Đột nhiên mặt đất rung lắc dữ dội, Đế tôn cùng Sở Hoàng lập tức ra ngoài xem sao, đi theo sau là Trình Đan.
"Đế tôn người xem thần khống chế được Hồng Dịch rồi." Giọng nói đầy sự kiêu hãnh và vui mừng của Trích Tâm vang lên khiến nét mặt của Đế tôn và Sở Hoàng cũng vì thế mà vui vẻ hẳn ra.
Giữa sân của Trường An điện là kiếm Hồng Dịch, vừa rồi Trích Tâm đã dùng sức mạnh khống chế kiếm kéo xuống mặt đất cho nên mới khiến mặt đất rung lắc như vậy.
Trình Đan ngạc nhiên, không ngờ Đế tôn lại ban kiếm trấn giữ phủ cho Trích Tâm. Không lẽ Đế tôn định ban cả Phủ Ngọc Dịch cho riêng một mình cô ấy luôn hay sao. Trình Đan tự cảm thấy xấu hổ, bản thân mình cao quý như vậy mà lại đi thua một kẻ chỉ mới là Thượng tiên. Sự ganh ghét muội muội trong lòng của cô dâng cao hơn bao giờ hết, cô nắm chặt tay lại rồi rời khỏi đó trong sự im lặng, chẳng một ai hay biết vì cả hai anh chàng kia chỉ đang lo tắm tắt khen Trích Tâm mà thôi.
"Đúng là công sức của ta bỏ ra không uổng phí một chút nào." Đế tôn chắp hai tay ra sau lưng với tâm thái rất hài lòng.
Sở Hoàng ngay lập tức biến ra một bông hoa, đem đến tặng cho Trích Tâm. Cô nàng thích thú đa tạ sư huynh không ngớt. Đế tôn cho hay kiếm Hồng Dịch trấn giữ Phủ Ngọc Dịch nhiều năm, người cầm kiếm chắc chắn phải có tu vi cao thì mới điều khiển thành thạo được cho nên Trích Tâm cần phải luyện tập nhiều hơn.
Từ khi có Hồng Dịch bầu bạn, ngày nào Trích Tâm cũng cầm kiếm đánh vài đường. Cô nàng trở nên mạnh mẽ hơn, pháp thuật cũng đã đạt được ở một ngưỡng cửa mới. Dạo gần đây ở Ma giới thường xuyên xuất hiện một người mặc áo choàng đen, trùm kín cả đầu, không thấy mặt cũng chả ai biết đó là người nào. Có người phát hiện đó là một cô gái, cũng có người kể lại là thấy cô ấy thường xuyên đến Ma điện, chắc là để gặp Ma tôn. Quận chúa thấy làm lạ nên mới hỏi: "Đại huynh mới kết làm bằng hữu với cô nương nào hả?"
Ma tôn ngạc nhiên không hiểu sao em gái lại hỏi mình như thế, chắc là do lời đồn ở Ma giới mấy ngày qua. Ma tôn chối từ, anh không có làm bạn với cô gái nào hết. Quận chúa tưởng anh của mình vì mình mà ngại không dám nói nên cô mới đùa: "Huynh định sống như vậy đến bao giờ? Không định đi tìm con cũng không bước thêm bước nữa à?"
Ma tôn cười thầm, hắn không cần tìm nữa bởi vì hắn đã tìm ra rồi. Chính cái ngày định mệnh đó, hắn đã vô tình nhận ra con trai của mình. Thấy nó trưởng thành bình an như vậy trong lòng người làm cha cũng cảm thấy vui mừng. Quận chúa Tú Anh sau khi biết anh mình tìm lại được con trai thì vô cùng bất ngờ, cô đòi Ma tôn cho mình biết đó là ai nhưng hắn lắc đầu rồi tự nhiên mỉm cười mà không nói một lời nào. Quận chúa sẽ không ngờ rằng cháu trai của mình lại chính là người anh em tốt của mình. Không những vậy trước đây ở trên Thiên giới còn gán ghép cô cho người đó trở thành một cặp.
Một hôm đang đi dạo ở vùng đất trống gần Vong Xuyên, quận chúa vô tình phát hiện một kẻ lạ mặt. Hắn trong bộ dạng mọi người vẫn thường hay đồn với chiếc áo choàng màu đen trùm kín mặt. Thấy quận chúa hắn liền nhanh chóng chuồn đi nhưng kết quả là bị cô nàng chặn lại.
"Đế tôn người xem thần khống chế được Hồng Dịch rồi." Giọng nói đầy sự kiêu hãnh và vui mừng của Trích Tâm vang lên khiến nét mặt của Đế tôn và Sở Hoàng cũng vì thế mà vui vẻ hẳn ra.
Giữa sân của Trường An điện là kiếm Hồng Dịch, vừa rồi Trích Tâm đã dùng sức mạnh khống chế kiếm kéo xuống mặt đất cho nên mới khiến mặt đất rung lắc như vậy.
Trình Đan ngạc nhiên, không ngờ Đế tôn lại ban kiếm trấn giữ phủ cho Trích Tâm. Không lẽ Đế tôn định ban cả Phủ Ngọc Dịch cho riêng một mình cô ấy luôn hay sao. Trình Đan tự cảm thấy xấu hổ, bản thân mình cao quý như vậy mà lại đi thua một kẻ chỉ mới là Thượng tiên. Sự ganh ghét muội muội trong lòng của cô dâng cao hơn bao giờ hết, cô nắm chặt tay lại rồi rời khỏi đó trong sự im lặng, chẳng một ai hay biết vì cả hai anh chàng kia chỉ đang lo tắm tắt khen Trích Tâm mà thôi.
"Đúng là công sức của ta bỏ ra không uổng phí một chút nào." Đế tôn chắp hai tay ra sau lưng với tâm thái rất hài lòng.
Sở Hoàng ngay lập tức biến ra một bông hoa, đem đến tặng cho Trích Tâm. Cô nàng thích thú đa tạ sư huynh không ngớt. Đế tôn cho hay kiếm Hồng Dịch trấn giữ Phủ Ngọc Dịch nhiều năm, người cầm kiếm chắc chắn phải có tu vi cao thì mới điều khiển thành thạo được cho nên Trích Tâm cần phải luyện tập nhiều hơn.
Từ khi có Hồng Dịch bầu bạn, ngày nào Trích Tâm cũng cầm kiếm đánh vài đường. Cô nàng trở nên mạnh mẽ hơn, pháp thuật cũng đã đạt được ở một ngưỡng cửa mới. Dạo gần đây ở Ma giới thường xuyên xuất hiện một người mặc áo choàng đen, trùm kín cả đầu, không thấy mặt cũng chả ai biết đó là người nào. Có người phát hiện đó là một cô gái, cũng có người kể lại là thấy cô ấy thường xuyên đến Ma điện, chắc là để gặp Ma tôn. Quận chúa thấy làm lạ nên mới hỏi: "Đại huynh mới kết làm bằng hữu với cô nương nào hả?"
Ma tôn ngạc nhiên không hiểu sao em gái lại hỏi mình như thế, chắc là do lời đồn ở Ma giới mấy ngày qua. Ma tôn chối từ, anh không có làm bạn với cô gái nào hết. Quận chúa tưởng anh của mình vì mình mà ngại không dám nói nên cô mới đùa: "Huynh định sống như vậy đến bao giờ? Không định đi tìm con cũng không bước thêm bước nữa à?"
Ma tôn cười thầm, hắn không cần tìm nữa bởi vì hắn đã tìm ra rồi. Chính cái ngày định mệnh đó, hắn đã vô tình nhận ra con trai của mình. Thấy nó trưởng thành bình an như vậy trong lòng người làm cha cũng cảm thấy vui mừng. Quận chúa Tú Anh sau khi biết anh mình tìm lại được con trai thì vô cùng bất ngờ, cô đòi Ma tôn cho mình biết đó là ai nhưng hắn lắc đầu rồi tự nhiên mỉm cười mà không nói một lời nào. Quận chúa sẽ không ngờ rằng cháu trai của mình lại chính là người anh em tốt của mình. Không những vậy trước đây ở trên Thiên giới còn gán ghép cô cho người đó trở thành một cặp.
Một hôm đang đi dạo ở vùng đất trống gần Vong Xuyên, quận chúa vô tình phát hiện một kẻ lạ mặt. Hắn trong bộ dạng mọi người vẫn thường hay đồn với chiếc áo choàng màu đen trùm kín mặt. Thấy quận chúa hắn liền nhanh chóng chuồn đi nhưng kết quả là bị cô nàng chặn lại.
Quận chúa Tú Anh chỉ thẳng mặt hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắn nhất quyết không mở miệng, còn dùng pháp thuật đánh lại cô. Hai bên ẩu đả nhau, bất phân thắng bại. Quận chúa ngạc nhiên khi sức mạnh của kẻ này không hề tầm thường, ma lực rất cao cũng được cho là ngang bằng với cô và Ma tôn. Đúng lúc Ma tôn xuất hiện ngăn chặn cuộc chiến không hồi kết này. Thấy Ma tôn, tên đó liền cúi đầu bái kiến, thì ra đúng là giọng của phụ nữ. Quận chúa nhân cơ hội cô ấy không phòng bị mà mượn sức mạnh của Hoang Cầm hất tung áo choàng của cô ấy lên, để lộ một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Quận chúa nhận ra đó là người quen: "Không phải cô là cung nữ của Đế tôn sao?" Ma tôn quay sang nói với cô gái đó đừng quên thân phận của mình, ở Ma giới dù gì Tú Anh cũng là quận chúa, thấy cô ấy cũng nên hành lễ. "Cô đừng quên sức mạnh của cô bây giờ là ta cho cô." Ma tôn hiên ngang, thể hiện sự uy quyền của mình.
Cô gái đó liền chấp thuận, nhìn quận chúa mỉm cười hành lễ: "Trình Đan bái kiến quận chúa."
Tại sao Trình Đan lại đến Ma giới? Lại còn thân mật với Ma tôn như vậy, quận chúa bất bình: "Ở Thiên giới ít nhiều gì ta cũng nghe mọi người nói cô có ý với Đế tôn nhưng lại bị ngài ấy ruồng bỏ, cô đừng nghĩ đến chuyện tới đây làm Ma hậu hoặc khiến hai giới chiến tranh với nhau." Tú Anh nghiêm khắc, nếu thật sự có ngày đó xảy ra thì chính cô là người đầu tiên ngăn cản Trình Đan làm việc đó. Mặc dù Ma tôn cho cô ma lực nên mới khiến cô mạnh mẽ như hiện tại nhưng cô đừng quên ai mới là người có quyền có thế ở Ma giới. Ngoài Ma tôn ra thì không ai địch nỗi với Hoang Cầm của Tú Anh, đàn băng của cô ấy còn ẩn chứa rất nhiều sức mạnh tiềm ẩn, nếu thật sự phát huy hết sức mạnh của nó chắc chắn cũng không thua kém gì Huyền Khương.
Nhắc đến Huyền Khương, Ma tôn cho rằng nó đã bị phong ấn sức mạnh rồi. Năm đó quận chúa An Minh đã phong ấn nó trên núi Côn Luân để thanh tẩy hết Ma khí cũng vì thế mà vô tình pháp khí cũng bị phong ấn sức mạnh thật sự. Cũng chỉ có quận chúa An Minh nhiều lần giải phóng được sức mạnh tiềm ẩn của Huyền Khương, sự khủng khiếp ấy ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Tuy nhiên ai cũng biết sức mạnh tiềm ẩn của thần khí chỉ phát huy mỗi khi An Minh tức giận còn đối với Đế tôn, Ma tôn suy đoán có thể Huyền Khương sẽ không phải là lợi thế hoàn toàn của anh. Nhưng mà Ma tôn đã sai lầm bởi vì Đế tôn đã cho thần khí ăn máu của mình, nó tự tìm đến anh cũng là do huyết mạch của chủ nhân trước để lại.
Huyền Khương bây giờ có sức mạnh còn to gấp trăm lần năm xưa, bởi vì có máu Tiên lực của Đế tôn trên đó cho nên nó sẽ không bao giờ bị nhiễm tạp khí như lúc trước, có thể nói Đế tôn và thần khí đã hòa nguyện thành một. Ma tôn không phải là vấn đề nan giải nhưng sức mạnh, thuật quay ngược thời gian của hắn là một nỗi lo lớn. Nếu hắn cứ quay ngược lại hoài như vậy thì cho dù có giết hắn một trăm, một ngàn lần, có san bằng cả Ma giới, hắn vẫn có thể sống lại.
Danh sách chương