Nhìn thấy mọi người đầy bức xúc nhìn về phía mình, Hoàng Việt đúng là cảm giác có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng đã lường trước điều này, hắn đường đường là người Việt Nam, lại gây ra sóng gió ở giang hồ Trung Quốc, lại còn muốn đánh bại Minh Chủ Võ Lâm, thay thế chức vị của đối phương, vừa nghĩ đã biết điều này không hề có lợi cho người Trung Hoa vốn có tinh thần bài ngoại rất mạnh.

Nhưng hắn cũng không dự định cứ thế rời đi, hắn cũng biết, Dương Siêu Quần kích động đám đông chính là muốn hắn khó xử, nhưng phần lớn là bởi vì e ngại chính mình, vì lần trước Hoàng Việt chưa đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên cũng đã đủ sức ngạnh kháng lại hắn thì không có lý do gì lần này hắn không thể đả bại đối phương cả.

"Ngươi nghe rồi chứ? Ở đây không hoan nghênh ngươi!" Dương Siêu Quần quát lớn, cố gắng tỏ ra vẻ hùng hổ để hù dọa Hoàng Việt, muốn hắn biết rằng cho dù mình có cường đại cỡ nào đi chăng nữa thì song quyền cũng nan địch tứ thủ a.

Hoàng Việt nghe xong, cười lạnh, chỉ nói một câu: "Ngươi sợ sao?"

"Ngươi sợ sao... ngươi sợ sao..." Lời nói của Hoàng Việt như trống đồng đánh thẳng vào tim Dương Siêu Quần, hắn không ngừng lặp lại câu nói này trong đầu, trong lòng tự nhủ: "Ta thật sự là sợ sao?"

"Không! ta không thể sợ!" Dương Siêu Quần trong lòng gào thét, trán nổi gân xanh, chớp mắt sau, cắn răng nói: "Được, ta và ngươi cùng chiến."

Có lẽ hắn đã biết, hôm nay nếu không dám đối mặt Hoàng Việt, hắn cũng sẽ như con hắn, rơi vào trạng thái vô hồn, bị tâm ma quấy nhiễu.

"Tốt, có khí phách! Hắc hắc!" Hoàng Việt cười ha ha, thú thật nếu như tất cả nhân sĩ võ lâm, kể cả Thanh Phong chưởng môn mà ra tay với hắn, hắn cũng sẽ rất khó xử.

Nhưng cũng chỉ là khó xử mà thôi, Hoàng Việt tự tin rằng, với thực lực hiện tại, cho dù là tất cả mọi người ở đây cùng lên, đều không thể giết được mình.

Quần hùng lúc này nghe Dương Siêu Quần nói vậy, liển im lặng lại, tuy vậy cũng không tránh khỏi lo âu, chỉ có Bạch Ngưng Sương, khuôn mặt đầy vẻ si dại, người nam nhân này, quá hấp dẫn người đi...

Nhưng cũng không ai chú ý đến một góc khán đài, có một nữ tử đeo mạng che mặt, âm tình bất định nhìn lên võ đài, không biết đang suy nghĩ gì, đôi lúc chỉ thở dài vài tiếng.

"Minh Chủ cố lên!"

"Không thể để Võ Lâm rơi vào tay người Việt!"

"Dương Thiên Sư nhất định thắng!"

".."

Tiếng cổ vũ vang khắp khán đài, mọi người cũng biết trận đấu sắp bắt đầu, nếu hôm nay để Hoàng Việt lên làm Minh Chủ Võ Lâm, tuy rằng Hoàng Việt nói mọi người chưa chắc đã nghe, nhưng nếu như đối phương dùng biện pháp mạnh, vẫn là không lường trước được bọn họ sẽ phải bỏ ra những gì.

Nếu như bọn họ biết được yêu cầu của Hoàng Việt rất đơn giản, hẳn là sẽ không lo lắng quá mức như vậy, Hoàng Việt cũng muốn cả hai nước có sự giao lưu võ thuật với nhau, dù sao người Việt Nam vẫn là rất cần những căn cơ, những môn phái, những công pháp truyền qua vô số đời của người Trung Quốc, vì ngoài công pháp Đại Việt Âm Dương Kinh ra, nền võ học Trung Quốc đúng là rất đáng cho người Việt tham khảo.

Trận đấu này, dĩ nhiên không ai dám đứng ra làm trọng tài, chỉ thấy Dương Siêu Quần vận thủ thế, dường như hắn muốn dùng lực lượng mạnh nhất ngay từ đầu, có thể thấy tay áo của hắn đang vận chuyển Càn Khôn Đại Na Di, chỉ cần Hoàng Việt phát lực, lập tức sẽ tạo lại phản lực, giờ phút này, Dương Siêu Quần vô cùng tập trung, chỉ thoáng nhìn qua con hắn chốc lát, thấy con mình vẫn một mặt ủ rũ làm Dương Siêu Quần càng đau lòng hơn, khó nói đứa con này nhập ma quá nặng, không biết giờ phút này cha hắn sắp đứng trước nguy cơ rất lớn sao?

"Hệ thống, tra xét độ hảo cảm của Dương Siêu Quần!" Hoàng Việt yêu cầu, lập tức hệ thống liền thi hành ngay.

"Dương Siêu Quần, độ hảo cảm, cực kỳ căm ghét!" Hệ Thống thông báo.

Lúc này, Hoàng Việt mới chính thức có thể xác định, là mình sẽ không giết chết đối phương, nhưng hắn nghĩ đến một trò chơi thú vị, đó là cho đối phương đứng trước ranh giới cái chết, xem đối phương là lựa chọn tôn nghiêm hay là mạng sống đây?

Tên Dương Siêu Quần nầy, tuy rằng cũng là một kẻ ác, nhưng nếu như đối phương chọn tôn nghiêm, hắn có thể thu về dưới trướng của mình, dù sao đối phương cũng có lợi cho việc cai quản võ lâm thay hắn một đoạn thời gian, Hoàng Việt tin tưởng, trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có thứ gì là không thể trao đổi, nhưng những kẻ sẵn sàng vì mạng sống mà làm ra tất cả, thì những kẻ đó là ngoại lệ.

"Vù... vù!" Hoàng Việt cũng bắt đầu vận công, chân nguyên lan tỏa khắp cơ thể, tạo thành từng đợt gió mạnh, hai luồng gió của hắn và Dương Siêu Quần tạo ra thổi mạnh vào nhau, Dương Siêu Quần cực kỳ cãnh giác, mắt nhìn chăm chăm Hoàng Việt, rất sợ đối phương, hắn dù sao cũng thành danh lâu năm, tất cả công pháp đểu thể hiện ngoài sáng, còn Hoàng Việt là kẻ mới xuất đạo, Dương Siêu Quần đúng là không biết đối phương rành nhất là công phu gì.

Ở cảnh giới này, nắm tay và chân đã cứng như sắt thép, lại thêm chân nguyên gia trì, khiến cho đao kiếm nếu không phải thần binh thì khó mà sánh nổi, đã đạt đến tầng thứ này rồi, thực sự cho dù là một cọng cỏ, khi truyền chân nguyên vào, cũng có thể sát nhân a.

Không khí vô cùng trầm lắng, ai nấy nín thở ngưng thần, nhìn hai vị Thiên Sư không ngừng bước đi trên võ đài, người trẻ tuổi thì một mặt tự tin, không hề gấp gáp, còn người lớn khuôn mặt căng thẳng, hẳn là đang rất cảnh giác, chỉ lấy tĩnh chế động.

"Hắc hắc!" Hoàng Việt cười nhẹ, cũng không muốn mất nhiều thời gian, giẫm mạnh một cái xuống đất, thân hình nhảy lướt lên, tung một chưởng vỗ xuống hướng về đầu Dương Siêu Quần.

"Tên này muốn sinh tử chiến sao?" Dương Siêu Quần vô cùng hốt hoảng, cũng vận chân nguyên, lập tức hai tay tung chưởng, phát động Càn Khôn Đại Na Di.

Trên khán đài ai nấy đều trầm trồ, đứng bật dậy, bọn họ nhìn là biết, Hoàng Việt đây là muốn hạ sát thủ.

"Không được chết a!" Dương cô nương hoảng hốt hô, nhưng không biết lời cô nói, là muốn ai không chết, còn Dương Siêu Phong, lúc này nhìn về phía Bạch Ngưng Sương, thấy đối phương một mặt si mê nhìn về Hoàng Việt, lẩm bẩm: "Ta không chiếm được thì đừng hòng có ai chiếm được!"

Hoàng Việt dĩ nhiên không có thời gian nghĩ tới phản ứng của vô số người trên khán đài, hắn vẫn là muốn đùa chơi với Dương Siêu Quần đây, nên một chưởng này không hề phát hết lực đạo.

"Bành!" Hai luồng chưởng lực va vào nhau, chân nguyên đối chân nguyên, vô cùng mãnh liệt.

"Rẹt...rẹt..." Chân nguyên bắn phá khắp nơi, sàn đấu bằng gỗ nứt toác, còn về Dương Siêu Quần, khuôn mặt thoáng cái trở nên vui mừng, xem ra thiếu niên này, không hề cường đại như hắn nghĩ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện