“Lão công, không cần để ý thứ não tàn này, lại đây với em”
Tống Mịch giơ tay về phía anh, Ngạo Đường chầm chậm đi lại.

Chưa được 2 bước, một làn gió lạnh buốt sượt qua gò má, Ngạo Đường hơi quay đầu, nhìn Tống Mịch nắm chặt tay Loutky dừng ngay trước mắt anh.

Khuỷu tay Loutky bị Tống Mịch vặn ngược ra sau, vô cùng kinh dị, một tiếng cười giòn tan vang lên, không hề có chút đau đớn.
“Ha ha ha ha, oh my god…thật sao…chị mà cũng có lúc tức giận, không ngờ nha, vì hắn ta?? Tức giận thật rồi, ha ha ha”
“Đánh nhau không nói chuyện.

Thiểu năng!”
Ngươi dám ra tay với lão công ta!!! Ta đâm chết ngươi.
Tống Mịch rút kiếm xông thẳng về phía Loutky không để cho hắn ta có một giây nghỉ ngơi, dáng vẻ hừng hực khí thế, vô cùng phẫn nộ.
Keng
Thanh kiếm của Tống Mịch bị Loutky đá bay, lưỡi kiếm bay lên cao, cắm sâu xuống đất.
Loutky:”……” Đậu má, ai cho cô chơi kiếm thật!
Phạm quy! Cầm vũ khí chém người lung tung là phạm pháp!
Tống Mịch không bận tâm lôi ra thanh kiếm khác, tiếp tục chém.

Loutky tay bị thương, không ngừng tránh né lưỡi kiếm sắc bén, một giây dừng lại cũng không có.

Mỗi khi định phản công đều cảm thấy cơ thể ngưng đọng bị một vòng lệ khí chết tiệt trói buộc.

Muốn lấy Ngạo Đường làm con tin càng không thể, hắn ta còn không lại gần anh được 1 m.
Tức chết mà!!
Phu thê các người ức hiếp người khác quá đáng! Dù trên người không có vết thương, nhưng quần áo của Loutky có chút thê thảm, mà Tống Mịch vẫn không có ý định ngừng lại.

Vết thương giây trước vừa lành giây sau đã lại bị thương.

Loutky nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người nào, trong lòng thầm chửi 18 đời tổ tông Tống Mịch cùng “con quỷ” bay theo cô.
Có kết giới thì ngon lắm sao???
Có giỏi thì phá kết giới xem ai hơn ai.
Đã chết rồi còn hiện hồn làm gì.

Thứ quỷ thần kinh, có tin ta quật mộ ngươi lên không!?
“Có giỏi ngươi quật cho ta xem”
Một giọng nói lạnh buốt, vang khắp tứ phía, xa xăm như chốn vô tận dội vào tai Loutky, làm hắn bất ngờ trượt chân.

Một lưỡi kiếm chém ngay cạnh hắn, cánh tay xuất hiện một vết chém lớn, lộ cả xương trắng.
“.……” Đê tiện, không chơi!
Quỷ còn biết đọc suy nghĩ người khác.

Có để người sống không?
Quỷ thì giỏi lắm sao!?
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Dòng máu thượng lưu đang chảy trong người không cho phép hắn ta chửi thề, phải bình tĩnh, phải nho nhã!
Nho nhã con khỉ!
Loutky lăn người sang bên cạnh, dùng sức nhảy vọt lên nóc nhà gần nhất, hít thờ vài cái rồi tự bẻ ngược khuỷu tay, chỉnh lại xương, nở nụ cười phóng khoáng với thiếu nữ cầm kiếm bên dưới.
“Chị, đừng nóng vội, hẹn gặp lại”
“Không muốn gặp tên thiểu năng như ngươi”
Loutky vờ như không nghe ôm cánh tay biến mất trên nóc nhà.

Tống Mịch ném kiếm vào không khí, thanh kiếm biến mất, đi về phía Ngạo Đường.

Gương mặt lạnh lùng, sắc nét nhìn anh đứng dưới ánh đèn, sáng sủa và sạch sẽ, làn da trắng đến phát sáng, ánh mắt vô cảm, chết chóc lập tức tràn ngập ôn nhu, cưng chiều.
Phủ áo khoác bông lên người Tống Mịch, Ngạo Đường thuận tay ôm eo cô.

Lâu đài Sở gia ở ngoại thành, cách thành phố tầm 30 phút đi xe.

An toàn nắm tay Tống Mịch ngồi trên xe, Ngạo Đường chống tay ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, Tống Mịch dựa vào ngực anh nhắm mắt dưỡng thần, sau đó lên tiếng.
“Anh có thể đừng hiểu chuyện như vậy không?”
“Sao cơ?” Ngạo Đường bị câu nói của vợ nhỏ làm cho hoang mang.

Hắn hiểu chuyện từ khi nào chứ?
“Em giấu anh nhiều chuyện như vậy, anh phải náo loạn, gây chuyện vô cớ, thậm chí là giận dỗi bỏ ăn”
“Nghe có lí….” nhưng không phải là hơi sai sai sao….
“Đừng lo, anh có gây sự vô cớ em cũng không bỏ anh.

Đốt nhà, em có tiền mua lại.


Giận dỗi bỏ ăn, em…….”
Bùm
Chiếc xe nổ tung, bụi bay tứ tung, tiếng cơ thể va đập mạnh trên nền đất rợn gai ốc.

Chiếc xe ở gần bốc cháy, mảnh vỡ bay tứ tung khắp nơi, người tài xế cũng bị nổ thành nhiều mảnh.

Tống Mịch bị sặc khói, ho vài tiếng, cảm nhận rõ sức nặng đè lên người mình.

Cô nhíu mày xé đôi áo khoác ngoài của anh, vứt sang hai bên, ngọn lửa nhanh chóng thiêu cháy mảnh áo, đôi tay run run vỗ nhẹ mặt Ngạo Đường, thở gấp.
“Ngạo Đường, Ngạo Đường”
Anh khẽ nhúc nhích, chậm rãi chống tay ngồi dậy.

Tống Mịch vừa nhổm dậy đã kéo anh vào lòng mình, để anh vùi vào hõm cổ, hai tay lướt nhẹ trên vết bỏng, lấy thuốc của Mặc Hoành bôi lên vết thương.

Cảm giác mát lạnh sảng khoái truyền đến, dập tắt sự đau dát, vô cùng dễ chịu.

Một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên người anh, mang theo mùi trái cây nhàn nhạt, cái này là của Tống Mịch nhưng không phải áo cô mặc trên người.
Bởi cô biết với tích cách lão bà nhà mình, cô an toàn anh mới an tâm.

Lấy áo cô khoác cho anh, anh chịu sao?? Anh không ném luôn vào đống lửa là rất nể mặt cô rồi.

Muốn Ngạo Đường không phát điên, cô đầu tiên phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Ngược lại, anh cũng vậy.
Ngạo Đường còn chưa đứng vững, cả cơ thể bỗng đón một trận gió lạnh, bị nhấc bổng lên cao.

Ngạo Đường nhìn ánh đèn lấp lánh, rực rỡ của thành phố phía xa mà ngơ người.
Anh hiện tại…ngay bây giờ…được bế công chúa và đang bay tự do trên không, không đúng là đạp cây trên đường mà bay.

Đầu gục vào hõm cổ Tống Mịch, cơ thể 1m87 được ôm trọn trong lòng.

Hình ảnh có chút không đúng nhưng miễn cưỡng cho là lãng mạn.

“Thích không?”
Giọng nói trong trẻo vang lên từ đỉnh đầu, Ngạo Đường nhìn cảnh vật vụt qua trước mắt rồi ngẩng đầu, mất vài giây để suy ngẫm câu trả lời.
“Con người chỉ nên yên ổn dưới đất thôi.”
"........"
Dừng lại trên nóc của một tòa nhà cao chọc trời, từ đây có thể nhìn rõ khung cảnh náo nhiệt, tráng lệ phía dưới.

Tuyết đã ngừng rơi, gió lạnh đập vào mặt làm mắt và mũi anh đỏ ửng, rụt cổ vào áo khoác, hở ra đôi mắt đen láy và tĩnh lặng như hố sâu không đáy, chăm chăm nhìn xuống dưới, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không buông.
"Có thể kể anh nghe về em không?" Anh muốn biết thêm về cô, biết tất cả mọi thứ.

Không phải vì tò mò, chỉ là anh không muốn có người hiểu cô hơn anh, không muốn nghe người khác nói về cô, còn là những điều anh không biết.
"Tên thiểu năng kia nói với anh những gì?" Tống Mịch nở nụ cười, nắm tay anh nhét vào túi áo.
"Hắn hỏi anh không thắc mắc vì sao em lại mạnh như vậy, em chưa từng học tập nhưng điểm lần nào cũng trên 95, còn hỏi anh có từng suy nghĩ em không phải người, em là quái vật, vũ khí chiến tranh"
"Anh tin không?"
"Em không nói, không tin" Trừ khi chính miệng cô nói, còn lại bất kể là ai anh đều không tin.
"Năm em 5 tuổi, trở thành vật thí nghiệm.

Sức mạnh của em được tạo ra đúng là sử dụng cho chiến tranh.

Cụ thể hơn em mạnh gấp 12 lần người bình thường về thể lực, độ nhạy bén, mọi giác quan trừ vị giác.

Em không thể bị thương bởi vũ khí chuyên dụng, vết thương sẽ lành lại rất nhanh nhưng điểm yếu của em là gáy.

Em biết 33 thứ tiếng, khả năng học tập và ghi nhớ gấp 3 lần người thường.

Cái giá phải trả chính là cả đời không thể nhìn thấy màu sắc sặc sỡ, mất vị giác và em không thể mang thai"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện