xác định quan hệ, trở thành một đôi, ngày ngày hồn nhiên vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng vào ngày sinh nhật 17 tuổi của cô bé, đã hứa sẽ gặp nhau ở công viên, cô bé đó đến rất sớm, chuẩn bị mọi thứ rất kĩ nhưng đợi mãi, đợi mãi, cậu bé đó lại không đến.

Cô bé được bố mẹ tìm thấy, khóc lớn 1 trận.

Sau đó mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên không tốt, nói chuyện chưa được 2 câu đã cãi nhau.

Một tin đồn nổi lên, cậu bé thích em gái mà gia đình nhận nuôi cậu.

Mối quan hệ càng lúc càng căng thẳng.

Cuối cùng, cô bé phát hiện, thật ra, cậu bé vốn là con trai thất lạc của một gia đình hào môn, bọn họ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, để đón cậu bé trở về, vé máy bay cũng đã cầm.

Cô bé khi ấy rất tuyệt vọng và hoang mang, nhìn thấy gia thế của cậu bé lại càng cảm thấy bản thân bé nhỏ.

Cô quyết định chấp nhận yêu cầu của ba mẹ, 17 tuổi sang Đức du học, muốn xứng đáng đứng bên cậu bé, cô bé khi ấy vẫn còn hy vọng, hy vọng cậu bé kia vẫn rất yêu mình.

Nhưng khi cô trở về, phát hiện bố mẹ đã chết, đưa cô đi du học chỉ là cái cớ.


Cô bé trở về thị trấn, cậu bé sau 1 tháng cô đi cũng đã dọn đi nơi khác.

Rồi cô bé đột nhiên biết mình là tiểu thư của gia tộc hào môn khác, cô bé nghĩ như vậy sẽ dễ dàng tìm lại cậu bé và ngoài ba mẹ cô còn người thân khác nhưng khi bước chân vào đó cô bé đã hối hận, cực kì hối hận.

Cái gọi là gia đình chính là mong cô chết đi.

Cô bé không muốn chết, cô sống chính là sự sỉ nhục lớn nhất của bọn họ.

Cô bé gặp lại cậu bé vào một bữa tiệc lớn, khi ấy cô bé đã đứng trên đỉnh cao, được vô số người biết đến.

Nhưng cậu bé lại không nhớ cô bé là ai, cậu ta hoàn toàn không nhớ.....Cô nói xem, vì sao lòng người lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao hắn ta dám...."
Tiếng òa khóc thảm thiết vang lên, khóc đến tâm tàn phế liệt, như muốn đem bao nhiêu tủi nhục hóa thành nước mắt chảy ra khỏi đáy lòng.

Cách nhau một cái điện thoại, Tống Mịch nghe rõ sự bất lực, uất ức cùng phận nộ nhưng chẳng thể làm gì.

Cơn nấc hòa vào tiếng khóc làm người ta mủi lòng cùng thương cảm.
"Hắn ta...hắn ta...không nhớ thì thôi đi....đằng này lại cư nhiên coi người khác thành cô bé kia....cô bé đó đáng thương biết bao, uất ức biết bao...."
Tống Mịch im lặng không nói gì, nơi đáy mắt cũng không có chút xúc động, nhàn nhạt đáp lại.
"Thuyết Thư, người ta muốn nói thì kệ người ta, mình cũng không mất miếng thịt nào.

Bây giờ đánh không lại thì nhịn nhục một chút, đừng để những thứ tầm thường đó cản bước tiến của bản thân.

Cô chỉ cần luôn đi về phía trước, sẽ thấy bọn họ chả là cái đinh gì.

Nhân lúc bọn họ đắc ý nhất thì hạ bệ họ xuống đấy, đó là mới sự trả thù đã nhất, sự trừng phạt đau khổ nhất"
"Cô nói thì thật dễ...."
"Còn nhớ lời tôi nói với cô không?"
"Nhớ"
"Vậy lo gì chứ.

Còn nữa, nếu thứ gì từ đầu đã không phải của mình, không có nghĩa sau này không phải của mình, mình mà muốn thì phải cướp."
Đầu bên kia chợt bậc cười, nụ cười chưa chát chế giễu bản thân nhưng sự bất lực cùng đau đớn đã biến mất.
"Thật ghen tị, ước gì tôi được như cô"
"Cô không thể được như tôi"
"Ha ha, tôi biết.

Vậy nên Cẩn đại tiểu thư, tôi phải đùi cô thật tốt"
"Nhân lúc ôm được thì ôm đi"
"Cô đang...."
"Đang hẹn hò, tắt đây"
Không ngần ngại nhấn nút tắt nguồn, Tống Mịch lại ném điện thoại ra đằng sau, ánh mắt một chút thương cảm, xúc động cũng không có, chỉ có lạnh lùng, bình tĩnh và ung dung.
Nhìn vợ nhỏ nhà mình mà Ngạo Đường mỉm cười, anh đang rất vui và đắc ý.

Bởi chỉ có nhìn anh, ánh mắt cô mới không còn sự lạnh nhạt, băng giá, chỉ anh mới có thể làm đáy mắt cô một màu cưng chiều, vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện