Bắc Hải bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm như bông của Châu Ân Hoan nắm lấy, hắn nhận ra cảm giác này thật dễ chịu, mềm mại quá đi.

Máu nóng lại dồn lên mặt, một vệt ửng hồng hiện lên.

Bàn tay nữ nhân, mềm mại dễ chịu như vậy sao? Tại sao đến bây giờ hắn mới biết chứ, uổng phí hai mươi bốn năm làm người.

Không được xiêu lòng!

Nữ nhân trước mắt vừa mới tung cước đá hắn một cái, hắn không thể vì một cái nắm tay mà quên đi mối thù này, mà rõ ràng là nàng nắm tay hắn, hắn chính là đang bị nàng khi dễ.

Bắc Hải đổi vị trí từ người bị nắm tay thành kẻ nắm tay, hắn kéo nàng vào một con hẻm nhỏ không người qua lại.

"Châu tiểu thư, người thật quá đáng!" Bắc Hải khoanh tay đứng trước mặt nàng, nói.

Châu Ân Hoan ngẩn ngẩn ngơ ngơ không hiểu hắn nói gì, nàng trầm ngâm nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy rồi bật cười, khi nãy mọi chuyện rối ren nàng nóng nảy nhảy đến đá vào mông hắn một cái, tên này chắc là bị đá đau nên ghi thù rồi.

"Tiểu thư còn cười được sao?" Bắc Hải cau mày.

Lại cười!

Lại nở nụ cười nữa rồi!

Gian thương này quá mức gian trá, định lấy nụ cười dụ dỗ hắn tha thứ sao, đừng mơ hắn lọt bẫy.

"Không... không..." Châu Ân Hoan cố nén cười, hai vai vẫn run run.

Mặc dù Bắc Hải lúc đó dáng vẻ rất chi là gợi đòn khiến nàng không kiềm được mà đá hắn, nhưng nàng xuống tay đá hắn tức là nàng đã sai, cũng đã làm hắn đau một phen, vẫn nên bồi thường thiệt hai cho hắn thì hơn.

"Xin lỗi, xin lỗi, ta nóng tính quá, ta không nên đá ngươi như vậy." Nàng lên tiếng nhận lỗi.

Bắc Hải hừ một cái, hắn nhìn nàng một chút, bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc.

"Châu tiểu thư không hiểu lý lẽ gì cả, nếu chỉ xin lỗi suông là xong thì hoàng thượng ngồi lên ngai vàng làm gì, quan lại, nha môn nhậm chức làm chi? Còn nữa, người hai lần động chạm khi dễ ta, sau này ta còn mặt mũi nào gả cho người ta?" Giọng điệu của hắn tám phần tủi thân, lên tiếng ăn vạ nàng.

Người không biết lý lẽ là hắn mới đúng, nam nhân thời cổ đại này tam thê tứ thiếp, người ta không gả cho hắn thì thôi chứ, ai cần hắn gả. Còn sợ bị nữ nhân chạm vào, những chỗ chạm phải cũng không phải nhạy cảm gì, người sợ không gả đi được là nàng mới phải.

"Ngươi rõ ràng là đang nghiêm trọng hóa vấn đề để ăn vạ ta." Nàng khoanh tay trước ngực nói với hắn.

Hắn hơi nheo mắt nhìn nàng, khóe môi bắt giác cong cong, hắn nói: "Tiểu thư chạm vào ta rồi, chịu trách nhiệm với ta đi."

"Được, được, ta chịu trách nhiệm, ta mời ngươi một chầu no nê coi nhưng không nợ ngươi nữa."

"Châu tiểu thư, người đúng là gian thương."



Châu Ân Hoan cười ha ha vui vẻ nắm tay Bắc Hải kéo đi, bàn tay hắn trắng mịn như vậy nắm lấy rất thích, cảm giác lại an toàn ấm áp, nàng thầm nghĩ có nên chặt đứt bàn tay này mang về chiếm làm của riêng không...

Bắc Hải tiếp tục bị lợi dụng khi dễ, bàn tay nhỏ bé của nàng lại túm lấy tay hắn lần nữa, hắn cảm thấy cảm giác này rất dễ chịu, mỗi lần bị nàng kéo đi như vậy trong lòng hắn bối rối có chút hồi hộp, máu nóng mọi nơi trên cơ thể đều đổ dồn hết lên mặt.

Châu Âu Hoan thấy hắn không nói năng gì, nàng cảm thấy kì lạ, dừng bước xoay người nhìn về phía hắn, nàng chỉ thấy hắn mặt mũi đỏ lựng, mặt cúi gầm trông đáng yếu hết chỗ nói.

"Ngươi đang đỏ mặt thẹn thùng đấy à?" Nàng khẽ cười hỏi.

Bắc Hải hiển nhiên là thẹn thùng rồi, cảm giác này rất lạ, hắn không kiểm soát được máu trong người, mặt mũi đỏ lên không kiềm chế được, ngẩng đầu lên lại bắt gặp nụ cười của nàng. Bắc Hải không chống chế nổi, tim lại đập loạn lên, không xong rồi tim mạch của hắn chắc chắn đã mắc bệnh.

Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng rồi nói: "Châu tiểu thư, gọi ta một tiếng A Hải đi, người khi dễ ta thế nào cũng được."

Châu Ân Hoan xùy một tiếng rồi kéo hắn vào tửu lâu đối diện Ngọc Túy Lâu.

Nàng và hắn vẫn chọn lầu hai, vị trí này có thể nhìn thấy căn phòng thượng hạng phía đối diện, dễ dàng quan sát hai người kia.

Phía lầu hai bên kia không một chút động tĩnh.

Bắc Hải cũng thấy lạ, hắn lên tiếng: "Không phải là động phòng rồi đấy chứ?"

Châu Ân Hoan thở dài lắc đầu, nàng rầu rĩ đáp lời hắn: "Không thể nào, ta đang sợ rằng Yên Yên nhà ta lấy mạng Vương gia nhà các ngươi rồi."

Bắc Hải nghe lời này xong thì ồ lên một tiếng.

"Vậy thì tuyệt quá rồi." Hắn híp mắt cười tươi như hoa.

"..."

Tiểu nhị dọn lên một bàn thức ăn gồm bốn món mặn, hai món chay, một bình rượu trái cây. Món nào cũng thơm nức mũi, màu sắc bắt mắt, bày trí tinh xảo.

Bắc Hải múc một bát canh, đặt một con bào ngư béo ú nằm ở giữa chén xung quanh là một vài loại nấm lẫn thảo mộc, hắn nhẹ nhàng đặt bát canh trước mặt nàng.

"Phật Nhảy Tường, ăn đi bổ lắm!"

Châu Ân Hoan nhìn con bào ngư to béo kia trong lòng liền nghĩ tới Cố Tử Yên, không biết nhỏ đã ăn gì chưa, ở thế giới hiện đại cả hai chưa từng ăn qua bào ngư, lại là bào ngư to tròn thế này.

Bắc Hải thấy nàng lặng thinh không đáp, nghĩ rằng có lẽ nàng không thích món này, hắn rót một chén rượu trái cây rồi đẩy trước mặt nàng.

"Sao thế?" Hắn hỏi.

Châu Ân Hoan chóng tay lên cằm, ủ rũ nói: "Không biết đến khi nào hoàng thượng mới chọn được hậu."

"Nôn nóng muốn được gặp hoàng thượng hử?"

"Không phải, ta mong không được chọn." Nàng lắc đầu, cầm chén rượu uống cạn.



Nàng không mong được chọn vì không muốn chôn thân nơi cung thâm, nàng muốn cùng Cố Tử Yên ngao du thiên hạ, ăn những món ngon, gặp được người mình yêu, không gấm son lụa là, không phải là danh phận khuynh đảo thiên hạ, chỉ là một người bình thường tận hưởng cuộc sống bình thường.

Động tác gấp thức ăn của hắn bị câu nói của nàng làm cho khựng lại, đó cũng chỉ là một thoáng, hắn gấp bừa một món đặt vào chén mình, ánh mắt có chút ưu tối nhìn mãi không thấu.

"Tại sao lại không muốn?"

Châu Ân Hoan cười cười nhưng không trả lời câu hỏi đó, nàng chuyển chủ đề sang một hướng khác.

"Trình Hải, ngươi nói xem, hoàng thượng có phải rất sáng tạo không?"

Bắc Hải buông đũa, một hơi cạn chén, hắn nheo mắt nhướng mày nhìn nàng.

"Ta không hiểu ý tiểu thư."

"Hình thức tuyển tú trăm người chọn một đó, ta cứ nghĩ hoàng đế thì hậu cung phải đầy ắp nữ nhân, như vườn Ngọc Uyển đầy loại hoa, đủ màu sắc, nhưng người chỉ chọn ra duy nhất một đóa mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, hoa của muôn hoa, giữ lại bên cạnh." Nàng vừa nói vừa rót đầy chén rượu, lại nói "Lại còn mở ra cuộc thi chọn vợ cơ, thật giống thi trạng nguyên."

Hắn cười cười, nhìn nàng trước đây đám đại thần nghe hắn tuyên bố chuyện này đều nghĩ hắn tuổi trẻ không thông, chưa thấu sự đời hoặc là ra vẻ thanh cao chỉ lấy một thê không màng nữ sắc. Giữa những lời chê bai đầy ấp như nước hồ lại có một nữ nhân khen hắn sáng tạo, nàng đi ngược với thế giới quan xung quanh hắn.

"Tiểu thư nghĩ, cuộc tuyển tú này như thế nào?"

Châu Ân Hoan trầm ngâm một chút, sau đó từ tốn nói: "Ta cảm thấy tiếc cho hoàng thượng."

Bắc Hải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt hắn sóng sánh, đáy mắt không che nổi tia ngạc nhiên, đầu hắn hơi nghiêng, mày khẽ cau.

"Tại sao không tiếc cho các vị tú nữ như cô mà lại tiếc cho hoàng thượng?" Hắn cúi đầu hỏi.

Nàng nâng chén rượu bằng sứ trên tay, bàn tay nhỏ nhắn mân mê chén ngọc, màu rượu đỏ thấm sóng sánh trên mặt chén tản ra một hương thơm thoang thoảng chuốc say lòng người.

"Hoàng thượng tuyển tú nữ chỉ chọn một người, thông qua các cuộc thi chọn một người ưu tú nhất, ưng ý nhất cưới nàng lập thành hoàng hậu." Châu Ân Hoan nhìn chén rượu trong tay, nâng một hơi uống cạn, chậm rãi nói "Vậy thì sao chứ? Hoàng đế bệ hạ cũng như đang chọn trạng nguyên mà thôi, ngài chọn người ưu tú nhất nhưng người đó chỉ là một hoàng hậu trên danh nghĩa, không phải là người bệ hạ yêu, nàng chỉ là hoàng hậu của Khang Định Quốc, không phải là hoàng hậu trong tâm can Khang Định Đế."

"Nếu không cùng chăn gối với người mình yêu cả đời, đồng sàng dị mộng, bệ hạ sẽ sống cả đời trong cô đơn. Nếu đã như vậy, chi bằng hoàng thượng thử tìm hiểu rồi yêu một người, giữ nàng ấy bên cạnh mình suốt cuộc đời bảo vệ chở che, dù sao cũng chỉ có một vợ cho nên nữ nhân đó gia thế không quá cao cũng được, không xinh đẹp cũng được nhưng nhất định phải là người trong lòng hoàng thượng." Châu Ân Hoan dứt lời, nàng đặt chén rượu xuống bàn.

Bắc Hải dán ánh mắt vào chén rượu trên bàn như đang tìm một điểm bất kì nào đó để nương tựa ánh mắt, hai bên tai hắn văng vẳng giọng nói mềm mại mà sát thương, trong đầu hắn lóe lên hàng vạn câu hỏi nhưng cuối cùng mọi câu hỏi đều dừng lại ở câu hắn có cảm thấy cô đơn bên lựa chọn của mình không? Nàng nói đến một người con gái, người đó là người hắn đem lòng yêu, nguyện một đời che chở, nhưng hắn không biết người con gái đó là ai, hắn chưa từng gặp, hắn chưa từng biết yêu một ai. Làm sao có thể tìm được đây. Đi đâu để có thể tìm được người con gái đó.

Nếu hắn yêu nàng ấy, nàng ấy có bằng lòng sống bên hắn trọn đời không?

Bắc Hải hơi giật mình, hắn thoát ra khỏi hàng vạn câu hỏi đang nhấn chìm chính mình, ánh mắt hắn có chút hoảng loạn.

Nào ngờ, hắn lại vô tình bắt gặp một đôi tay trắng nhỏ cùng một đôi đũa ngọc thanh tao, bàn tay nhỏ gấp một con tôm nõn dịu dàng đặt vào chén hắn. Bắc Hải hơi ngẩng người đưa mắt nhìn người trước mặt, gương mặt thanh tú, không diễm lệ nhưng tao nhã, có chút nhẹ nhàng nhưng cá tính bên trong đối lập hoàn toàn mạnh mẽ, rõ ràng như trăng sáng trong đêm đen, soi sáng hết khúc mắc trong lòng người.

Hắn tự hỏi, người con gái mà nàng nói, có giống như nàng không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện