"Này, các người gần đây có nghe được chuyện gì không?" Một cung nữ nọ.

"Có, có, bên đoạn hồ Hương Liên ta nghe nói rằng dạo gần đây đêm nào cũng có tiếng khóc cả." Một cung nữ khác.

"Ta nghe đồn rằng có cung nữ chết oan hóa thành quỷ đòi mạng đó."

"Thật đáng sợ."

Một nhóm cung nữ quét dọn trước cổng Hoa Hiên Điện túm tụm bàn tán to nhỏ. Gần đây trong hành cung rộ lên chuyện ma quỷ đòi mạng, nghe đồn cứ đến canh ba xung quanh hồ Hương Liên ngập tràn tiếng khóc ai oán, trầm thấp văng vẳng khóc đúng nửa canh giờ sẽ hoàn toàn im bặt, có người nói nữ quỷ chỉ khóc vào canh giờ tương đương lúc ả chết, có người nói nữ quỷ kia đòi mạng người. Xung quanh bắt đầu nhốn nháo không biết tại sao nữ quỷ kia chỉ có thể khóc lóc ở hồ nước kia.

"Các ngươi bàn tán cái gì vậy hả? Chuyện ma quỷ này dưới mắt thánh thượng các ngươi cũng dám bàn tán."

Bắc gia đời đời ngồi vững ngôi cửu ngũ chí tôn, từ đời xa xưa đã có luật lệ nghiêm cấm bàn tán những chuyện mê tín dị đoan trong cung, nếu bị phát hiện sẽ phạt nặng.

"Cố tiểu thư tha tội, Cố tiểu thư tha tội."

Đám cung nữ giật mình vội quỳ xuống nhận tội.

"Đi làm việc của các ngươi đi."

A Liên dìu Cố Tử Yên từ trong điện bước ra.

Các cung nữ kia lập tức cảm tạ rồi vội vàng làm việc, không ai dám hé một câu.

Cố Tử Yên nghe được cả đoạn trò chuyện của bọn họ, nhỏ cũng không lạ lẫm gì, chỉ lạ bọn họ đứng trước cổng Hiên Hoa Điện bàn tán, năm xui tháng rủi nhỡ đâu tai bay vạ gió Hoa Hiên Điện nhỏ ở lại rước phải mớ oan ức thì khổ, tốt nhất nên giải tán hết bọn họ.

Nhỏ nói xong liền quay vào trong quát lớn: "Mau lết ra đây!"

Châu Ân Hoan lủi thủi bước ra, miệng đáp: "Đến đây, đến đây."

Chuyện là Cố Tử Yên mấy ngày dưỡng bệnh không ló mặt ra ngoài, nhỏ lại muốn bay nhảy, nhưng đã có chí cốt cùng sống cùng chết, chuyện cùng bay nhảy tất nhiên không đi một mình, phải kéo theo Châu Ân Hoan mới phải.

Châu Ân Hoan lại là người không thích bay nhảy, nàng chỉ thích ở nhà thôi, ở nhà là chân ái của nàng. Mỗi lần như thế, nàng rất không tình nguyện bị nhỏ kéo đi.

"Đi đâu?" Nàng chán nản nói.

"Vườn Ngọc Uyển." Nhỏ đáp.

"Này, ta nói, ngươi ngắm đến mức đám hoa cỏ kia cũng biết ngượng rồi đấy."

Sơ hở là ngắm hoa, sơ hở là dạo vườn, nàng phải mau chống tống cổ nhỏ đến đất phong đổi thành ngắm tên Vương gia kia thì hơn.

"Ha ha, nghe A Liên bảo hôm nay vườn Ngọc Uyển có thêm xích đu đó!" Cố Tử Yên túm lấy tay nàng vui vẻ kéo đi, nhỏ lại nói, "Chúng ta tới đó chơi."

Châu Ân Hoan để mặc Cố Tử Yên lôi nàng đi, nàng biết cho dù có phản kháng thì kết quả vẫn là đến vườn hoa. Nàng giữ sức còn hơn đấu tranh với nhỏ.

Sâu trong vườn hoa, những cây cổ thụ to cao, tán lá rộng xếp tầng lên nhau bung ra thành một vòm hình cung, tựa như một cái ô khổng lồ chọc giữ trời xanh, lại nhìn giống một cây nấm xanh lè mát mắt.

Nàng thích thú ngắm nhìn những cái cây kia, một vài cây được cột thêm xích đu, dây thừng hai bên dày chắc nửa đầu quấn chặt trên cành cây cao, đầu còn lại cột chặt vào một tấm ván gỗ đủ một người ngồi.

Cố Tử Yên ồ lên một tiếng phấn khích, nhỏ vui vẻ đặt mông lên xích đu.

"Hoan Hoan, đẩy đi, đẩy đi." Nhỏ nói.

Nàng hừ lạnh nhìn nhỏ ghét bỏ, nhưng vẫn tiến đến dùng sức đẩy thật mạnh, xích đu kia có đà bay, tung lên cao rồi hạ xuống, gió rít bên tai nhỏ cười khúc khích.

"Ta góp sức ngươi phải văn nghệ phục vụ ta chứ." Châu Ân Hoan vừa đẩy vừa nói.

Nàng vừa dứt lời vai đã bị người ta vỗ mấy cái, nàng xoay mặt nhìn người nọ, y ra ám chỉ bảo nàng im lặng, nàng gật đầu một cái rồi nhường chỗ đẩy xích đu cho y. Nàng thì vội trốn đi.



"Được rồi, ta cất giọng ca vàng đây." Nhỏ vẫn không biết sau lưng đã đổi thành người khác.

"Đu đưa không phải là hư

Đu đưa để lắc lư cho hết buồn

Bây giờ không phải ngày xưa

Em sao phải ngại đu đưa với chàng

Rộn ràng như tuổi cập kê

Chàng rơi một nhịp để em bắt nào." Cố Tử Yên vui vẻ hát, hát bằng cả mạng sống.

"..."

Thấy không có ai đáp lời, nhỏ khá ngạc nhiên, Châu Ân Hoan kia không phải nghe nhỏ hát hay đến mức không nói nên lời rồi chứ? "Hoan Hoan, ta hát quá hay chứ gì?" Nhỏ dương dương tự đắc.

Giọng nói pha chút chế giễu vang lên đáp lời nhỏ: "Loại thơ cô thích hình như hơi suồng sã?"

Là giọng của Bắc Viễn!

Cố Tử Yên giật mình đến mức suýt nữa rơi xuống xích đu, may mà nhỏ nhanh tay nắm chặt dây thừng. Tim đập rộn ràng, nhỏ không biết là do giật mình hay do một điều gì khác.

Bắc Viễn thấy nhỏ suýt rơi y sốt ruột quát lên: "Cô cẩn thận chút đi!"

"Là ngài dọa ta! Ai da... đau... đau!"

Cố Tử Yên phản bác lại, bàn tay phải đang bị thương vô tình gồng lên nắm chặt dây thừng, vết thương trên tay lại đau rát khiến nhỏ không kiềm được mà kêu lên.

Bắc Viễn thả tay ra không đưa nữa, đợi nhỏ hạ xuống lập tức kéo nhỏ rời khỏi xích đu, y kéo tay phải nhỏ đến trước mặt, không dùng sức không làm đau nhỏ.

Y nhìn cái tay quấn thành cục trắng, cau mày hỏi: "Sao còn đau không? Thuốc ta đưa ngươi có dùng không?"

Cố Tử Yên chợt nhớ ra nhỏ chưa hành lễ với y, liệu có bị chém đầu không, thà trễ một chút còn hơn không có, nhỏ rút tay về hành lễ với y.

"Cô đang chọc điên ta đúng không? Ta hỏi cô có bôi thuốc ta đưa không?" Bắc Viễn hơi cáu.

"Có, ta có dùng mà."

Bắc Viễn nhìn tay Cố Tử Yên, trong lòng có vài tia thương xót, bàn tay nữ nhân nên được nâng niu, nhỏ từ bé đã sống trong nhung lụa, nhỡ trên tay để lại sẹo chắc là tủi thân lắm. Nghĩ đến đây y lại nói: "Xấu sẵn rồi, xấu thêm một chút cũng không vấn đề gì."

"Ngài!" Cố Tử Yên tức đến nghẹn họng, đáng ghét nhất vẫn là đám đàn ông.

Nhỏ lấy trong tay áo ra một chiếc gương cầm tay, soi đi soi lại mấy bận, cảm thấy nhan sắc của bản thân vẫn diễm lệ như lần đầu soi gương một tháng trước. Nhỏ cất gương vào trong tay áo.

Hừ!

Bà đây vẫn xinh đẹp tuyệt trần, nào cần đám đàn ông đánh giá.

"Vâng, tôi xấu không xứng với ngài." Nhỏ bĩu môi nói.

Bắc Viễn bật cười, y lấy trong tay áo một lọ thuốc trắng tinh đưa cho nhỏ.

"Cầm lấy, thoa thêm cái này để không nổi sẹo."

Tim trong lồng Cố Tử Yên lại đập thình thịch, tay nhận lọ thuốc hơi run, theo thói quen nhỏ cẩn trọng cầm lấy không để ngón tay mình chạm phải tay y.



Sao lại ân cần như thế chứ, có ân cần như thế ta cũng không ưa đàn ông.

"Đa... tạ!"

Bắc Viễn hơi ngoảnh đầu, không nhìn nhỏ, mặt y như say rượu hai má đỏ bừng, y lí nhí nói: "Chỉ có ta mới được chê cô xấu."

Cách đó một khoảng rất xa.

"Ngươi cởi y phục ra mau."

"Hoàng thượng..."

"Một là cởi, hai là vừa cởi vừa khóc."

"..."

Đây là đoạn hội thoại giữa vị Hoàng đế bệ hạ và tên thị vệ may mắn nào đó.

Quay ngược thời gian về nửa canh giờ trước.

Tại Sùng Đức Điện.

"Hoàng huynh, không biết có chính sự gì triệu kiến thần đệ." Bắc Viễn khom người hành lễ với hắn.

Bắc Hải đặt tấu chương sang một bên, chậm rãi nói: "Ngươi đi cùng trẫm đến vườn Ngọc Uyển."

Bắc Viễn khó hiểu hỏi hắn: "Hoàng thượng có nhã hứng tản bộ thưởng cảnh ạ?"

Hắn không ngước mắt nhìn y, miệng vẫn đáp: "Vườn Ngọc Uyển mới thêm xích đu."

Y càng thêm khó hiểu, vườn Ngọc Uyển có thêm xích đu thì liên quan quái gì đến chính sự, không biết ý tứ của hoàng huynh là gì, hắn có ẩn ý muốn nhắn nhủ chăng?

Y tiếp tục hỏi hắn: "Vậy ý của Hoàng thượng là?"

"Đồ ngốc! Bảo ngươi đi theo chính là đi đẩy xích đu cho trẫm."

"..."

Quay về với thực tại.

Cuối cùng tên thị vệ xấu số cũng nuốt nước mắt, đành trút bỏ y phục thị vệ dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ.

Chuyện bắt đầu từ lúc hắn và lão tam nhà hắn cùng tản bộ trong vườn hoa, nào ngờ xui xẻo gặp phải hai vị tiểu thư nào đó chơi xích đu, Bắc Viễn thấy sắc bỏ mặc hoàng huynh, hắn thì phải trốn vội, lúc đi không nghĩ rằng sẽ gặp phải hai người bọn họ thành ra hắn vẫn ung dung mặc long bào tản bộ. Nếu để Châu Ân Hoan trông thấy chẳng phải mọi chuyện công cốc hết sao? Thế là hắn tóm lấy một tên thị vệ bắt gã cởi y phục cho hắn thay.

"Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên quay về thay thì hơn." Nguyễn công công trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng khóc lóc vạn lần.

Tổ tông của tôi ơi, ngài định hất đổ hết mặt mũi hoàng thất ư?

Bắc Hải lười quay về điện, hắn tùy tiện chọn một bụi cây to, mắt nhìn xung quanh không có người mới yên tâm thay y phục.

Nguyễn công công không khuyên được hắn nước mắt lưng tròng, than trời trách đất.

Tại sao đưa một người tùy tiện thế này làm Hoàng đế vậy?

Nguyễn công công ngước mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong, vừa hạ đầu xuống Nguyễn Phúc lại tá hỏa, trước mắt công công là một nữ tử mặc y phục màu cam đào đang rảo bước tiến đến.

"Hoàng thượng, không xong rồi, không xong rồi, Châu... Châu tiểu thư tới."

"Mẹ kiếp!" Hắn rít lên một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện