“Cái đệt!” Hải Đường công tử lẩm bẩm chửi tục, mẹ cha nó, đây là địa bàn của tên Nam trọc, cảnh sát dám nhúng chàm vào sao?

Đám dân chơi không ai dám làm trái, dù gì mấy tên cảnh sát này cũng cầm súng, không cẩn thận rất có thể sẽ phải ăn kẹo, Hoàng Việt thì bình tĩnh giơ hai tay lên đầu, lập tức, đám cảnh sát ra hiệu cho tất cả mọi người lần lượt bước ra ngoài, đi xuống sảnh của khách sạn.

Dưới sảnh, còn có chừng 10 tên cảnh sát mặc đồng phục như của đội đặc nhiệm, ai nấy trên người treo một khẩu súng AK, Hoàng Việt nhìn quanh thì không thấy tên Phong cùi đâu, trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ đây lại là một kế hoạch mà bọn hắn nhắm vào mình sao?

Hoàng Việt, Hải Đường công tử và đám dân chơi bị áp giải lên xe tải của cảnh sát, lúc này người dân gần đó xúm lại chung quanh, nhưng cũng có vài người cảnh sát ngăn chặn không cho quay phim chụp hình lại, sau khi bị áp giải lên xe, cửa xe đóng lại, Hoàng Việt và bọn dân chơi bị chở về đồn.

Trong xe, Hải Đường công tử liên tục dặn dò Hoàng Việt, nói rằng hắn tuyệt đối không thể khai ra là mình chơi bạc, chỉ được nói là mình đi xem thôi, còn trấn an hắn yên tâm, vì tên Hải Đường tin rằng Dũng đại bàng sẽ giúp cả hai được thả ra, dù gì tên Dũng này rất có quan hệ trong mạng lưới công an quận Phú Nhuận. Nhưng Hoàng Việt nghe xong thì không tin tưởng lắm, tên Dũng đại bàng này thả ai thì thả, chắc chắn sẽ không tha cho mình.

Bước vào đồn công an, Hoàng Việt, Hải Đường công tử và đám dân chơi bị bắt phải dàn hàng chụp ảnh, sau đó lấy lời khai từng người, ai nấy tất nhiên đều không khai là mình đi chơi bạc, chủ yếu là khai mình đi xem hoặc là chỉ chơi nhỏ một vài trăm ngàn, nhưng hiển nhiên, khó mà qua mắt được đội ngũ cảnh sát hình sự, khi những cọc tiền trên chiếu bạc lên đến hàng trăm triệu đồng.

Rất nhanh, đến phiên Hoàng Việt ngồi xuống khai báo, người công an tuổi trạc tầm hơn 30 nghiêm nghị nói:

“Tên, tuổi, nghề nghiệp, hôm nay đến đó làm gì?”

Hoàng Việt rất bình tĩnh trả lời:

“Trần Hoàng Việt, 18 tuổi, học sinh, đến để xem thôi ạ!”

“Học sinh sao, học sinh trường nào? Có chắc là đến để xem thôi không, nếu để điều tra ra thì tội sẽ càng nặng thêm đó nha?” Người công an thấy Hoàng Việt còn trẻ như vậy thì cũng hơi hòa hoãn lại, khả năng thằng nhóc này phạm tội chắc cũng không cao.

“Học sinh trường THPT Nguyễn Thượng Hòa quận Tân Bình ạ, vâng, chỉ đến xem thôi chứ không có chơi!” Hoàng Việt rành mạch nói.

“Được, đứng lên cho tôi kiểm tra!”

Hoàng Việt nghe vậy, lập tức biết không ổn, hiện tại trong túi mình có súng, hắn liền dùng Linh Điền Không Gian thu súng và điện thoại vào trong, sau đó đứng lên cho tên công an này lục soát.

Tên công an sau khi lục soát, không thấy có vật dụng gì khả nghi thì ngồi lại bàn ghi chép gì gì đó, sau đó gọi đến phiên Hải Đường.

“Tên, tuổi, nghề nghiệp, hôm nay đến đó làm gì?” Tên công an trông Hải Đường khuôn mặt hốc hác thì không có sắc mặt tốt, tên này rất có thể là kẻ phạm tội đây.

“Tên tao là Hoàng Hải Đường, 22 tuổi, nghề nghiệp dân giang hồ, được chưa, tao đến đéo đánh bài thì đi chơi à!” Hải Đường có vẻ rất hống hách, không chút nào sợ tên công an này.

“Anh ăn nói cho cẩn thận, có tin tôi còng tay anh lại không?” Tên công an thấy thái độ Hải Đường như vậy thì rất tức giận, lập tức quát.

Hải Đường dĩ nhiên không hề sợ hãi, nói: “Mày có tin tao nói một tiếng, mày bị mất chức không?”

Tên công an nghe vậy thì cũng có chút hơi sợ sệt, xem ra lần này gặp phải thứ dữ rồi, cũng không nói gì nhiều, không dám lục soát người Hải Đường, ra hiệu cho hắn trở về ghế sau.

Lần lượt là từng tên dân chơi bị yêu cầu tra hỏi, sau đó đám người Hoàng Việt và Hải Đường bị giam vào một phòng tạm giam, Hoàng Việt không được ở chung với Hải Đường, nhưng trước đó thì Hải Đường công tử luôn luôn trấn an Hoàng Việt hãy yên tâm, giữ bình tĩnh và tuyệt đối không được khai báo gì hết.

Khoảng 2, 3 tiếng sau, một người công an ra hiệu cho bọn dân chơi có thể ra ngoài, riêng Hoàng Việt thì bị hắn nói:

“Cậu ở lại!”

Hoàng Việt nghe vậy thì lúc này đã hơi nghi nghi rồi, chắc hẳn là đây là kế hoạch nhắm vào mình của tên Dũng đại bàng, tên này lần trước sai Phong cùi thuyết phục chiêu hàng hắn nhưng không được, lần này lại nghĩ ra kế này, haiz, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, người trong giang hồ thân bất do kỷ mà.

Không bao lâu sau, có một người công an bước vào phòng tạm giam của Hoàng Việt, cười hắc hắc nói:

“Cậu Việt, cậu Đường đã được thả rồi, cậu có muốn được về không?”

“Ông là ai, người của Dũng đại bàng sao?” Hoàng Việt nghe giọng điệu của đối phương thì đã mơ hồ đoán ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, xem ra tên Dũng quả thật sải tay rất rộng, đã nhúng chàm rất sâu trong cục công an quận Phú Nhuận này rồi.

“Không sai, anh Dũng nói chỉ cần cậu chịu nghe lời, mọi chuyện hoàn toàn dễ giải quyết, phải biết cậu đánh bạc đến tận vài tỷ, nếu như bị định tội, ít nhất cũng phải hai năm, mà cậu còn phải học hành, còn có tương lai, nếu như bị phán tội, coi như tiền đồ của cậu hoàn toàn bị phá hủy, sao, tôi cho cậu 1 ngày thời gian cân nhắc, hãy nghĩ cho thật kỹ, cơ hội này không phải có nhiều lần đâu!”

“Hừ, ông mơ tưởng đi thôi!” Hoàng Việt dĩ nhiên là không sợ, hắn quen biết Lý lão, dù gì đây cũng là một vị Thiếu Tướng đã về hưu, quan hệ trong quân đội rất rộng, xử lý chút việc trong cục công an này hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng Hoàng Việt hơi suy nghĩ một chút, đã tên Dũng muốn chơi với mình, tại sao mình không thử hợp tác với hắn một ít, hẳn là hắn muốn mình nằm vùng trong Lý bang, cung cấp tin tức cho hắn, sao mình không tương kế tựu kế, giả vờ làm tay sai cho hắn, nhưng trong tối không ngừng giúp đỡ Nhân đại ca.

Có điều, nếu mình quá dễ dàng quy phục hắn, tên này hẳn là cũng sẽ không tin tưởng mình, nhất định hắn sẽ có điều nghi ngờ, vì vậy mình hẳn là phải cho hắn cảm giác được việc chiêu hàng mình là chuyện hết sức nhọc tâm mới được.

“Ok, cậu cứ từ từ suy nghĩ, sáng mai tôi sẽ quay lại!” Tên công an cũng không nói gì nhiều, hắn đã sớm dự đoán được trước thái độ của Hoàng Việt, lập tức quay ngoắt đi ra khỏi phòng biệt giam.

Việc đầu tiên Hoàng Việt làm đó là từ Linh Điền Không Gian lấy ra điện thoại, hắn bấm số ba mình, nói là mình có vài việc phải đi giải quyết, có thể trong vài ngày không thể về, tiếp đó là gọi cho Kiều Linh trấn an cô, Hoàng Việt không gọi cho Lý lão, mặc dù chỉ cần gọi cho ông, việc này hoàn toàn có thể giải quyết dễ dàng.

Sau vài tiếng, có một người công an đem thức ăn nước uống vào cho Hoàng Việt, hắn cũng không từ chối, sau khi ăn xong, Hoàng Việt tĩnh tâm, bước vào trạng thái tu luyện, nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, mà thật ra, hắn đã nghĩ ra một kế hiểm, để cho tên Dũng đại bàng phải khó xử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện