Tống Mịch ngồi khoanh chân dưới nền đất, cắm phập cây kiếm bên cạnh, hờ hững nhìn đám người mặt mày sưng tím quỳ thành hàng trước mặt.

Những khẩu súng bị vứt ở một góc.

Cô nói.
"Các ngươi làm thế nào đến được chỗ khỉ ho cò gáy này?"
Đám người kia liếc nhìn nhau, người này đùn đẩy cho người kia, mãi cũng không có câu trả lời.

Tống Mịch giơ tay lên, một người vội vàng một hơi nói lớn.
"Đi qua đây thì trực thăng không đủ nguyên liệu trực tiếp hạ cánh"
Chết tiết, một lời không hợp liền động kiếm giỏi lắm sao?
Ai nói cho hắn biết cô ta lôi kiếm từ đâu???
Giấu trong người không bị chọc thủng sao?
Có quỷ!
Tống Mịch ngẩng đầu nhìn ánh nắng le loi xuyên qua tán cây chiếu xuống, ánh mắt xa xăm.
Rốt cuộc cô theo bọn họ để làm cái gì? Mệt chết sao?
Không đúng, ít nhất cũng được một chuyến du lịch sinh tồn đảo hoang.
Lật bàn, du lịch con khỉ!!!!
Ai muốn ở cái nơi màn trời chiếu đất, quan trọng nhất là không có lão bà này chứ!
Tối nay không về, lão bà cô chắc chắn sẽ lại điên tiết lên, đập phá cho coi.
Hu hu, nơi này không có thịt, lão nương muốn về nhà.
[Mặc Hoành....Mặc Hoành...A Hoành...Hoành Tử...]
Tống Mịch gào thét nhưng không có ai trả lời, cô hơi nhíu mày nhắm mắt cảm nhận.

Kế ước vẫn còn nhưng sự liên kết giữa cô và Mặc Hoành đã bị đứt đoạn, bị thứ gì đó chặn lại.

Tống Mịch cúi đầu nói với đám người vẫn còn run rẩy quỳ gối.
"Bây giờ, ai đi đường nấy.

Để ta gặp lại các người thì các ngưới có 5 giây tạm biệt cái đầu"
Tống Mịch vừa dứt lời, chống kiếm đứng dậy.

Đi qua đám con tin, cô ngồi xổm xuống quan sát.


Đám người kia từ khi cô đánh bại bọn cướp, trong lòng tràn ngập mừng rỡ, nhìn cô đầy biết ơn và hạnh phúc.
10 giây trôi qua, Tống Mịch ngồi đó gặm táo cho con tin xem, ánh mắt quan sát bọn họ hờ hững.

Một khung cảnh hết sức kì dị.

Người trung niên không nhịn được lên tiếng.
"Cô gái, mau cởi trói cho chúng tôi, đừng nhìn nữa"
"Ồ, mấy người cởi đi, tôi đang xem đây"
Tống Mịch đáp lại, ngữ khí bình thản, cắn rộp miếng táo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng.
Người kia vừa đói vừa mệt, nên tức giận.
"Cởi được còn cần cô làm gì!?"
"Vậy ông cởi đi, tôi cũng không cần mấy người."
Tống Mịch nhún vai, đứng dậy toan bỏ đi.

Lại có tiếng gào lên.
"Cô kia, cởi trói cho chúng tôi.

Bây giờ tất cả đều là hội cùng thuyền, bây giờ cô giúp chúng tôi, khi cần chúng tôi giúp đỡ cô"
"Cởi trói đi, không lẽ cô định để bọn tôi ở đây.

Có tình người không vậy?"
"Mau cứu chúng tôi, ở đây đáng sợ quá"
"Càng đông người càng dễ sống.

Mau cởi trói đi"
Tống Mịch ở một bên cười cười, nụ cười lộ rõ sự ác ý.
"Tại sao tôi phải giúp mấy người?"
Đám người bên kia có chút không tin vào tai mình, nhìn cô gái ngạo nghễ bên kia tức giận.
"Giúp người giúp mình, cô chưa từng nghe sao?"
"Sao lại không cứu chúng tôi.

Cứu người là lẽ thường tình, cô có học qua tiểu học không?"
"Cô sao lại máu lạnh vô tình như thế chứ?"
"Cô bị bệnh à? Trong trường hợp này lại còn phát bệnh, cứu người cần gì lí do"
"Lúc này mọi người nên đồng tâm hiệp lực thoát khỏi đây.

Cô nghĩ một mình cô thoát được sao?"
"Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ thoát được.

Nhưng các người thì chưa chắn.

Nói nhiều như vậy, cũng không ai trả lời được câu hỏi của tôi.

Hơn nữa, dựa vào đâu phải cứu mấy người?"
Tại sao lão nương phải cứu các ngươi?
Dựa vào đâu?
Dựa vào cô mạnh hay dựa vào cô không bị trói?
Cô mạnh cũng là tự lực cải thiện mà có.

Chẳng lẽ các ngưới giúp ta?
"Ở đây ai biết nấu cơm?"
Một câu hỏi không hề liên quan được đưa ta, Tống Mịch không vội đứng một bên để đám người kia đần mặt, nhìn nhau.
Nấu cơm?? Liên quan gì ở đây?
Không phải đang muốn cô ta cởi trói sao??
Sao lại nấu cơm?
"Tôi...tôi biết chút chút"
Một thiếu nữ nhỏ nhắn bị buộc sau gốc cây hơi nhô đầu ra, để lộ đôi mắt bồ câu hiền lành.

"Chút chút là đến mức nào?"
"Ba...ba tôi là đầu bếp"
Cô gái nhỏ vừa dứt lời, Tống Mịch tiến lại, một đường kiếm chuẩn xác chém xuống cắt đứt dây thừng trói tay.

Cô gái nhỏ xoa xoa cổ tay tê dại, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng.
"Theo tôi"
"Sao lại cởi trói cho cô ta mà không cởi cho chúng tôi?"
"Chỉ là nấu cơm mà thôi, ai mà không biết.

Mau cởi trói cho tôi"
"Vì miếng cơm mà bỏ mặc đồng loại như vậy, có còn là người không?"
"Dựa vào cái gì mà cởi cho cô ta?"
"Cô gái, mau cởi trói cho chúng tôi.

Đừng để ý đến thứ mất nhân tính kia"
"Phải đó, cởi trói cho chúng tôi, rồi chúng ta cùng rời khỏi đây"
"Mau cởi trói đi, cô chần chừ gì chứ?"
Cô gái nhỏ trong lòng nóng như lửa đốt, bối rối nhìn bước chân Tống Mịch ngày càng xa với tiếng kêu gào náo loạn của những con tin như cô.

Cô gái cắn răng nhanh chóng cởi trói cho bọn họ rồi chạy vội theo Tống Mịch, dừng lại bên cạnh cô.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn Tống Mịch không có phản ứng gì với việc vừa rồi, trong lòng thầm nghĩ cũng không xấu lắm.

Hai người bọn họ cứ đi như vậy, tình huống im lặng có chút ngại ngùng, cô gái nhỏ không chịu được mở lời.
"Cảm ơn vì đã cứu tôi.

Tôi...tôi tên An Tố, 18 tuổi.

Cô...cô tên là gì?"
"Tống Mịch"
Tống Mịch chém phăng một bụi cây, để lộ là phía sau là một cái hố lớn, không sâu lắm nhưng diện tích rất lớn.

An Tố nghiêng đầu khỏi lưng cô, kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt.

Cái hố này chắc chắn không phải tự nhiên, là có người.

Đảo này không lẽ không phải đảo hoang!?
Phía sau liền sang lên tiếng động cùng liến hô lớn.
"Rắn, có rắn"
"Rắn ở đâu? Rắn ở đâu?"
"Đánh nó đi, đừng để nó chạy.


Đánh chết nó"
"AAAAAAAAAAAA.

Có người bị cắn rồi!"
Hai người quay lại, sau lưng cách một bụi rậm khung cảnh hỗn loạn.

Là đám người con tin, bọn họ suy đi tính lại quyết định chạy theo Tống Mịch còn hơn là đám khủng bố đằng đằng sát khí, cả đoạn đường đi đến cả cỏ cũng không phải dọn.
An Tố tò mò tiến lên, Tống Mịch cũng không ngượng ngùng đi đến trèo lên cây bên cạnh hóng chuyện.

Cả đám người vây xem một người đàn ông mặt mày tái xanh, mồ hôi chảy dài, nhăn nhó nằm trên nền đất ôm chân.

Mọi người đang không biết làm sao thì một cô gái đẩy người khác tiến lên, nhẹ nhàng bảo người kia bỏ tay ra, nghiêm túc xem xét vết thương, nói.
"Có ai nhìn thấy con rắn màu gì, như thế nào không?"
"Màu đen, là màu đen." Một người nhanh chóng lên tiếng.
"Màu đen...ngoại trừ rắn manba thì có ít độc tố, nhưng để chắc chắn đầu tiên hút máu độc ra trước, ngăn chặn độc phát tán khắp cơ thể.

Nơi rừng rậm như vậy chắc chắn có thảo dược, nếu cố gắng hắn còn có thể sống"
Nghe vậy ai nấy đều thở dài, an tâm chưa được bao lâu, người ngồi vắt vẻo trên cây lại bồi thêm một câu.
"Nhưng cho dù giữ được một mạng, phỏng chừng sẽ liệt toàn thân, hiện tại cách tốt nhất....."
Mọi người xung quanh nín thở ngẩng đầu nghe Tống Mịch.

Khóe miệng cô cong lên, cổ họng phát ra tiếng cười ác ý, chậm rãi phun ra ba chữ.

"Chặt chân đi"
Mọi người:"......"
Có người sắp chết, cô còn cười được?
Vui vẻ lắm sao? Đồ thần kinh.
Tống Mịch không để ý đến ánh mắt bài xích của những người kia, cúi đầu nở nụ cười tươi rói với thiếu nữ vừa nói kia.
"Diệp Tịnh Y, lâu rồi không gặp.

Cô theo đuổi tôi điên cuồng thật đấy"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện