"Ngươi đang đùa ta sao?" Dương Siêu Quần cầm lấy bản công pháp, lật ra xem, thấy đúng là hai tầng đầu của Hằng Sơn Kiếm Pháp, liền nhíu nhíu mày.
"Dương Minh Chủ, ta nào dám đùa với ngài, ngài nghĩ xem, tên đạo chích này lợi hại như vậy, ngay cả Cửu Dương Thần Công trong tay ngài hắn cũng lấy được, nói chi là Hằng Sơn Kiếm Pháp của phái chúng ta, ta nghĩ, lần này, hoặc là hắn muốn lợi dụng ngài, trong tay thầm làm mưa làm gió khiến ngài muốn gây chiến với Ngũ Nhạc chúng ta, hoặc là hắn là người có sở thích kỳ quái, thích trêu đùa các đại môn phái a!"
Úc Tuấn Viễn một mặt run rẩy nói,vừa rồi khi Dương Siêu Quần hỏi hắn, hắn cảm giác được đối phương đúng là thật sự có ngạo khí cực mạnh a, không biết là dạo gần đây tu vi tiến triển tới đâu rồi, nếu hôm nay thật sự phải khai chiến, sợ rằng chỉ có ông có thể còn sống chạy thoát được.
"Hừ!" Dương Siêu Quần ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, tên đạo chích kia biết đâu thật sự là kẻ có sở thích kỳ dị, nhưng cũng có thể là tên Úc Tuấn Viễn này làm trò, tuy vậy, hắn vẫn là không muốn bỏ qua cơ hội lần này, vì thế liền quát lớn: "Nói bừa, toàn là ngươi ngụy tạo cả!"
"Dương Minh Chủ!" 5 vị chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái thấy Dương Siêu Quần quát to như vậy, sợ hết lớn, lập tức nhẹ giọng hô.
"Dương Minh Chủ, để bồi thường, chúng ta nguyện giao ra toàn bộ những tầng cơ sở của các võ công trong phái cho Dương Minh Chủ!" Người sợ nhất là Đàm Sơ Ngọc, quả nhiên hắn nói thì lớn lối, nhưng đụng chuyện liền rất sợ hãi, Bảo Thừa Thiên và hai vị chưởng môn phái Hành Sơn, Hoa Sơn nghe vậy cũng liền gật gật đầu nói phải.
"Đây là ta nói trúng tim đen của các ngươi rồi?" Dương Siêu Quần cười hắc hắc.
"Dương Minh Chủ, bọn ta nào dám, ngài nghĩ xem, dù chúng ta có thủ đoạn thông thiên, có thể trộm Dịch Cân Kinh, Nhất Dương Chỉ sao, vừa mới nghe đã biết hoang đường rồi, nói chi là trộm Cửu Dương Thần Công trong tay ngài!" Úc Tuấn Viễn tuy rằng có thể bảo toàn tính mạng, nhưng vẫn là nghĩ tới những vị lão hữu của mình, hắn không muốn hôm nay có người nào trong bọn họ phải bỏ mạng tại đây a...
Dương Siêu Quần mặc dù biết lời hắn nói là thật, nhưng hắn bây giờ chỉ là muốn trừ khử Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nhất đinh phải tìm một lý do mới được, vì thế, lập tức vỗ xuống, cái bàn lập tức gãy làm đôi, sau đó hét to, lộ ra khí thế ngạo thiên: "Nói mau, bí kíp này có phải các ngươi làm lộ ra đúng không?"
"Không... Không... Chúng ta nào dám!" 5 người chưởng môn của Ng Nhạc Kiếm Phái chối lia lịa, nhưng Đàm Sơ Ngọc dường như không kìm nổi, có chút hốt hoảng, khuôn mặt hắn lộ rõ điều đó.
"Cha, hỏi hắn!" Dương Siêu Phong lập tức chỉ vào Đàm Sơ Ngọc.
Dương Siêu Quần nghe nhi tử mình nói vậy, lập tức túm lấy cổ Đàm Sơ Ngọc, quát to: "Ngươi, nói mau!"
"Dương Minh Chủ...."
"Dương Minh Chủ..."
Năm đại chưởng môn giờ phút này run như cầy sấy, đúng thật là khí thế của Dương Siêu Quần quá bức nhân a, dường như trong tu luyện đã đạt được bước tiến lớn rồi.
"Ta...ta..." Đàm Sơ Ngọc trợn to mắt, hoảng sợ vô cùng, Dương Siêu Quần thấy vậy, càng dùng lực, làm cho hắn càng khó hô hấp, không ngừng sặc sụa.
"Nói mau!" Dương Siêu Phong lúc này chó cậy gần chuồng, không hề sợ người bối phận cao hơn hắn.
"Ta nói... ta nói..." Đàm Sơ Ngọc lúc này rất sợ rồi, hôm nay biết đâu được nếu không nói ra, Dương Siêu Quần giết hắn rồi chạy đi mất thì sao.
"Nói!" Dương Siêu Quần thả lỏng bàn tay, lúc này Đàm Sơ Ngọc mới không ngừng hít thở, vội bảo: "Đúng là Úc sư huynh đã cố tình làm lộ ra bí kíp!"
"Sơ Ngọc... Đệ..." Úc Tuấn Viễn hoảng hồn rồi, xem ra hôm nay khó mà thoát khỏi một kiếp, ông thì có thể sống được, nhưng mấy tên lão hữu thì...
Nếu Úc Tuấn Viễn biết được Dương Siêu Quần đã đột phá nửa bước Tiên Thiên, hẳn là sẽ nghĩ khác, cho dù có 5 người như ông, cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tay cao thủ đạt tới cảnh giới này.
"Ha ha ha ha ha!" Dương Siêu Quần nghe xong, liền cười lớn, sau đó quát: "Hôm nay các ngươi dám bày mưu gạt ta, nhiêu đó là đủ để phán cho các ngươi án tử!"
"Ngươi... ngươi... Dương Siêu Quần, tuy ngươi là Minh Chủ Võ Lâm, nhưng chúng ta bất quá là chỉ gạt ngươi, ngươi hẳn là biết rõ chúng ta không trộm bí kíp, cần gì phải làm quá lên như vậy đây!" Úc Tuấn Viễn tuy bức xúc, nhưng cũng chỉ có thể nói như thế, tên Dương Siêu Quần nổi tiếng nóng tính, chọc hắn tức lên thì có thể làm ra những gì thì ai mà biết được.
"Hừ... Nếu đã biết ta là ai, còn dám làm vậy, khác nào các ngươi khinh rẻ người Minh Chủ này!" Dương Siêu Quần hừ lạnh, tuy rằng lời đối phương nói đúng là thật sự, có điều giờ đây hắn đã là Bán Bộ Tiên Thiên, nếu làm việc cứ phải kiêng kỵ như trước thì thật sự hổ danh nửa bước Tiên Thiên cao thủ.
"Dương Siêu Quần, nếu ngươi dám giết chúng ta, toàn bộ chính tà sẽ khai chiến!" Đàm Sơ Ngọc lúc này đã không còn sợ hãi nữa, chút lòng hiếu chiến của hắn trỗi dậy, chết thì chết, cùng lắm là kéo theo tên Dương Siêu Phong ở đây đi cùng, tên Dương Siêu Quần chẳng lẽ còn có thể bảo hộ được con trai hắn sao?
Dương Siêu Quần cũng cảm giác được Đàm Sơ Ngọc thoáng nhìn về con trai mình, đúng là nếu chưa đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, hắn khó mà bảo hộ con hắn an toàn khi đối đầu 5 vị cao thủ, tuy nhiên bây giờ xưa đâu bằng nay, một mình hắn chỉ cần vài giây là đủ đả thương 5 tên chưởng môn đức cao vọng trọng này rồi...
Dương Siêu Quần nghĩ vậy, lập tức hừ lạnh nói: "Hừ, chính tà khai chiến thì đã sao, ta đã quá lâu không được chiến một trận thoải mái rồi!"
Nói xong, hắn đang định ra tay, bỗng nhiên, từ xa vang vọng tới một thanh âm già lão.
"Thí chủ, xin hãy nghe bần tăng khuyên bảo!"
Giọng nói này vừa vang lên, đám người ở đây ai nấy đều cảm nhận được một cảm giác bình an tự tại, dường như trong giọng nói chứa ma âm, loại âm thanh này, hẳn là vang ra từ một người vô cùng từ bi, bác ái.
"Giác Viễn?" Dương Siêu Quần vừa nghe, nhíu nhíu mày, tên lừa trọc này, tại sao lại tới đây rồi?
"Ân, xin Dương Minh Chủ giơ cao đánh khẽ!" Từ một hướng khác, lại vang lên một thanh âm già nua, nếu Hoàng Việt ở đây, nhất định sẽ nhận ra đó là ai, không ai khác ngoài người hắn từng gọi là Thái sư phụ, Thanh Phong chưởng môn.
"Lão già Thanh Phong, hai người này, sao biết được kế hoạch của ta?" Dương Siêu Quần nhăn mày, hừ, hai tên này tuy hắn không sợ, tuy nhiên nếu bọn họ đến đông người, hẳn là rất khó giết a, dù sao hắn cũng chỉ mới đột phá, nếu như thật ra tay, chỉ có thể làm trọng thương được vài người.
"Quá tốt rồi!" 5 vị giáo chủ của Ngũ Nhạc Kiếm Phái nghe được hai thanh âm này, nhìn xuống dưới đường, quả đúng là chân nhân, liền mừng hết lớn, hôm nay, chắc chắn bọn họ không chết được rồi à...
"Dương Minh Chủ, ta nào dám đùa với ngài, ngài nghĩ xem, tên đạo chích này lợi hại như vậy, ngay cả Cửu Dương Thần Công trong tay ngài hắn cũng lấy được, nói chi là Hằng Sơn Kiếm Pháp của phái chúng ta, ta nghĩ, lần này, hoặc là hắn muốn lợi dụng ngài, trong tay thầm làm mưa làm gió khiến ngài muốn gây chiến với Ngũ Nhạc chúng ta, hoặc là hắn là người có sở thích kỳ quái, thích trêu đùa các đại môn phái a!"
Úc Tuấn Viễn một mặt run rẩy nói,vừa rồi khi Dương Siêu Quần hỏi hắn, hắn cảm giác được đối phương đúng là thật sự có ngạo khí cực mạnh a, không biết là dạo gần đây tu vi tiến triển tới đâu rồi, nếu hôm nay thật sự phải khai chiến, sợ rằng chỉ có ông có thể còn sống chạy thoát được.
"Hừ!" Dương Siêu Quần ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, tên đạo chích kia biết đâu thật sự là kẻ có sở thích kỳ dị, nhưng cũng có thể là tên Úc Tuấn Viễn này làm trò, tuy vậy, hắn vẫn là không muốn bỏ qua cơ hội lần này, vì thế liền quát lớn: "Nói bừa, toàn là ngươi ngụy tạo cả!"
"Dương Minh Chủ!" 5 vị chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái thấy Dương Siêu Quần quát to như vậy, sợ hết lớn, lập tức nhẹ giọng hô.
"Dương Minh Chủ, để bồi thường, chúng ta nguyện giao ra toàn bộ những tầng cơ sở của các võ công trong phái cho Dương Minh Chủ!" Người sợ nhất là Đàm Sơ Ngọc, quả nhiên hắn nói thì lớn lối, nhưng đụng chuyện liền rất sợ hãi, Bảo Thừa Thiên và hai vị chưởng môn phái Hành Sơn, Hoa Sơn nghe vậy cũng liền gật gật đầu nói phải.
"Đây là ta nói trúng tim đen của các ngươi rồi?" Dương Siêu Quần cười hắc hắc.
"Dương Minh Chủ, bọn ta nào dám, ngài nghĩ xem, dù chúng ta có thủ đoạn thông thiên, có thể trộm Dịch Cân Kinh, Nhất Dương Chỉ sao, vừa mới nghe đã biết hoang đường rồi, nói chi là trộm Cửu Dương Thần Công trong tay ngài!" Úc Tuấn Viễn tuy rằng có thể bảo toàn tính mạng, nhưng vẫn là nghĩ tới những vị lão hữu của mình, hắn không muốn hôm nay có người nào trong bọn họ phải bỏ mạng tại đây a...
Dương Siêu Quần mặc dù biết lời hắn nói là thật, nhưng hắn bây giờ chỉ là muốn trừ khử Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nhất đinh phải tìm một lý do mới được, vì thế, lập tức vỗ xuống, cái bàn lập tức gãy làm đôi, sau đó hét to, lộ ra khí thế ngạo thiên: "Nói mau, bí kíp này có phải các ngươi làm lộ ra đúng không?"
"Không... Không... Chúng ta nào dám!" 5 người chưởng môn của Ng Nhạc Kiếm Phái chối lia lịa, nhưng Đàm Sơ Ngọc dường như không kìm nổi, có chút hốt hoảng, khuôn mặt hắn lộ rõ điều đó.
"Cha, hỏi hắn!" Dương Siêu Phong lập tức chỉ vào Đàm Sơ Ngọc.
Dương Siêu Quần nghe nhi tử mình nói vậy, lập tức túm lấy cổ Đàm Sơ Ngọc, quát to: "Ngươi, nói mau!"
"Dương Minh Chủ...."
"Dương Minh Chủ..."
Năm đại chưởng môn giờ phút này run như cầy sấy, đúng thật là khí thế của Dương Siêu Quần quá bức nhân a, dường như trong tu luyện đã đạt được bước tiến lớn rồi.
"Ta...ta..." Đàm Sơ Ngọc trợn to mắt, hoảng sợ vô cùng, Dương Siêu Quần thấy vậy, càng dùng lực, làm cho hắn càng khó hô hấp, không ngừng sặc sụa.
"Nói mau!" Dương Siêu Phong lúc này chó cậy gần chuồng, không hề sợ người bối phận cao hơn hắn.
"Ta nói... ta nói..." Đàm Sơ Ngọc lúc này rất sợ rồi, hôm nay biết đâu được nếu không nói ra, Dương Siêu Quần giết hắn rồi chạy đi mất thì sao.
"Nói!" Dương Siêu Quần thả lỏng bàn tay, lúc này Đàm Sơ Ngọc mới không ngừng hít thở, vội bảo: "Đúng là Úc sư huynh đã cố tình làm lộ ra bí kíp!"
"Sơ Ngọc... Đệ..." Úc Tuấn Viễn hoảng hồn rồi, xem ra hôm nay khó mà thoát khỏi một kiếp, ông thì có thể sống được, nhưng mấy tên lão hữu thì...
Nếu Úc Tuấn Viễn biết được Dương Siêu Quần đã đột phá nửa bước Tiên Thiên, hẳn là sẽ nghĩ khác, cho dù có 5 người như ông, cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tay cao thủ đạt tới cảnh giới này.
"Ha ha ha ha ha!" Dương Siêu Quần nghe xong, liền cười lớn, sau đó quát: "Hôm nay các ngươi dám bày mưu gạt ta, nhiêu đó là đủ để phán cho các ngươi án tử!"
"Ngươi... ngươi... Dương Siêu Quần, tuy ngươi là Minh Chủ Võ Lâm, nhưng chúng ta bất quá là chỉ gạt ngươi, ngươi hẳn là biết rõ chúng ta không trộm bí kíp, cần gì phải làm quá lên như vậy đây!" Úc Tuấn Viễn tuy bức xúc, nhưng cũng chỉ có thể nói như thế, tên Dương Siêu Quần nổi tiếng nóng tính, chọc hắn tức lên thì có thể làm ra những gì thì ai mà biết được.
"Hừ... Nếu đã biết ta là ai, còn dám làm vậy, khác nào các ngươi khinh rẻ người Minh Chủ này!" Dương Siêu Quần hừ lạnh, tuy rằng lời đối phương nói đúng là thật sự, có điều giờ đây hắn đã là Bán Bộ Tiên Thiên, nếu làm việc cứ phải kiêng kỵ như trước thì thật sự hổ danh nửa bước Tiên Thiên cao thủ.
"Dương Siêu Quần, nếu ngươi dám giết chúng ta, toàn bộ chính tà sẽ khai chiến!" Đàm Sơ Ngọc lúc này đã không còn sợ hãi nữa, chút lòng hiếu chiến của hắn trỗi dậy, chết thì chết, cùng lắm là kéo theo tên Dương Siêu Phong ở đây đi cùng, tên Dương Siêu Quần chẳng lẽ còn có thể bảo hộ được con trai hắn sao?
Dương Siêu Quần cũng cảm giác được Đàm Sơ Ngọc thoáng nhìn về con trai mình, đúng là nếu chưa đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, hắn khó mà bảo hộ con hắn an toàn khi đối đầu 5 vị cao thủ, tuy nhiên bây giờ xưa đâu bằng nay, một mình hắn chỉ cần vài giây là đủ đả thương 5 tên chưởng môn đức cao vọng trọng này rồi...
Dương Siêu Quần nghĩ vậy, lập tức hừ lạnh nói: "Hừ, chính tà khai chiến thì đã sao, ta đã quá lâu không được chiến một trận thoải mái rồi!"
Nói xong, hắn đang định ra tay, bỗng nhiên, từ xa vang vọng tới một thanh âm già lão.
"Thí chủ, xin hãy nghe bần tăng khuyên bảo!"
Giọng nói này vừa vang lên, đám người ở đây ai nấy đều cảm nhận được một cảm giác bình an tự tại, dường như trong giọng nói chứa ma âm, loại âm thanh này, hẳn là vang ra từ một người vô cùng từ bi, bác ái.
"Giác Viễn?" Dương Siêu Quần vừa nghe, nhíu nhíu mày, tên lừa trọc này, tại sao lại tới đây rồi?
"Ân, xin Dương Minh Chủ giơ cao đánh khẽ!" Từ một hướng khác, lại vang lên một thanh âm già nua, nếu Hoàng Việt ở đây, nhất định sẽ nhận ra đó là ai, không ai khác ngoài người hắn từng gọi là Thái sư phụ, Thanh Phong chưởng môn.
"Lão già Thanh Phong, hai người này, sao biết được kế hoạch của ta?" Dương Siêu Quần nhăn mày, hừ, hai tên này tuy hắn không sợ, tuy nhiên nếu bọn họ đến đông người, hẳn là rất khó giết a, dù sao hắn cũng chỉ mới đột phá, nếu như thật ra tay, chỉ có thể làm trọng thương được vài người.
"Quá tốt rồi!" 5 vị giáo chủ của Ngũ Nhạc Kiếm Phái nghe được hai thanh âm này, nhìn xuống dưới đường, quả đúng là chân nhân, liền mừng hết lớn, hôm nay, chắc chắn bọn họ không chết được rồi à...
Danh sách chương