Cô rồng cứ suốt ngày quấn lấy Đế tôn không rời một bước. Lúc Đế tôn đọc sách, cô nàng nằm trên bàn say sưa nghe anh đọc, lúc Đế tôn luyện binh pháp, cô nàng cũng lò mò đi theo nhìn học hỏi. Chẳng mấy chốc cô rồng bé nhỏ xoay người một cái đã biến thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp và dịu dàng trong bộ y phục màu xanh da trời. Nhật Nguyệt vừa bưng trà vào cho Đế tôn liền hốt hoảng chỉ thẳng mặt cô nàng: "Cô là ai sao dám tự động đến gần Đế tôn như vậy hả?"
Cô chạy lại bái kiến Nhật Nguyệt sau đó tự nhận mình chính là Yên Nhiên. Nhật Nguyệt liền vui mừng nắm lấy tay cùng cô nàng nhảy lên: "Cuối cùng muội cũng biến thành người rồi."
Đế tôn ho lên một cái cắt ngang sự vui mừng của cả hai: "Nhật Nguyệt, Yên Nhiên giao lại cho ngươi, dạy dỗ cô ấy nhiều vào."
Nhật Nguyệt tuân lệnh sau đó dẫn Yên Nhiên ra ngoài. Cô nàng không ham học như lúc còn là thú cưng nữa mà khi biến thành người cô lại ham ăn và ham chơi hơn. Ấy vậy mà Nhật Nguyệt lại chiều cô hết mực. Một hôm Đế tôn vô tình gặp Trưởng bối ở Cung Dư Đan, anh ngạc nhiên hỏi tại sao ông ấy lại ở đây. Chẳng qua là ông ấy chỉ muốn luyện đan thôi, hầu hết ai đến đây đều có mục đích chung là như vậy mà. Trưởng bối là lão già canh giữ núi Côn Luân uy nghiêm, mấy năm về trước Thiên An Môn đóng cửa, bị bao phủ một màn sương dày đặc, không ai phá giải được cho nên lão chỉ suốt ngày ở trên núi. Khi biết Đế tôn phá giải được phong ấn, mở cửa Thiên An Môn trở lại, lão mới có dịp được xuống núi du ngoạn, có việc để làm. Trưởng bối cho hay bởi vì Đế tôn có huyết mạch của quận chúa An Minh, nữ đồ đệ duy nhất của Trường Vương Thượng thần, là người sẽ nối ngôi chủ của Thiên An Môn. Đáng lý ra thời của cha anh, Thiên An Môn cũng có thể mở cửa trở lại nhưng vì ông ấy chưa bao giờ đến đây xem qua dù chỉ một lần, cũng dễ hiểu thôi ở Thiên cung đã có Từ Vân điện rồi. Lần này không biết tình thế đưa đẩy thế nào khiến Đế tôn đến đây, chắc có lẽ việc học nghệ nên là điều được ưu tiên hàng đầu sau bao nhiêu vạn năm bị quên lãng. Mặc dù bây giờ Thiên giới và Ma giới đã hòa bình nhưng thần tiên cũng không nên lơ là việc luyện tập, nâng cao linh lực, giúp đỡ bá tánh.
Đế tôn đang ngồi chuẩn tấu trong Trường An điện thì Yên Nhiên vui vẻ đi vào, anh ngước đầu lên nhìn thấy vật cô đang cầm trong tay thì ngạc nhiên hỏi. Yên Nhiên cũng thành thật trả lời đó là một cây quạt. Đế tôn nhận ra ngay đó là Thanh Mai phiến, trong đầu anh xuất hiện một loạt câu hỏi bởi vì Thanh Mai phiến là pháp khí của trời đất sao một tiểu tiên như cô có thể có được nó. Đế tôn hỏi: "Cô lấy nó ở đâu ra hả?"
Yên Nhiên cảm thấy lo lắng trước sự nghiêm túc của Đế tôn, cô chậm rãi trả lời: "Là Trưởng lão đã tặng nó cho thần."
Thảo nào hôm trước Đế tôn gặp Trưởng bối ở Cung Dư Đan, thì ra là ông ấy độ pháp khí. Nhưng chuyện cây quạt đó là một pháp khí thì Yên Nhiên thật sự không biết bởi vì Trưởng lão chỉ nói với cô đây là một cây quạt mục đích cũng chỉ để quạt cho mát hoặc làm vật trang trí mà thôi. Đế tôn cũng khá bất ngờ và rồi kêu cô giữ lấy không được tặng nó cho ai hết, có thể sau này cô sẽ cần dùng đến nó còn bây giờ thì cứ xem nó như một vật trang trí hoặc để quạt cho mát thôi cũng được. Sau đó Đế tôn cùng Nhật Nguyệt đến Thiên An Môn, anh biến ra kiếm đi vài đường thì Trưởng bối xuất hiện vừa vỗ tay vừa vuốt rau khen anh đánh rất đẹp. Đế tôn cất kiếm hỏi nguyên do tại sao lão lại tặng pháp khí đó cho Yên Nhiên, bởi vì cô chẳng qua chỉ là một con rồng nhỏ được nở ra từ trứng thú cưng, sau này cô cũng chỉ là một con thú cưng của Trường An điện mà thôi. Tặng pháp khí mạnh như vậy có phải là quá trịnh trọng rồi hay không. Tuy nhiên chuyện tặng pháp khí cho ai, lão không tự định đoạt được, bởi vì đó là pháp khí do Côn Luân tạo ra.
"Thanh Mai phiến là pháp khí của Cung Dung, tại sao Trưởng lão lại không đưa nó cho Tần Đạo Thượng thần mà lại tặng nó cho Yên Nhiên? Không lẽ ý của ngài là muốn ta nhận cô ấy làm đồ đệ?" Đế tôn thắc mắc.
"Thời cơ thích hợp, Côn Luân sẽ tạo ra pháp khí, chủ nhân pháp khí cũng được định sẵn sẽ là đồ đệ của Thiên An Môn, Đế tôn thông minh, người ắt sẽ hiểu." Nói rồi Trưởng bối xin cáo lui.
Đế tôn suy nghĩ một hồi rồi lệnh cho Nhật Nguyệt thông báo với Yên Nhiên. Từ ngày mai cô phải chuyển đến sống ở Thiên An Môn, chăm chỉ luyện tập, không có lệnh của Đế tôn, không được phép rời khỏi Thiên An Môn nửa bước.
Cô chạy lại bái kiến Nhật Nguyệt sau đó tự nhận mình chính là Yên Nhiên. Nhật Nguyệt liền vui mừng nắm lấy tay cùng cô nàng nhảy lên: "Cuối cùng muội cũng biến thành người rồi."
Đế tôn ho lên một cái cắt ngang sự vui mừng của cả hai: "Nhật Nguyệt, Yên Nhiên giao lại cho ngươi, dạy dỗ cô ấy nhiều vào."
Nhật Nguyệt tuân lệnh sau đó dẫn Yên Nhiên ra ngoài. Cô nàng không ham học như lúc còn là thú cưng nữa mà khi biến thành người cô lại ham ăn và ham chơi hơn. Ấy vậy mà Nhật Nguyệt lại chiều cô hết mực. Một hôm Đế tôn vô tình gặp Trưởng bối ở Cung Dư Đan, anh ngạc nhiên hỏi tại sao ông ấy lại ở đây. Chẳng qua là ông ấy chỉ muốn luyện đan thôi, hầu hết ai đến đây đều có mục đích chung là như vậy mà. Trưởng bối là lão già canh giữ núi Côn Luân uy nghiêm, mấy năm về trước Thiên An Môn đóng cửa, bị bao phủ một màn sương dày đặc, không ai phá giải được cho nên lão chỉ suốt ngày ở trên núi. Khi biết Đế tôn phá giải được phong ấn, mở cửa Thiên An Môn trở lại, lão mới có dịp được xuống núi du ngoạn, có việc để làm. Trưởng bối cho hay bởi vì Đế tôn có huyết mạch của quận chúa An Minh, nữ đồ đệ duy nhất của Trường Vương Thượng thần, là người sẽ nối ngôi chủ của Thiên An Môn. Đáng lý ra thời của cha anh, Thiên An Môn cũng có thể mở cửa trở lại nhưng vì ông ấy chưa bao giờ đến đây xem qua dù chỉ một lần, cũng dễ hiểu thôi ở Thiên cung đã có Từ Vân điện rồi. Lần này không biết tình thế đưa đẩy thế nào khiến Đế tôn đến đây, chắc có lẽ việc học nghệ nên là điều được ưu tiên hàng đầu sau bao nhiêu vạn năm bị quên lãng. Mặc dù bây giờ Thiên giới và Ma giới đã hòa bình nhưng thần tiên cũng không nên lơ là việc luyện tập, nâng cao linh lực, giúp đỡ bá tánh.
Đế tôn đang ngồi chuẩn tấu trong Trường An điện thì Yên Nhiên vui vẻ đi vào, anh ngước đầu lên nhìn thấy vật cô đang cầm trong tay thì ngạc nhiên hỏi. Yên Nhiên cũng thành thật trả lời đó là một cây quạt. Đế tôn nhận ra ngay đó là Thanh Mai phiến, trong đầu anh xuất hiện một loạt câu hỏi bởi vì Thanh Mai phiến là pháp khí của trời đất sao một tiểu tiên như cô có thể có được nó. Đế tôn hỏi: "Cô lấy nó ở đâu ra hả?"
Yên Nhiên cảm thấy lo lắng trước sự nghiêm túc của Đế tôn, cô chậm rãi trả lời: "Là Trưởng lão đã tặng nó cho thần."
Thảo nào hôm trước Đế tôn gặp Trưởng bối ở Cung Dư Đan, thì ra là ông ấy độ pháp khí. Nhưng chuyện cây quạt đó là một pháp khí thì Yên Nhiên thật sự không biết bởi vì Trưởng lão chỉ nói với cô đây là một cây quạt mục đích cũng chỉ để quạt cho mát hoặc làm vật trang trí mà thôi. Đế tôn cũng khá bất ngờ và rồi kêu cô giữ lấy không được tặng nó cho ai hết, có thể sau này cô sẽ cần dùng đến nó còn bây giờ thì cứ xem nó như một vật trang trí hoặc để quạt cho mát thôi cũng được. Sau đó Đế tôn cùng Nhật Nguyệt đến Thiên An Môn, anh biến ra kiếm đi vài đường thì Trưởng bối xuất hiện vừa vỗ tay vừa vuốt rau khen anh đánh rất đẹp. Đế tôn cất kiếm hỏi nguyên do tại sao lão lại tặng pháp khí đó cho Yên Nhiên, bởi vì cô chẳng qua chỉ là một con rồng nhỏ được nở ra từ trứng thú cưng, sau này cô cũng chỉ là một con thú cưng của Trường An điện mà thôi. Tặng pháp khí mạnh như vậy có phải là quá trịnh trọng rồi hay không. Tuy nhiên chuyện tặng pháp khí cho ai, lão không tự định đoạt được, bởi vì đó là pháp khí do Côn Luân tạo ra.
"Thanh Mai phiến là pháp khí của Cung Dung, tại sao Trưởng lão lại không đưa nó cho Tần Đạo Thượng thần mà lại tặng nó cho Yên Nhiên? Không lẽ ý của ngài là muốn ta nhận cô ấy làm đồ đệ?" Đế tôn thắc mắc.
"Thời cơ thích hợp, Côn Luân sẽ tạo ra pháp khí, chủ nhân pháp khí cũng được định sẵn sẽ là đồ đệ của Thiên An Môn, Đế tôn thông minh, người ắt sẽ hiểu." Nói rồi Trưởng bối xin cáo lui.
Đế tôn suy nghĩ một hồi rồi lệnh cho Nhật Nguyệt thông báo với Yên Nhiên. Từ ngày mai cô phải chuyển đến sống ở Thiên An Môn, chăm chỉ luyện tập, không có lệnh của Đế tôn, không được phép rời khỏi Thiên An Môn nửa bước.
Danh sách chương