"Thảo dân nghĩ rằng thái y điều trị cho Quận chúa có vấn đề." Lý Bách tiếp tục thưa.

"Triệu Nhậm thái y đến đây cho trẫm." Bắc Hải lạnh lùng ra lệnh.

Phía sau bình phong, Thủy Lạc đánh mắt nhìn cung nữ thân cận. Cô ta hiểuchuyện lập tức trà trộn vào tóp cung nữ dâng thuốc. Nhanh chân lui rangoài tìm Nhậm thái y trước.

Thủy Lạc bước xuống giường, dùng dáng vẻ yếu ớt liêu xiêu bước ra ngoài bình phong. Nàng ta khuỵu gối quỳtrên sàn. Đôi mắt xinh đẹp tuôn trào hai hàng lệ.

"Hoàng thượng, Thái hậu xin hãy làm chủ cho Minh Như!"

Bắc Hải nhíu mày đưa mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa.

"Làm chủ cho ngươi chuyện giả bệnh lừa dối trẫm bao nhiêu năm nay là ngươi đúng?"

Châu Ân Hoan liếc mắt nhìn Quận chúa, nàng biết rõ nàng ta không dễ gì chịuthua, chắc chắn trong lòng đã bày sẵn mưu kế. Nàng hơi ngẩn đầu lên,muốn nhìn thử xem Quận chúa diễn kịch gì.

"Hồi Hoàng thượng thầnnữ không biết gì cả, Nhậm thái y cho thần nữ uống loại thuốc đó nhiềunăm nay. Những thái y khác từng bắt mạch cho thần nữ cũng nhận định rằng thần nữ có bệnh. Triệu chứng rõ ràng. Thần nữ nào biết thuốc Nhậm thái y kê là nguyên nhân căn bệnh dai dẳng nhiều năm."

"Hoàng thượng xin hãy làm chủ cho thần nữ, Nhậm thái y hà cớ gì phải hại thần nữ bệnh tật nhiều năm như thế? Ông ta có mục đích xấu. Khiến thần nữ mang bệnh màvô tình lừa dối mọi người. Thần nữ không biết gì về loại thuốc này cả."Giọng Thủy Lạc run rẩy, lời từ trong cổ họng thốt ra nhuốm đầy uất ứcthê lương, nàng ta vốn diễn rất giỏi nhưng đến đây phải hạ màn thôi.

Châu Ân Hoan lên tiếng: "Quận chúa không biết gì về đơn thuốc kia, ngườicũng không có bệnh. Vậy cơn đau tim ngất xỉu từ mấy ngày qua ở đâu màra? Suy Tâm Tán chỉ gây đau tim với người bệnh tim, đằng này người không có bệnh vậy tại sao lại đau tim đến độ ngất xỉu?"

"Hơn nữ cung nữ hầu hạ Quận chúa còn một mực cho rằng Châu tiểu thư là hung thủ hạ SuyTâm Tán vào trà của người, chuyện này giống như có sắp đặt từ trướcvậy." Cố Tử Yên tiếp lời.

"Ta không biết, có lẽ lúc đó chỉ làtrùng hợp mà thôi. Tới bây giờ ta mới biết ta sống bao nhiêu năm nay với bệnh tật khổ não. Đều do một tay Nhậm thái y sắp đặt." Thủy Lạc Quậnchúa lấy tay quẹt ngang nước mắt. Sau đó, nàng ta hướng về phía Thái hậu dập đầu.

"Thái hậu xin hãy làm chủ cho thần nữ, Minh Như ngu muội tin người nào ngờ bị kẻ ác hãm hại. Xin Thái hậu làm chủ cho thần nữ."Đôi vai gầy run lên bần bật, nước mắt vẫn tuôn rơi từng giọt lăn dàitrên má.

Thái hậu cụp mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa, bộ dạng yếu ớtđáng thương làm sao. Bà toan mở lời ngờ đâu từ bên ngoài Bắc Hải đã cho truyền Nhậm thái y vào trong. Thái hậu thở dài: "Ngươi luôn miệng kêuoan, có oan hay không ai gia còn phải tra hỏi Nhậm thái y."

NhậmThái y bước đến cửa, đập vào mắt ông không phải là thiên tử đang chờ.Người khiến ông ta sửng sốt là Lý Bách. Tên thái y quèn y thuật chẳngtới đâu ở Y Viện hành cung. Bất giác, Nhậm thái y nhớ về đêm mưa đó. Tên này vô tình đọc được đơn thuốc ông đang kê cho Quận chúa. Vốn nghĩ tênnày ngốc nghếch y thuật không ra gì, có đọc cũng chẳng hiểu. Ông ta chỉnổi giận đuổi đánh y ra ngoài. Ngờ đâu hôm nay thái y quèn trở thànhthần y ngay trước mắt ông.

Nhậm thái y nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở chỗ này. Quận chúa cũng đang quỳ trên sàn, hướng mắt về phía Thái hậu như van nài.



Vương gia nhìn Nhậm thái y mặt mày chuyển trắng, y nói: "Thủy Lạc Quận chúanói ngươi là người cho Quận chúa uống thuốc khiến tim bất bình thườngkèm theo những triệu chứng như bệnh. Chuyện này là như thế nào?"

Nhậm thái y nhanh như cắt đánh mắt nhìn Quận chúa, song không có cái nhìn đáp trả nào. Ông ta vội vàng quỳ xuống.

"Hồi Thái hậu, Hoàng thượng, Vương gia thuốc của Quận chúa là do thần kê, đảm bảo không có vấn đề."

"Ngươi nói dối!" Thủy Lạc quay phắt sang gắt lên, "Từ khi chữa trị cho ta,ngươi đã cho ta uống thứ thuốc đó, bây giờ ngươi trắng trợn phủi bỏ nhưthế ư?"

Dứt lời, nàng ta hướng mắt nhìn Lý Bách: "Hứa thần y kiểmchứng giúp ta, kê thuốc ông ta kê có những gì, ảnh hưởng đến ta ra sao.Để xem ông ta chối thế nào?"

Bắc Hải phất tay, Nguyễn công công hiểu ý, ông lập tức cho người mang đơn thuốc vào cho Lý Bách kiểm tra.

Lý Bách nhận lấy đơn thuốc. Mắt liếc qua một lượt đã biết trong đó cónhững gì, cách sắc thuốc và liều lượng ta sao. Đơn thuốc này giống hệtcái y đừng nhìn thấy ở Y Viện.

"Đơn thuốc này kết hợp nhiều dượcliệu, thoạt nhìn giống với toa thuốc bồi bổ cơ thể, lưu thông khí huyết, ổn định mạch tượng. Nhưng các loại thảo dược này đều là những loạikhiến tim đập nhanh, kết hợp với nhau gây mệt mỏi, xanh xao sản sinh ratriệu chứng bệnh tim. Quận chúa đã dùng lâu như thế, người yếu ớt hơnngười thường rất nhiều."

Nghe thấy lời Lý Bách nói xong, Thủy LạcQuận chúa khóc nấc lên: "Tại sao? Tại sao ông lại làm như thế với ta.Phụ vương ta có ơn cứu cả nhà ông. Xem ông là thân cận đưa ông đến kinhthành nâng đỡ. Vậy mà khi phụ vương mất, ông lại rắp tâm hãm hại ta. Ông báo ơn như thế sao?"

Nhậm thái y sững người, ông ta vẫn quỳ trênđất, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi. Nhậm thái y làm sao không hiểu được ýtứ trong lời nói của Quận chúa. Nàng ta nhắc về Dương vương gia, ngườicứu giúp cả gia đình ông ta. Nâng đỡ ông ta từ một thầy lang quèn trởthành thái y trong Thái Y iện. Từ trước tới giờ người ông ta tôn thờnhất chính là Dương vương gia. Nguyện một lòng bảo vệ Quận chúa báo đápcông ơn cho Dương vương quá cố. Ý tứ Quận chúa nói như thế, nếu ôngkhông nhận tội thay người gánh chịu là Quận chúa. Nữ nhi duy nhất củaDương vương tuyệt đối không được có mệnh hệ gì.

Nhậm thái y cắn răng: "Nếu mọi chuyện đã bại lộ, ta cũng không cần phải diễn kịch nữa."

"Ngày hôm nay trước sau gì ta cũng phải chết..." Nói đoạn, Nhậm thái y độtnhiên quát to lên tay chỉ thẳng vào mặt Quận chúa, "Ngươi! Ta hận ngươiđến tận xương tủy! Tất cả là do ngươi là con gái của Dương vương gia!"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ dồn ánh nhìn về phía Nhậm thái y. Hai mắt ông ta đục ngầu, nhìn Thủy Lạc Quận chúa đây căm hận. Ông ta nghiếnrăng nói tiếp: "Dương vương gia bắt ép ta đến kinh thành làm thái yriêng cho ngươi, ta phải bỏ lại mẫu thân già xa hương, đến khi mẫu thânta chết đi. Dương vương gia cũng chẳng hề cho ta hay tin."

"Tất cả là do ngươi! Dương vương gia quá yêu chiều ngươi! Hại ta phải hầu hạngươi đến khi mẫu thân ta chết đi ta cũng không thể quay về. Dươngvương bạo bệnh mất sớm. Thù này ta chưa kịp trả, ngươi là nữ nhi của hắn ta. Ngươi phải chịu đau khổ thay!"

"Nhậm thái y, ta chưa từng đối xử tệ với ông, hà cớ gì ông lại trút hận thù lên người ta. Ông có biếtvì căn bệnh này, bao nhiêu năm qua ta đã khổ sở thế nào không? Phụ vương cũng đã mất lâu rồi, buông bỏ hận thù không phải tốt hơn sao?" Thủy Lạc hướng mắt về phía Nhậm thái y gào khóc.

Trong lòng Châu Ân Hoan cũng phải khen một câu.

Diễn rất tốt!

Cố Tử Yên thấy cảnh tượng kẻ tung người hứng trước mắt, trong lòng khôngkhỏi cảm thấy giá lạnh. Thủy Lạc đem Nhậm thái y làm bia chắn cho nàngta thoát thân. Người chăm sóc sức khỏe cho nàng ta, hầu hạ từ khi nàngta chỉ là một tiểu Quận chúa đến khi trở thành thiếu nữ kỳ tài. Thángnăm đi qua vô số kể. Vậy mà một lần ngả ngửa đã bắt ông ta gãy chânthay. Đúng là tàn nhẫn.

"Ngươi có biết ám hại hoàng thất, lừa dối thiên thử tội trạng nặng thế nào không?" Vương gia khoanh tay nhướn mắt hỏi ông ta.

Sắc mặt Nhậm thái y chuyển đen, ông ta cúi gầm mặt gần sát sàn, hai tayphải chống xuống đất mới ngăn cho bản thân không ngã khuỵu.

"Hồi Vương gia... thần... thần rõ..."

Bắc Viễn tiếp tục nói: "Tội này không chỉ lấy mạng ngươi, mà còn lấy mạngcả ba đời nhà ngươi. Ngươi có suy nghĩ lại không? Nói ra sự thật, ba đời con cháu không phải mất mạng. Bệ hạ cũng sẽ khoan hồng nương tay."

Nhậm thái y lặng thinh không đáp, hai tay chống xuống đất siết chặt. Kể từkhi đưa ra lời khai như thế, ông ta đã quyết định kỹ càng. Thà bất nhânvới thánh thượng, chứ không bất nghĩa với Dương vương gia. Mạng là doDương vương gia cho, có mất thì cũng mất vì Quận chúa.

Ông ta ngước mắt nhìn Bắc Viễn.

"Chuyện đã đến nước này, thần chỉ mong được chết sớm giày vò ả ta nhiều năm qua. Cũng coi như thù đã báo xong."

"Ai cho ngươi chết? Ngươi hại người, lừa trẫm xong. Nói chết là có thể chết dễ dàng như vậy sao?" Giọng Hoàng thượng lạnh như băng, uy quyền áp bực kẻ tù tội suýt ngợp thở.

Nhậm thái y run bần bật, ông ta biếtthiên tử vừa đăng cơ tuy kín tiếng nhưng tính tình khó đoán, ra taykhông kiêng dè. Một thái y quèn như ông ta, cái mạng chẳng so được vớikiến.

"Nếu ngươi đã nhận mình hại người như thế vì hận Dương vương gia, trẫm thay Dương vương trừng phạt ngươi. Lấy mạng tam tộc nhà ngươi xuống dưới suối vàng phủ phục dưới chân Dương vương nhận tội."

Nhậm thái y sợ phát run, nhưng ông ta chẳng dám mở miệng xin tha, len lénliếc mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa kèm theo mấy tia chờ mong.

"Nhậmthái y không có y đức hãm hại thần nữ, bất nghĩa với phụ vương, khẩn xin Hoàng thượng phạt nặng lấy ông ta làm gương cho Thái Y Viện. Nhắc nhởcác thái y không dùng y thuật ám hại người khác, hạ thấp y đức. Nếukhông kết quả sẽ giống như Nhậm thái y." Khác với mong đợi của Nhậm thái y, Thủy Lạc Quận chúa lạnh lùng hướng về phía Hoàng thượng xin hắn lấycái chết của ông làm gương cho Thái Y Viện.

Nhậm thái y chua xót trong lòng, cắn răng dập đầu: "Xin Hoàng thượng cho thần được chết, xin hoàng thượng cho thần được chết."

"Trẫm sẽ lấy mạng ngươi, nhưng không phải ngay lúc này. Lời nhận tội củangười cần phải xác minh lại, trong lời nói có nhiều vấn đề không khớp so với hiểu biết của trẫm về Dương vương gia. Vinh Vương gia đã cho ngươicơ hội nói thật. Nhưng ngươi không biết tận dụng. Sau này đừng tráchtrẫm nặng tay."

"Người đâu! Lôi tên này xuống phạt mười trượng, ném vào đại lao chờ điều tra làm rõ."

Rất nhanh sau đó Nhậm thái y bị thị vệ kéo xuống, hành hình phạt trượngngay trong sân Phương Hoa Điện. Tiếng trượng giáng xuống hòa cùng vớitiếng kêu la đau đớn của Nhậm thái y vang vọng vào trong. Hoàng thượngđưa mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa, sắc mặt nàng ta lạnh tanh không mộtchút ân hận trong lòng. Bất giác hắn nhớ lại Thủy Lạc Quận chúa năm xưa, nhẹ nhàng và tâm tính thiện lành. Giờ đây tất cả đã đổi thay đọng lạitrong hình hài đó chỉ là một nữ nhân tàn nhẫn với tâm ma đen ngòm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện