Bảy giờ sáng, Hoàng Việt lưng đeo một túi đựng đàn ghita, đạp xe tới trường, sáng hôm nay, không khí trường THPT Nguyễn Thượng Hòa tràn đầy nhộn nhịp, các học sinh không mặc đồng phục mà mặc trang phục đủ loại phong cách, các chàng trai phần lớn chọn cho mình quần jean, áo sơ mi, các cô gái thì có người chọn váy, cũng không thiếu các cô nàng cá tính mặc theo phong cách tomboy.

Hôm nay, Kiều Linh mặc một chiếc váy trắng có họa tiết hoa lá, mang một vẻ thanh khiết, nhẹ nhàng, tinh khôi, Hoàng Việt ở xa xa nhìn mà không nhịn được thất thần, quả thật ngày hôm nay cộ ấy rất đẹp, nếu chấm điểm, Hoàng Việt cho rằng hoàn toàn xứng đáng đạt điểm tối đa.

Tên Hữu Phú dĩ nhiên không thể bỏ qua một dịp tốt thế này, để gây ấn tượng với Kiều Linh, hắn đã chọn đặt một bộ vest đặc chế, Hoàng Việt cũng rất hay xem phim, hắn trông thấy áo tên này mặc không khác mấy với mẫu áo của các chàng trai quý tộc trong phim Vườn Sao Băng, điều này khiến cho các em nữ sinh cùng khối, cùng các em nữ sinh cấp dưới cứ vây quanh, đòi chụp hình với hắn mãi.

Không phải như vậy có nghĩa là tên Hữu Phú đẹp trai nhất trường, tuy Hoàng Việt mặc đồ không quá thời trang, nhưng với vóc người, khuôn mặt của hắn, chiếc áo thun trắng cùng quần jean đen đơn giản mang đến cho hắn sự trẻ trung, lãng tử, cơ bắp cuồn cuộn được phô ra, hắn không khác gì mấy những chàng trai nổi tiếng của phương tây, sau khi nhìn thấy người mình thích, Hoàng Việt đến gần chào hỏi, hắn trông thấy trong phút chốc khi Kiều Linh nhìn thấy mình, khuôn mặt không hề che giấu được vẻ ngạc nhiên.

“Cậu chuẩn bị sao rồi, mọi thứ tốt chứ?" Kiều Linh có vẻ khá quan tâm đến Hoàng Việt.

“Ừm... Cũng khá tốt, có thể sẽ khiến cậu bất ngờ!” Hoàng Việt cười hì hì, sau đó ngồi xuống ghế, đàn lên bài Bụi Phấn, hắn muốn nghe Kiều Linh hát, người sau thấy vậy, cũng khá tức cười, liền phối hợp ngân nga theo.

“Mình thấy cậu xử lý rất có kỹ thuật, cậu đã từng học thanh nhạc ở đâu à!” Hoàng Việt tò mò hỏi.

“Ừm, đúng rồi, mình có học thanh nhạc từ bé, cũng đã tham gia rất nhiều lễ hội văn nghệ.” Kiều Linh nhìn thẳng vào Hoàng Việt, trông thấy khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính làm cô có chút hơi ngại ngần.

“Hì hì, mình cũng đã đoán trước là vậy, thôi, sắp tới lúc tổng duyệt rồi, mình đi tìm thầy Quân một lát!”

“Ừ... cậu đi đi, chúc cậu thi tốt nhé!”

“Ừm... cám ơn cậu!”

Hoàng Việt đi đến khán đài của trường, vào giờ phút này, rất nhiều thầy cô giáo ngồi tán gẫu ở đây, hắn dáo dác nhìn xung quanh, nhưng không thấy thầy Quân, càng không thấy tên hiệu phó Bảo, thầm khá lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hắn đi tới lại gần cô Lan, lúc này trông khuôn mặt cô cũng không vui lắm, Hoàng Việt bẽn lẽn hỏi: “Em chào cô, thầy Quân chưa tới ạ!”

Cô Lan thấy Hoàng Việt, liền mỉm cười, nói: “Ừm, cô gọi thầy cũng không nghe máy, chắc là ngủ quên rồi!”

“Dạ vâng, em cám ơn cô, mà em thấy dường như thầy có tình cảm với cô đấy ạ!” Hoàng Việt cười khoái chí, cô Lan nghe xong cũng khá vui, mừng thầm trong lòng, hỏi: “Thầy Quân nói với em như thế sao?”

“Dạ, em đoán thôi ạ!”

“Ừ, chút nữa chúc em thi tốt nhé! Cố lên!”

“Dạ, em cám ơn cô!” Hoàng Việt nói xong, đi vòng quanh sân trường tìm tên Hoàng Tuấn, hắn đã dặn tên này hôm nay phải đến cổ vũ cho mình.

“Sao rồi, chuẩn bị tốt chưa bồ tèo!”

“Khá tốt, hắc hắc!”

“Ừ, mày bây giờ trông đô con quá, bữa nào lại đá banh nghen, tụi 12A4 đá láo lắm, có mày vào hẳn là ăn chắc!”

“Ok, bữa nào đi!”

“Ừ, cũng sắp bắt đầu rồi, à mà mày chọn bài gì?”

“Con Cò, sao, được không?”

“Bài này khó hát à nha, Tùng Dương hát tao thấy cũng không hay lắm, hy vọng mày sẽ làm nên điều gì đó đặc biệt, ha ha!” Hoàng Tuấn vỗ vỗ vai Hoàng Việt, sau đó hai người cùng chuẩn bị đi đến khán đài.

Lúc này, một học sinh sắm vai MC, lên bục mời học sinh đầu tiên lên thi thử: “Mời bạn Việt Anh lớp 11A4 lên biểu diễn, ca khúc Tạm Biệt Nhé!”

Bên dưới mọi người nghe xong, ai nấy vỗ vỗ tay, mới là người đầu tiên đã được nghe nhạc trẻ rồi, xem ra khởi đầu sẽ khá là sôi động.

Cậu trai Việt Anh rất nhanh lên sân khấu, thoạt nhìn trông có vẻ rất hồi hộp, rất nhanh, giọng ca vang lên: “Sẽ đến lúc phãi nói tạm biệt nơi đây...tiếc nuối bao ngây thơ của một thời... ngày mới tới lớp xa lạ không quen thuộc... làm quen mới thấy vui..."

Các học sinh bên dưới, trong đó có cả Hoàng Việt, vừa nghe mà ngậm ngùi, cũng có một số bạn không kìm được nước mắt, Hoàng Việt quay sang nhìn xem Kiều Linh, trong lòng mang một tư vị khó tả, sau khi học xong lớp 12, có lẽ hắn và cô khó mà gặp mặt lại sao?

Rất nhanh, cậu trai này biểu diễn xong, MC mời một bạn khác lên sân khấu, nhưng trong hàng ngũ ban giám khảo, một ít thầy cô có vẻ khá lúng túng, ngày hôm nay trưởng ban giám khảo là thầy Bảo, mà không biết thầy ấy đi đâu rồi.

Các học sinh hôm nay chọn bài cũng rất thú vị, không giống như Hoàng Việt, có một số bạn chọn những bài nhạc trẻ khá hot, tuy nhiên cũng phải có một chút liên quan đến thầy cô, hoặc ít nhất là học trò, làm Hoàng Việt cũng khá bối rối, nếu mình hát bài Con Cò, không biết có quá đơn điệu và nhàm chán hay không.

“Mời ba bạn Kiều Linh, Thảo Ly, Ngọc Minh lên sân khấu biểu diễn!” Lúc này, MC gọi đến tên Kiều Linh, bên dưới các học sinh đang ngồi vỗ tay như sấm nổ, khuôn mặt ai nấy đều háo hức, trông chờ được thưởng thức một tiết mục đặc sắc.

Trước khi Kiều Linh lên sân khấu, cố ý nhìn qua Hoàng Việt một cái, Hoàng Việt nở một nụ cười hiền, hai bạn Ngọc Minh và Thảo Ly cũng cùng theo sau, còn ngồi ở phía trên Hoàng Việt, tên Công Mẫn hô to: “Thảo Ly, cậu cố lên, mình ủng hộ cậu!”

Thảo Ly có vẻ cũng khá vui, tên Công Mẫn này tuy không có gì quá đặc biệt, nhưng gia đình cũng khá giàu, tuy vậy, bây giờ người cô nhắm tới là Hoàng Việt, chỉ tiếc là tên này trong lòng chắc là chỉ có Kiều Linh thôi.

“Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi... có hạt bụi nào... rơi trên bục giảng... có hạt bụi nào... vương trên tóc thầy!” Mở đầu ca khúc là Ngọc Minh, giọng cô bé này cũng khá vui tai, làm cho bài hát cũng thêm phần sinh động.

Tiếp đó, Thảo Ly cũng nối lời: “Em yêu phút giây này... Thầy em tóc như bạc thêm... Bạc thêm vì bụi phấn... Để cho em bài học hay!”

Tất cả mọi người nghe đến đây, đều rất chờ đợi, tiếp theo hẳn là đoạn Kiều Linh hát.

Giọng ca du dương, ngọt ngào của Kiều Linh ngân lên: “Mai sau lớn lên người... Làm sao có thể nào quên... Ngày xưa thầy dạy dỗ... Khi em tuổi còn thơ!”. Tuy Kiều Linh không vận dụng quá nhiều kỹ thuật, nhưng cũng đủ để khiến các thầy cô giáo vô cùng cảm thấy xúc động.

“Hay, hay...” Đã đến đoạn dừng của bài hát, các thầy cô vỗ vỗ tay, các bạn học sinh càng vỗ tay lớn hơn, còn có vài người hú hét, Kiều Linh khuôn mặt vui vẻ nhìn xuống Hoàng Việt, người sau chìa lên một ngón tay cái để tán dương.

Mọi người cùng chìm vào giai điệu bài nhạc, các học sinh dùng tay giơ cao, đung đưa qua lại, đoạn tiếp theo, mọi người càng mừng hơn khi người khởi đầu lần này chính là Kiều Linh.

Hai phút sau, ca khúc cũng kết thúc, các thầy giáo có một vài người không kìm nổi xúc động mà lau lau nước mắt, lấy bút ghi vào giấy chấm điểm một con số 10.

“Tiếp theo, xin mời bạn Hữu Phú lớp 12A1 lên thi bài Ngày ấy bạn và tôi!” Tiếng MC vang lên, lần này các học sinh nữ hú hét vô cùng hưng phấn, Hữu Phú không hổ là hot boy của trường, có dàn fan rất hùng hậu.

*Mời mọi người sang web vietnovel đọc cày views, bấm like comment ủng hộ tác, tác sắp up qua bên đó đến chương mới nhất rồi ạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện