Vừa nghe xong quận chúa đã chạy đi mất. "Quận chúa, người đi đâu vậy?" Yên Nhi bất lực trước sự khó đoán của cô nàng nhưng mà điều này cũng đã quen dần rồi. An Minh quận chúa lúc ẩn lúc hiện, cô nàng rất ít khi ở lại lâu trên Thiên cung, Yên Nhi chỉ làm mỗi nhiệm vụ quét dọn, chăm sóc cây cảnh cho An Hoa điện và dọn dẹp hậu sự sau mỗi lần nghịch ngợm của cô nàng chủ tử.
"Sư phụ." An Minh đã đến ranh giới Vong Xuyên.
"Sao con lại ở đây?" Thượng thần ngạc nhiên.
"Sao người lại giấu con? Người không xem con là đồ đệ của người nữa sao?" Quận chúa hờn giỗi.
"Sao ta lại không xem con là đồ đệ chứ, sư phụ vẫn là sư phụ của con mà." Chiến thần từ tốn.
"Con muốn ra ứng chiến, người không được từ chối, Huyền Khương đã chọn con, con nhất định sẽ chăm chỉ tập luyện, không làm người thất vọng đâu." Lời nói chắc như đanh thép của quận chúa khiến người làm sư phụ như Thượng thần cũng khá bất ngờ, ông vừa mừng vừa lo cho nữ đồ đệ hiếu chiến của mình.
"Nha đầu ngốc, chiến sự là chuyện đại trọng, nếu hòa giải được thì nên hòa giải, tránh đụng đến binh khí sẽ dẫn đến tổn thương người khác, ta biết con hiếu chiến nhưng mà nếu đã ra chiến trường ắt sẽ có thương vong con có biết không?" Chiến thần khuyên nhủ.
"Con biết nhưng mà con không sợ chết, là đồ đệ của Chiến thần con phải thay người làm chủ đại cuộc." Ánh mắt sắc lẹm của quận chúa như mũi tên bay thẳng vào tinh thần của đám yêu ma, đối thủ có một người mạnh như vậy sao có thể không lo sợ chứ, quận chúa An Minh không chỉ mạnh về ý chí mà trong tay cô còn có Huyền Khương vô địch.
"Được rồi ta không cản nỗi con." Đến sư phụ mà cũng bất lực trước An Minh nhỏ bé.
Rồi cuộc chiến ấy cũng đã nổ ra, quận chúa đã mặc vào chiếc áo giáp, búi tóc cao lên và cầm Huyền Khương xung phong dẫn một ngàn thiên binh xuống tiếp ứng trước. Lần ra trận này không thấy Chiến thần đâu hết, Thiên đế và Thiên hậu tuy rất lo cho sự an nguy của quận chúa nhưng cũng chỉ đành chúc cô lên đường bình an. An Minh trước khi đi có nhìn về hướng của Vương điện, nơi ở của Thượng thần như một lời từ biệt trước lúc lên đường cũng bởi chính sư phụ cô từng nói một khi ra chiến trường thì không màng đến còn mạng quay về.
Quận chúa khí phách ngang trời, cầm pháp khí trong tay tiễn hết hàng vạn đám binh ma khiến ai nấy sợ khiếp vía, tuy chỉ mới là Thượng tiên nhưng pháp thuật của quận chúa đã cao gần ngang bằng với Thượng thần. Sau khi đánh bại hết đám binh ma, cô nghĩ thầm tại sao đám binh ma này lại không có người dẫn đầu, một sự nghi hoặc rất lớn xuất hiện trong cô, nhưng mà binh ma rất đông, đi theo đàn đàn lớp lớp nhưng cũng không làm chùn bước quận chúa.
Chiến thắng chung cuộc, thiên binh đồng thanh hô to An Minh quận chúa, ngay thời khắc đó bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện vòng tròn sáng hút cô bay lên trên không, mọi người nhận ra đó chính là hiện tượng thăng thần, chính công ơn dẹp loạn đã khiến quận chúa thăng thần sớm hơn dự định. Thiên binh thiên tướng vui mừng hô to An Minh Thượng thần không ngớt.
Ngạc nhiên và vui sướng chính là cảm xúc ở hiện tại của An Minh, cô cảm nhận được nguồn sức mạnh mà trời ban cho cô nó như một luồng điện chạy ngang đánh thức tất cả tiềm thức trong cô trỗi dậy nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua mà thôi và rồi mọi thứ lại trở về như cũ.
Đang vui mừng vì được thăng thần thì một lần nữa An Minh hoang mang tột độ khi thấy cung nữ Yên Nhi của cô chạy hỗn hển tới trong bộ dạng thương tích đầy người, vô cùng nghiêm trọng.
"Quận chúa." Yên Nhi cố gắng gọi.
An Minh chạy lại đỡ tiên nữ thân cận của mình và hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, ai đã khiến cô ấy ra nông nỗi này.
Yên Nhi khóc lóc: "Quận chúa, bảo vệ cho Thiên đế và Thiên hậu."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ của ta đâu?" An Minh hoang mang.
"Chiến thần đang chiến đấu với Ma đế, bọn họ đánh lạc hướng Thượng thần, đánh úp vào phía Tây của Thiên giới, người mau qua đó với Thượng thần đi quận chúa."
"Để ta trị thương cho muội đã, muội cố lên Yên Nhi."
"Không quận chúa, Yên Nhi rất vui khi được ở bên cạnh của người, người mau qua đó đi nếu không em e là không kịp mất, nguyên thần của em đã bị vỡ nát khi đỡ một chưởng cho Thiên đế rồi, hên là Thượng thần đến kịp lúc nhưng mà bọn họ không chỉ có Ma đế mà còn có ba vị hoàng tử, bọn họ rất ngông cuồng, Thượng thần đã ứng chiến với Ma đế rồi."
"Muội đừng nói nữa Yên Nhi, ta sẽ qua đó ngay mà." An Minh ôm cô ấy vào lòng."Sư phụ." An Minh đã đến ranh giới Vong Xuyên.
"Sao con lại ở đây?" Thượng thần ngạc nhiên.
"Sao người lại giấu con? Người không xem con là đồ đệ của người nữa sao?" Quận chúa hờn giỗi.
"Sao ta lại không xem con là đồ đệ chứ, sư phụ vẫn là sư phụ của con mà." Chiến thần từ tốn.
"Con muốn ra ứng chiến, người không được từ chối, Huyền Khương đã chọn con, con nhất định sẽ chăm chỉ tập luyện, không làm người thất vọng đâu." Lời nói chắc như đanh thép của quận chúa khiến người làm sư phụ như Thượng thần cũng khá bất ngờ, ông vừa mừng vừa lo cho nữ đồ đệ hiếu chiến của mình.
"Nha đầu ngốc, chiến sự là chuyện đại trọng, nếu hòa giải được thì nên hòa giải, tránh đụng đến binh khí sẽ dẫn đến tổn thương người khác, ta biết con hiếu chiến nhưng mà nếu đã ra chiến trường ắt sẽ có thương vong con có biết không?" Chiến thần khuyên nhủ.
"Con biết nhưng mà con không sợ chết, là đồ đệ của Chiến thần con phải thay người làm chủ đại cuộc." Ánh mắt sắc lẹm của quận chúa như mũi tên bay thẳng vào tinh thần của đám yêu ma, đối thủ có một người mạnh như vậy sao có thể không lo sợ chứ, quận chúa An Minh không chỉ mạnh về ý chí mà trong tay cô còn có Huyền Khương vô địch.
"Được rồi ta không cản nỗi con." Đến sư phụ mà cũng bất lực trước An Minh nhỏ bé.
Rồi cuộc chiến ấy cũng đã nổ ra, quận chúa đã mặc vào chiếc áo giáp, búi tóc cao lên và cầm Huyền Khương xung phong dẫn một ngàn thiên binh xuống tiếp ứng trước. Lần ra trận này không thấy Chiến thần đâu hết, Thiên đế và Thiên hậu tuy rất lo cho sự an nguy của quận chúa nhưng cũng chỉ đành chúc cô lên đường bình an. An Minh trước khi đi có nhìn về hướng của Vương điện, nơi ở của Thượng thần như một lời từ biệt trước lúc lên đường cũng bởi chính sư phụ cô từng nói một khi ra chiến trường thì không màng đến còn mạng quay về.
Quận chúa khí phách ngang trời, cầm pháp khí trong tay tiễn hết hàng vạn đám binh ma khiến ai nấy sợ khiếp vía, tuy chỉ mới là Thượng tiên nhưng pháp thuật của quận chúa đã cao gần ngang bằng với Thượng thần. Sau khi đánh bại hết đám binh ma, cô nghĩ thầm tại sao đám binh ma này lại không có người dẫn đầu, một sự nghi hoặc rất lớn xuất hiện trong cô, nhưng mà binh ma rất đông, đi theo đàn đàn lớp lớp nhưng cũng không làm chùn bước quận chúa.
Chiến thắng chung cuộc, thiên binh đồng thanh hô to An Minh quận chúa, ngay thời khắc đó bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện vòng tròn sáng hút cô bay lên trên không, mọi người nhận ra đó chính là hiện tượng thăng thần, chính công ơn dẹp loạn đã khiến quận chúa thăng thần sớm hơn dự định. Thiên binh thiên tướng vui mừng hô to An Minh Thượng thần không ngớt.
Ngạc nhiên và vui sướng chính là cảm xúc ở hiện tại của An Minh, cô cảm nhận được nguồn sức mạnh mà trời ban cho cô nó như một luồng điện chạy ngang đánh thức tất cả tiềm thức trong cô trỗi dậy nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua mà thôi và rồi mọi thứ lại trở về như cũ.
Đang vui mừng vì được thăng thần thì một lần nữa An Minh hoang mang tột độ khi thấy cung nữ Yên Nhi của cô chạy hỗn hển tới trong bộ dạng thương tích đầy người, vô cùng nghiêm trọng.
"Quận chúa." Yên Nhi cố gắng gọi.
An Minh chạy lại đỡ tiên nữ thân cận của mình và hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, ai đã khiến cô ấy ra nông nỗi này.
Yên Nhi khóc lóc: "Quận chúa, bảo vệ cho Thiên đế và Thiên hậu."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ của ta đâu?" An Minh hoang mang.
"Chiến thần đang chiến đấu với Ma đế, bọn họ đánh lạc hướng Thượng thần, đánh úp vào phía Tây của Thiên giới, người mau qua đó với Thượng thần đi quận chúa."
"Để ta trị thương cho muội đã, muội cố lên Yên Nhi."
"Không quận chúa, Yên Nhi rất vui khi được ở bên cạnh của người, người mau qua đó đi nếu không em e là không kịp mất, nguyên thần của em đã bị vỡ nát khi đỡ một chưởng cho Thiên đế rồi, hên là Thượng thần đến kịp lúc nhưng mà bọn họ không chỉ có Ma đế mà còn có ba vị hoàng tử, bọn họ rất ngông cuồng, Thượng thần đã ứng chiến với Ma đế rồi."
"Em vui lắm vì trước khi chết em làm được một việc ý nghĩa như vậy và còn được có cơ hội gặp quận chúa lần cuối nữa, em mãn nguyện rồi, quận chúa, người hãy bảo trọng." Nói xong Yên Nhi nhắm mắt xuôi tay trong lòng của An Minh.
Quận chúa đau đớn gào thét trong vô vọng, tiên khí của Yên Nhi từ từ tan rã và biến mất trong không gian. Sự tức giận nỗi lên mạnh mẽ trong người của An Minh, cô triệu hồi Huyền Khương, một mình bay thẳng đến nơi xảy ra hỗn chiến thật sự.
"Sư phụ." Quận chúa hét lớn.
Vừa nhìn thấy quận chúa, Thượng thần trở nên an tâm hơn: "An Minh, bảo vệ Thiên đế và Thiên hậu."
"Vậy còn người?"
"Ta sẽ lo phần của Ma đế, chuyện còn lại ở đây giao cho con."
"Sư phụ yên tâm."
An Minh xuất hiện, Chiến thần dụ Ma đế ra khỏi đó, cả hai bay lên trên tầng mây cao hơn để chiến đấu. Quận chúa một mình xử đẹp Nhị hoàng tử của Ma giới, tiếp theo sau đó là Tam hoàng tử. Khi đang chiến đấu với Đại hoàng tử, đột nhiên cả hai người bọn họ rơi xuống đất khiến cho An Minh hoảng sợ.
"Sư phụ, người không sao chứ?" Cô chạy lại đỡ người.
"An Minh, con làm tốt lắm, sư phụ yên tâm rồi, chuyện này hãy giao cho ta."
"Sư phụ, người bị thương rồi, người định làm gì vậy?"
Chiến thần mở ra trận pháp, dùng chính nguyên thần của mình để tế nhằm phong ấn Ma đế vĩnh viễn. Khi quận chúa biết vậy, đương nhiên cô sẽ không chấp nhận, cô gào thét sư phụ đừng làm như vậy nhưng cũng không lung lay được một chút nào quyết định cao cả này của Chiến thần. Chiến thần hy sinh, Ma đế cũng biến mất, cả hai người đứng đầu không còn nữa quả là một sự mất mát rất lớn cho đôi bên, lần này quận chúa đã rất tức giận, cô bay lên trên, cầm Huyền Khương dùng hết sức vẫy một cái, luồng ánh sáng cùng với sức mạnh to lớn nhất từ trước đến giờ làm bay màu tất cả binh ma, khiến cho Đại hoàng tử trọng thương và rồi cũng không qua khỏi trước sức mạnh tiềm ẩn của pháp khí mạnh nhất.
"Ta sẽ tế tất cả các ngươi cho nguyên thần của sư phụ ta." An Minh quận chúa san bằng cả Ma giới với Huyền Khương trên tay, biến Ma giới thành vùng đất hoang. Sau đó bởi vì quá mệt nên cô đã chìm vào giấc ngủ sau, mặc cho mọi chuyện ở đó có ra sao, dù gì Ma giới cũng đã bị san bằng hết rồi. Chính Huyền Khương đã đem quận chúa về an giấc trên giường trong An Hoa điện. Mọi người ở trên Thiên giới đều rất lo cho sự an nguy của quận chúa, ngày nào cũng có người đứng ở bên ngoài điện hỏi han tình hình của quận chúa nhưng lần nào cũng y như lần nấy đều nhận được cái lắc đầu của Thiên đế, riêng về thân thể của An Minh thì lúc nào cũng được săn sóc rất kỹ lưỡng, Thiên hậu luôn túc trực ở bên cạnh lau người cho cô, tuy nằm ở đó nhưng mỗi ngày đều có người hầu hạ thay y phục, trang điểm cho quận chúa. Không một ai biết khi nào cô sẽ tỉnh lại và nguyên thần của cô đã đi đâu bởi vì Thiên đế không tìm thấy nguyên thần ở trong thân xác của An Minh.
Nguyên nhân là do quận chúa đang lịch kiếp ở hạ giới, cô bị ngủ sâu do vừa mới nhận được sức mạnh của Thượng thần, khi được Huyền Khương đưa về An Hoa điện cũng là lúc cô tỉnh dậy ở hạ giới cho lần chuyển kiếp thăng thần trước đó của mình. Và chính thời khắc này đã cho quận chúa An Minh gặp chân ái của đời mình.
Danh sách chương