Thi Hàm:”……”
Cô khơi mào!!!!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Thi Hàm, Tống Mịch rất vui, nở một nụ cười duyên dáng.
“Tức giận đi, càng giận càng đáng yêu.
Aizza, yêu cô chết đi được”
Lần trước còn là “đừng tức giận”, sau đó trực tiếp là khuyên cô nên tức giận, càng tức giận càng tốt
Thi Hàm: “Đồ thần kinh”
Mẹ nó, súng của bổn tiểu thư đâu? Muốn bắn chết cô ta!
Thi Hàm hét lên, đẩy xe tiến nhanh về phía cô, Tống Mịch tránh sang 1 bên tiện thể giữ chặt xe lăn đứng lại nhưng Thi Hàm theo quán tính, toàn thân ngã chúi về phía trước, bộ dạng cực kì khó coi.
“Thi Hàm tiểu thư hành lễ lớn như vậy tôi cũng không nói đâu, nhưng cho phép cô hành lễ lâu chút nữa”
Tống Mịch giọng mang ý cười, mười phần hài lòng lên tiếng.
Ở đây không có ai đi lại, hai người náo loạn như vậy không sợ người khác để ý.
Haizz, hay khiêng cô ta ra giữa hội trường nhỉ!?
Vậy mới nổi bật chứ, nơi này không vui chút nào?
Tống Mịch đứng một bên nhìn Thi Hàm chật vật chống tay muốn với lấy chiếc xe lăn, nhưng mỗi lần cô ta với tay sắp tới nơi, Tống Mịch lại lấy chân đẩy ra xa hơn, thỏa mãn nói.
“Ô, lỡ chân”
Thi Hàm:”……”
Người đâu, bổn tiểu thư muốn báo cảnh sát, ở đây có bệnh tâm thần!
Thi Hàm tức giận gào lên, hai tay với đồ xung quanh bất biết là gì ném mành về Tống Mịch, ánh mắt thù hằn đầy tơ máu.
Nếu ánh mắt có thể giết người Tống Mịch đã chết đi sống lại cả trăm lần.
Sở Minh Thành rảo bước dài đi đến, nếu không vì có người hắn đã mặc kề hình tượng tất cả, chạy đến bên Thi Hàm.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn xung quanh, mà em gái hắn mới đầu còn yên ổn giờ đang chật vật nằm trên nền đất lạnh, tay chân đều đỏ ửng, Sở Minh Thành gấp rút chạy lại bế Thi Hàm lên ôm vào lòng, trừng mắt với Tống Mịch, trong con người chứa đựng sự tức giận tột cùng muốn đánh chết cô.
Tống Mịch khoanh tay trước ngực, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
“Sở nhị thiếu, đừng nhìn tôi như vậy, tôi thực sự không thích anh”
“Cô dám đẩy ngã em ấy!”
“Lần này tôi không làm gì hết, Thi Hàm tiểu thư muốn hành lễ, trách tôi sao?”
Câu trước câu sau cực kì không ăn nhập nhưng sử dụng chọc điên Sở Minh Thành lại vô cùng thành công.
Hắn ta sầm mặt, tay ghì chặt người kia vào lòng không để ý đang khuôn mặt lộ vẻ đau đớn của Thi Hàm.
“Câm miệng! Cô nghĩ bản thân là ai? Thi Hàm tự dưng lại hành lễ với cô? Nực cười! Còn không phải do cô cố ý động chân động tay….”
“Có thể do Thi Hàm tiểu thư coi trọng sắc đẹp của tôi”
“Đồ điên!”
Sở Minh Thành chưa từng gặp phải trường hợp vô sỉ như này, tức giận nhưng không phản bác được, lớn giọng mắng chửi Tống Mịch 1 câu, rồi cảnh cáo
“Cẩn Tống Mịch, cô còn động vào Thi Hàm một lần nữa thì đứng hòng bước chân ra khỏi đây.
Mặc kệ cô là ai, tôi nói được làm được”
Tống Mịch nhấc váy tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Minh Thành, bộ dạng khí thế như sắp cất lời tuyến bố hùng hồn nào đó, tay cô bên dưới giơ lên đánh mạnh vào đầu Sở Thi Hàm rồi lùi xa 5 bước.
“Thấy chưa, tôi động vào rồi đó”
Sở Minh Thành:”…….”
Vệ sĩ xung quanh:”……”
Thi Hàm:”……” Mẹ nó, cô bị bệnh à!
Sở Minh Thành mới nãy chỉ chăm chú đối mắt với Tống Mịch, không để ý đến tay cô bên dưới làm gì, Thi Hàm kêu lên hắn mới hoàn hồn nhìn xuống nhưng Tống Mịch ra tay rất nhanh, hắn không thấy được gì.
“Có muốn đánh tôi không?”
Tống Mịch mỉm cười tươi tắn: “Muốn đánh là đúng rồi, hãy luôn giữ loại tâm tình này”
Sở Minh Thành hằn giọng: “Cẩn Tống Mịch….”
Tâm trạng vui vẻ, Tống Mịch chợt nhớ ra nhiệm vụ chính là đi tìm lão bà nhà mình.
Tống Mịch xách váy ung dung bước đi, để lại câu từ biệt.
“Tạm biệt, lần sau tìm mấy người chơi tiếp”
Sở Minh Thành:”….”
Chơi?
Chơi chơi cái đầu cô!
Mẹ nó, cô xem bọn họ là gì? Sở thích hay thú vui!?
Cái nào cũng đều đáng chết!
Đi khắp hoa viên một vòng Tống Mịch cũng không thấy bóng dáng Ngạo Đường mà vệ sĩ Sở Minh Thành cử đến bắt cô đã đánh xong từ đời nào rồi.
Bước đi chậm rãi, bên kia một ngã rẽ, Tống Mịch nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của lão bà nhà mình, bên cạnh là thiếu nữ khi nãy báo tin cho bọn họ, gương mặt đỏ bừng e lệ cất lời.
“Ngạo Đường, em…em thích anh”
“Cô là ai vậy?”
Ngạo Đường không trả lời câu tỏ tình của thiếu nữ, hơi nhíu mày nhìn cô ta hỏi lại.
Anh chưa từng gặp người này, có gặp rồi không có ấn tượng cũng là chưa gặp.
Thiếu nữ mới đó còn e lệ, nghe câu hỏi của Ngạo Đường, con ngươi lộ rõ vẻ kinh ngạc, không thể tin được, mấp máy môi.
Tống Mịch đứng nhìn hai người họ, khi này mới chăm chú nhìn kĩ nét mặt thiếu nữ kia.
Gọi “Ngạo Đường” thuận miệng như vậy, chắc chắn là đã quen biết trước, không những vậy thời gian lại khá lâu, nhưng anh lại nói không biết.
Cô thấy người này rất quen nhưng cũng không quen, không nhớ được đã gặp ở đâu.
Thiếu nữ kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngạo Đường quay lưng về phía cô, thiếu nữ thấy Tống Mịch bước đến, ánh mắt có chút sợ hãi, muốn lùi bước chạy nhưng cơ thể đột nhiên ngã về phía trước.
Ngạo Đường nhíu mày, lùi vài bước liền rơi vào vòng tay thiếu nữ đứng sau.
Tống Mịch mỉm cười, giơ tay giữ đầu thiếu nữ kia không cho lại gần, rồi tức khắc thả tay ra, cả người thiếu nữ ngã thẳng xuống nền đất.
May mắn nền đất là cỏ, không có sức sát nhiều.
Giọng nói hài hòa từ trên cao vọng xuống, rõ ràng không có chút uy hiếp nhưng thiếu nữ lại cảm thấy ớn lạnh.
“Ngã dập mặt trông thật hơn”
Thiếu nữ ngẩng đầu, lúi cúi đứng dậy.
“Cô…”
“Không cần cảm ơn”
Tống Mịch mỉm cười, thân hơi dựa vào Ngạo Đường.
Anh nhìn cô chớp chớp mắt, hỏi.
“Em đến khi nào vậy?”
“Từ đoạn tỏ tình”
“Sao em không tức giận?”
Tống Mịch không hiểu ngẩng đầu nhìn lên, hỏi lại.
“Sao em phải tức giận?”
“Anh được người khác tỏ tình! Người ta muốn cướp chồng em.
Em nên tức giận.”
Nếu là bất kỳ người bình thường nào, chuyện đáng giận không phải là chuyện bạn trai được tỏ tình sao?
Tống Mịch hiểu rồi, mỉm cười xoa xoa tay anh.
“Bởi vì em cảm thấy một người có dũng khí tỏ tình đáng được tôn trọng”
Không có can đảm tỏ tình thì phải có can đảm nhìn người mình yêu yêu người khác.
Đạo lý này lần đầu gặp anh cô liền hiểu.
Cô từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã không muốn anh thuộc về người khác.
Anh phải là của cô!
Cô khơi mào!!!!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Thi Hàm, Tống Mịch rất vui, nở một nụ cười duyên dáng.
“Tức giận đi, càng giận càng đáng yêu.
Aizza, yêu cô chết đi được”
Lần trước còn là “đừng tức giận”, sau đó trực tiếp là khuyên cô nên tức giận, càng tức giận càng tốt
Thi Hàm: “Đồ thần kinh”
Mẹ nó, súng của bổn tiểu thư đâu? Muốn bắn chết cô ta!
Thi Hàm hét lên, đẩy xe tiến nhanh về phía cô, Tống Mịch tránh sang 1 bên tiện thể giữ chặt xe lăn đứng lại nhưng Thi Hàm theo quán tính, toàn thân ngã chúi về phía trước, bộ dạng cực kì khó coi.
“Thi Hàm tiểu thư hành lễ lớn như vậy tôi cũng không nói đâu, nhưng cho phép cô hành lễ lâu chút nữa”
Tống Mịch giọng mang ý cười, mười phần hài lòng lên tiếng.
Ở đây không có ai đi lại, hai người náo loạn như vậy không sợ người khác để ý.
Haizz, hay khiêng cô ta ra giữa hội trường nhỉ!?
Vậy mới nổi bật chứ, nơi này không vui chút nào?
Tống Mịch đứng một bên nhìn Thi Hàm chật vật chống tay muốn với lấy chiếc xe lăn, nhưng mỗi lần cô ta với tay sắp tới nơi, Tống Mịch lại lấy chân đẩy ra xa hơn, thỏa mãn nói.
“Ô, lỡ chân”
Thi Hàm:”……”
Người đâu, bổn tiểu thư muốn báo cảnh sát, ở đây có bệnh tâm thần!
Thi Hàm tức giận gào lên, hai tay với đồ xung quanh bất biết là gì ném mành về Tống Mịch, ánh mắt thù hằn đầy tơ máu.
Nếu ánh mắt có thể giết người Tống Mịch đã chết đi sống lại cả trăm lần.
Sở Minh Thành rảo bước dài đi đến, nếu không vì có người hắn đã mặc kề hình tượng tất cả, chạy đến bên Thi Hàm.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn xung quanh, mà em gái hắn mới đầu còn yên ổn giờ đang chật vật nằm trên nền đất lạnh, tay chân đều đỏ ửng, Sở Minh Thành gấp rút chạy lại bế Thi Hàm lên ôm vào lòng, trừng mắt với Tống Mịch, trong con người chứa đựng sự tức giận tột cùng muốn đánh chết cô.
Tống Mịch khoanh tay trước ngực, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
“Sở nhị thiếu, đừng nhìn tôi như vậy, tôi thực sự không thích anh”
“Cô dám đẩy ngã em ấy!”
“Lần này tôi không làm gì hết, Thi Hàm tiểu thư muốn hành lễ, trách tôi sao?”
Câu trước câu sau cực kì không ăn nhập nhưng sử dụng chọc điên Sở Minh Thành lại vô cùng thành công.
Hắn ta sầm mặt, tay ghì chặt người kia vào lòng không để ý đang khuôn mặt lộ vẻ đau đớn của Thi Hàm.
“Câm miệng! Cô nghĩ bản thân là ai? Thi Hàm tự dưng lại hành lễ với cô? Nực cười! Còn không phải do cô cố ý động chân động tay….”
“Có thể do Thi Hàm tiểu thư coi trọng sắc đẹp của tôi”
“Đồ điên!”
Sở Minh Thành chưa từng gặp phải trường hợp vô sỉ như này, tức giận nhưng không phản bác được, lớn giọng mắng chửi Tống Mịch 1 câu, rồi cảnh cáo
“Cẩn Tống Mịch, cô còn động vào Thi Hàm một lần nữa thì đứng hòng bước chân ra khỏi đây.
Mặc kệ cô là ai, tôi nói được làm được”
Tống Mịch nhấc váy tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Minh Thành, bộ dạng khí thế như sắp cất lời tuyến bố hùng hồn nào đó, tay cô bên dưới giơ lên đánh mạnh vào đầu Sở Thi Hàm rồi lùi xa 5 bước.
“Thấy chưa, tôi động vào rồi đó”
Sở Minh Thành:”…….”
Vệ sĩ xung quanh:”……”
Thi Hàm:”……” Mẹ nó, cô bị bệnh à!
Sở Minh Thành mới nãy chỉ chăm chú đối mắt với Tống Mịch, không để ý đến tay cô bên dưới làm gì, Thi Hàm kêu lên hắn mới hoàn hồn nhìn xuống nhưng Tống Mịch ra tay rất nhanh, hắn không thấy được gì.
“Có muốn đánh tôi không?”
Tống Mịch mỉm cười tươi tắn: “Muốn đánh là đúng rồi, hãy luôn giữ loại tâm tình này”
Sở Minh Thành hằn giọng: “Cẩn Tống Mịch….”
Tâm trạng vui vẻ, Tống Mịch chợt nhớ ra nhiệm vụ chính là đi tìm lão bà nhà mình.
Tống Mịch xách váy ung dung bước đi, để lại câu từ biệt.
“Tạm biệt, lần sau tìm mấy người chơi tiếp”
Sở Minh Thành:”….”
Chơi?
Chơi chơi cái đầu cô!
Mẹ nó, cô xem bọn họ là gì? Sở thích hay thú vui!?
Cái nào cũng đều đáng chết!
Đi khắp hoa viên một vòng Tống Mịch cũng không thấy bóng dáng Ngạo Đường mà vệ sĩ Sở Minh Thành cử đến bắt cô đã đánh xong từ đời nào rồi.
Bước đi chậm rãi, bên kia một ngã rẽ, Tống Mịch nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của lão bà nhà mình, bên cạnh là thiếu nữ khi nãy báo tin cho bọn họ, gương mặt đỏ bừng e lệ cất lời.
“Ngạo Đường, em…em thích anh”
“Cô là ai vậy?”
Ngạo Đường không trả lời câu tỏ tình của thiếu nữ, hơi nhíu mày nhìn cô ta hỏi lại.
Anh chưa từng gặp người này, có gặp rồi không có ấn tượng cũng là chưa gặp.
Thiếu nữ mới đó còn e lệ, nghe câu hỏi của Ngạo Đường, con ngươi lộ rõ vẻ kinh ngạc, không thể tin được, mấp máy môi.
Tống Mịch đứng nhìn hai người họ, khi này mới chăm chú nhìn kĩ nét mặt thiếu nữ kia.
Gọi “Ngạo Đường” thuận miệng như vậy, chắc chắn là đã quen biết trước, không những vậy thời gian lại khá lâu, nhưng anh lại nói không biết.
Cô thấy người này rất quen nhưng cũng không quen, không nhớ được đã gặp ở đâu.
Thiếu nữ kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngạo Đường quay lưng về phía cô, thiếu nữ thấy Tống Mịch bước đến, ánh mắt có chút sợ hãi, muốn lùi bước chạy nhưng cơ thể đột nhiên ngã về phía trước.
Ngạo Đường nhíu mày, lùi vài bước liền rơi vào vòng tay thiếu nữ đứng sau.
Tống Mịch mỉm cười, giơ tay giữ đầu thiếu nữ kia không cho lại gần, rồi tức khắc thả tay ra, cả người thiếu nữ ngã thẳng xuống nền đất.
May mắn nền đất là cỏ, không có sức sát nhiều.
Giọng nói hài hòa từ trên cao vọng xuống, rõ ràng không có chút uy hiếp nhưng thiếu nữ lại cảm thấy ớn lạnh.
“Ngã dập mặt trông thật hơn”
Thiếu nữ ngẩng đầu, lúi cúi đứng dậy.
“Cô…”
“Không cần cảm ơn”
Tống Mịch mỉm cười, thân hơi dựa vào Ngạo Đường.
Anh nhìn cô chớp chớp mắt, hỏi.
“Em đến khi nào vậy?”
“Từ đoạn tỏ tình”
“Sao em không tức giận?”
Tống Mịch không hiểu ngẩng đầu nhìn lên, hỏi lại.
“Sao em phải tức giận?”
“Anh được người khác tỏ tình! Người ta muốn cướp chồng em.
Em nên tức giận.”
Nếu là bất kỳ người bình thường nào, chuyện đáng giận không phải là chuyện bạn trai được tỏ tình sao?
Tống Mịch hiểu rồi, mỉm cười xoa xoa tay anh.
“Bởi vì em cảm thấy một người có dũng khí tỏ tình đáng được tôn trọng”
Không có can đảm tỏ tình thì phải có can đảm nhìn người mình yêu yêu người khác.
Đạo lý này lần đầu gặp anh cô liền hiểu.
Cô từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã không muốn anh thuộc về người khác.
Anh phải là của cô!
Danh sách chương