Châu Ân Hoan bị Cố Tử Yên kéo đi nhưng miệng nàng vẫn tíu tít.

"Cố tỷ tỷ, ta vừa xem được vở kịch rất thú vị đấy." Nàng nói.

Cố Tử Yên dừng bước, cô ấy buông tay nàng ra nhìn ngó xung quanh như đang tìm ai đó. Thấy xung quanh chưa có ai đến, cô ấy quay sang nhìn nàng rồi nói: "Kịch gì cơ?"

Châu Ân Hoan như chỉ đợi câu này của Cố Tử Yên, nàng nhanh miệng đáp: "Vừa nãy trong lúc ngươi đi một vòng tìm ân công, ta đứng bên bờ hồ thấy cảnh tượng đặc sắc vô cùng, ta thấy có một vị tiểu thư dường như để ý một vị công tử nọ, nàng ta vờ như mệt mỏi toan ngã vào lòng công tử. Ai ngờ đâu tên đó không biết hai chữ phong tình như thế nào. Liền nhanh chân tránh qua một bên, còn cự tuyệt người ta nữa."

Cố Tử Yên nghe thấy chuyện này hai mắt sáng rực, đưa tay sờ lên cằm rồi nói: "Chà chà, hấp dẫn, hấp dẫn. Tại sao lúc đó ngươi không kéo ta tới hóng chuyện chứ, tiếc quá ta cũng muốn tận mắt chứng kiến kịch hay."

Vấn đề tình ái luôn là đề tài sôi nổi mà thiếu nữ thích nhất, mặc dù nàng và Cố Tử Yên tính cách mạnh mẽ đến mấy cũng không thoát được chủ đề này, cả hai ngay lập tức bàn tán năm bảy lời.

"Ây da! Nói ra thì công tử áo vàng đúng là khô khan, ý tứ vị tiểu thư kia rõ ràng là viết hết lên mặt. Vậy mà hắn nhìn chẳng ra." Nàng lắc đầu chê bai.

"Ây da! Châu muội muội à. Ta nói ngươi hay, đàn ông đều là lũ đáng ghét. Trông chờ vào làm gì?" Cố Tử Yên bĩu môi lộ ra dáng vẻ ghét bỏ.

Bắc Viễn đứng sau lưng hai người một khoảng lâu, y đương nhiên là nghe trọn vẹn câu chuyện của cả hai người. Trong lòng Bắc Viễn cũng thừa biết, vị công tử áo vàng kia là ai. Cái dáng vẻ cứng ngắc, hờ hững đó làm sao biết được hai chữ phong tình viết như thế nào chứ.

Y cảm thấy câu chuyện này hai người này có thể bàn luận đến nửa đêm, y liền nhanh chóng cắt lời: "Đàn ông cũng có năm bảy loại đàn ông, không phải ai cũng đáng ghét."

Cố Tử Yên nghe thấy giọng y, nhỏ quay phắt lại nhìn y.

Dáng vẻ nghiêm nghị, gương mặt luôn toát lên một vẻ mạnh mẽ bẩm sinh, khí thế nam nhi ngút trời.

Tên này nhìn chung phải nói là rất ổn, điểm đáng ghét nhất là hắn chạm môi cô ấy rồi, là chạm môi đó. Mặc dù lúc đó Cố Tử Yên nửa mê nửa tỉnh nhưng mà cảm giác bài xích vẫn rõ ràng.

"Đáng ghét nhất vẫn chính là ngươi!" Cố Tử Yên khó chịu.

Châu Ân Hoan đứng bên cạnh, nàng hết nhìn Vinh vương gia rồi lại nhìn Cố Tử Yên.

Dự là sẽ có một trận đấu nhau nảy lửa.

Châu Ân Hoan thấy không ổn khẽ thúc nhẹ vào tay Cố Tử Yên, tỏ ý bảo cô ấy nhường nhịn.

Bắc Viễn rõ là đang giận, y hít một hơi kiềm chế bản thân, y nghiến răng nói: "Cô nói lý lẽ một chút đi."

"Lý lẽ là cái gì? Ta không biết." Cố Tử Yên đáp lại tỉnh rụi.



"Cô!" Bắc viễn kêu lên một tiếng, y vuốt mặt như đang cố kiềm nén, y nói: "Lúc trước ta vớt cô lên là có ơn với cô, nay ta ném cô xuống coi như là có oán, từ đó không ai nợ ai."

Châu Ân Hoan nghe mấy lời này, khóe môi nàng bất giác giật mấy cái.

Vị Vinh vương gia này, là đang nói lý lẽ sao? Bắc Viễn quả xứng với danh xưng mạnh mẽ dứt khoát, y vừa nói xong liền bế thốc Cố Tử Yên lên đi đến bên bờ hồ.

Cố Tử Yên bị động chạm như vậy liền trở nên cáu gắt, tay chân quơ quàng loạn xạ. Cô ấy nhất quyết muốn thoát ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của y.

Cố Tử Yên giãy đành đạch như cá mắc cạn, nhưng Bắc Viễn chẳng có chút mảy may nào. Y duỗi hai tay ra chỉ cần một động tác thả xuống, Cố Tử Yên sẽ đáp thẳng xuống nước.

"Đồ khốn kiếp nhà ngươi!" Cố Tử Yên gào lên.

Châu Ân Hoan làm như không nghe thấy, đứng phía sau hai người cảm thán một câu trong đầu.

Vinh vương gia khỏe thật.

"Dám mạnh miệng nữa à? Mau xin lỗi bổn vương ngay!" Bắc Viễn tức giận vừa buông câu hăm dọa vừa vờ thả lỏng tay.

Cố Tử Yên vừa thoát khỏi cái chết vì đuối nước hôm qua, đương nhiên trong lòng cô ấy vẫn còn ám ảnh. Cố Tử Yên vứt hết mặt mũi la toáng lên: "Xin... xin lỗi... thả ta xuống..."

Bắc Viễn quả nhiên là vừa lòng vừa ý liền lùi lại mấy bước, y đặt Cố Tử Yên xuống.

Cố Tử Yên vừa hoảng loạn xong hai chân mềm nhũn tiếp đất, chỗ y đặt nhỏ xuống lại quá sát bờ hồ.

Cố Tử Yên đứng trên đất không vững liền ngã ngược ra phía sau, cả tấm lưng của nhỏ đáp xuống mặt hồ.

Nước hồ văng tung tóe.

Bắc Viễn lúc này cũng hoảng hốt, không suy nghĩ một giây, y nhảy ùm xuống hồ mang Cố Tử Yên lên bờ.

Nàng thấy Cố Tử Yên rơi xuống nước cũng hốt hoảng không thôi, liền chạy tới bên cạnh bờ hồ đỡ lấy Cố Tử Yên từ tay Bắc Viễn.

Cố Tử Yên ngồi bên bờ thở hổn hển, hai mắt trừng trừng như muốn nuốt sống kẻ kia.



Châu Ân Hoan trước hết cởi áo choàng bên ngoài khoác lên người Cố Tử Yên. Nhưng áo choàng của nàng mỏng manh nên cũng không che chắn được nhiều.

Bắc Viễn thấy thế cũng cởi áo choàng bên ngoài phủ lên người của nhỏ.

Y cao dong dỏng, bờ vai lại rộng. Vì thế áo choàng của y phủ trọn cả người Cố Tử Yên, không hở dù một chút.

Nàng xoa xoa lưng của Yên Yên để trấn an, miệng liên tục hỏi có vấn đề gì không, có ổn không, cảm thấy thế nào.

Cố Tử Yên không đáp lời nàng, nhỏ chỉ trừng trừng nhìn Bắc Viễn rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên tiểu nhân kia! Ngươi rõ ràng là cố ý!"

Bắc Viễn mấp máy môi định nói gì đó, nhưng Cố Tử Yên nào cho hắn cơ hội.

Cố Tử Yên bật dậy, đùng đùng kéo Ân Hoan bỏ đi.

Nàng bất ngờ bị kéo đi, vừa nhìn cô bạn mình rồi lại nhìn vị vương gia kia.

Bắc Viễn vẫn đứng đó, nét mặt có chút hối lỗi.

Hai người vừa đi một đoạn xa, Châu Ân Hoan ngó nghiêng không có ai, nàng liền cởi bỏ áo choàng của Bắc Viễn giấu nhẹm vào người. Giao Cố Tử Yên cho nha hoàn đón, bọn họ vội vã dìu Cố Tử Yên về luôn miệng ríu rít hỏi thăm. Nhưng Châu Ân Hoan chỉ nói là Cố Tử Yên vô tình ngã, tuyệt đối không dám tiết lộ Bắc Viễn cũng có mặt. Việc này không thể đến tai hoàng thượng.

Bờ hồ lúc này.

Bóng dáng vàng vàng chắp tay sau lưng chậm rãi bước đến bên cạnh Bắc Viễn.

"Chà, chọn được Vương phi rồi à? Cách chọn cũng không tệ. Trực tiếp không cho người ta đường lui, rất dứt khoát." Bắc Hải đứng bên cạnh tấm tắc khen ngợi.

Bắc Viễn giật mình, quay sang nhìn hắn rồi chau mày nói: "Hoàng huynh là có ý gì?"

Hắn nào để ý thái độ của y, vị hoàng thượng nào đó ung dung cười tủm tỉm: "Ngươi còn không biết? Ban ngày ban mặt bế bế ôm ôm." Hắn lại nói "Tiểu thư khuê các nhà người ta bị ngươi trêu ghẹo ngã xuống hồ, những chỗ ngươi không nên thấy ngươi cũng đã thấy, ngươi tưởng một cái áo choàng có thể đổi được thanh danh của người ta sao? Mà cái áo choàng của ngươi chẳng khác nào nói cho người khác biết là ngươi đã thấy cô ấy y phục ôm sát vào người."

Bắc Viễn lúc này càng thấy bản thân gây ra tội lỗi nghiêm trọng, chỉ một thoáng đùa vui mà làm hỏng thanh danh của một nữ tử. Chuyện này xứng để một đấng nam nhi làm sao? Chỉ có phường vô lại mới có thể làm ra những trò này, y không ngờ có ngày mình cũng trở thành người trong phường. Thật quá vô lý!

Hắn thấy lão đệ của mình mặt mũi cúi gầm, biết ngay là y đang dằn vặt cực độ. Bắc Hải vui sướng vô cùng lại bồi thêm một câu: "Ây da, lão đệ e rằng phải chịu trách nhiệm với cô nương đấy rồi, thanh danh nữ tử là chuyện há có thể đùa giỡn. Trẫm khuyên ngươi nên cút ngay về phủ, chuẩn bị hạ sính nạp Vương phi đi."

Bắc Viễn bị đả kích nặng nề, y chỉ phạm một sai lầm nhỏ đã phải lấy vợ rồi ư?

Kiến thức này nhất thời y không thể tiếp thu được đành hành lễ cáo lui với hoàng thượng, y quay trở về bước chân có phần loạn nhịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện