Đáy mắt Dao Trì tiên tử hiện lên ánh điên cuồng ác độc.

Chỉ thấy ở vai Tô Lạc có một con chó nhỏ lông trắng như tuyết đang ngồi nghịch bỗng vươn một móng vuốt nhỏ, nó bỗng nhiên…

Nó bỗng nhiên dễ như trở bàn tay mà lại vô cùng chắc chắn bắt lấy mũi tên quỷ dị kia.

Phải biết rằng mũi tên này ẩn chứa sức mạnh của trời đất, dù có xuyên qua vật thể rồi thì lực vẫn không hề giảm đi dù chỉ một chút, ngay cả Tô Lạc cũng không thể tránh. Mũi tên lợi hại như vậy lại để cho một con chó con tầm thường bắt được sao? Lại còn là bắt lấy nhẹ nhàng vô cùng, chỉ là như vô tình bắt trúng mà thôi.

Tình huống này là sao cơ chứ?

Tất cả mọi người ở đây hầu như đều không thể tin được mà trừng lớn mắt, một đám đều ngây ra như phỗng, ngây ngốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Manh Manh.

Mà giờ phút này Tiểu Manh Manh, hành động của nó có thể nói là làm hàng đống người phải rớt cằm.

Chỉ thấy nó mê mang mở một đôi mắt to, ngoan ngoãn mà ngồi ở trên vai Tô Lạc, hai bàn chân giơ lên, hai móng vuốt bắt lấy mũi tên, như là gặm cây mía rôm rốp, gặm mũi tên kia từng ngụm một, tựa hồ ngon đến không chịu được.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngơ ra, cũng trợn tròn mắt…

Mũi tên kia được chế tạo từ vật liệu quý giá cổ xưa, thuộc về binh khí thượng phẩm, cứng rắn vô cùng, đao kiếm bình thường căn bản không thể gây ảnh hưởng gì.

Vậy mà, chó con kia… Nó lại có thể từng ngụm một gặm rớt, lại còn gặm rất hứng thú, tựa hồ là món ngon đệ nhất thiên hạ.

Lúc này, người ngoài khó thể khó tin được, cũng không biết nên nói ra sao nữa.

Đó là là loại răng gì kia chứ? Còn cắn đến rôm rốp? Bọn họ nhìn nó đều cảm thấy ê hết hàm răng.

Lúc này, Tiểu Manh Manh tựa hồ mới chú ý tới chính mình đang trở thành tiêu điểm, nó đã gặm chỉ còn lại có nửa mũi tên, trong miệng còn giữ một ngụm không nuốt vào, liền ngơ ngác mà nhìn lại mọi người.

Bỗng nhiên, nó tựa như phục hồi tinh thần lại, bèn vứt bỏ mũi tên, thực thẹn thùng mà trực tiếp gục ở trong lòng ngực Tô Lạc, hai móng vuốt nhỏ che khuôn mặt nhỏ lại, thực ngượng ngùng mà vặn qua vặn lại.

Tô Lạc khóe miệng ngơ ra, trên trán nhăn hết cả lại!

Nàng quá xúc động nên đã dùng chiêu nhéo tai nó để giáo huấn.

Làm ơn! Khí phách đâu? Khí thế vô song của Long tộc trong truyền thuyết đâu?

Tuy rằng Long ba ba của ngươi biến ngươi thành hình dáng chó con, nhưng ngươi vẫn là rồng mà không phải sao? Hơn nữa còn là huyết mạch của Thần Long vĩ đại tôn quý nhất trong Long tộc! Thẹn thùng như vậy là muốn quậy kiểu gì đây? Long tộc các ngươi như vậy có phải mất mặt quá hay không?

Tô Lạc bất lực mà vỗ vỗ con vật nhỏ trong lòng.

Nàng bỗng nhiên sao lại có cảm giác tình mẹ con như thế này? Đây là muốn quậy phá kiểu gì đây?

Khi Tô Lạc cùng Tiểu Manh Manh còn đang phân cao thấp, Nam Cung Lưu Vân đã bước đến trước mặt Tô Lạc.

Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân, khóe miệng hắn nhếch lên châm chọc, nàng liền dứt khoát xoay người đi.

Tuy nhiên, không đợi Tô Lạc rời đi một bước, Nam Cung Lưu Vân bỗng nhanh như tia chớp lập tức nắm chặt cổ tay nàng.

Tay hắn lạnh lẽo như hàn băng.

Tô Lạc bắt đầu giãy giụa quyết liệt.

Dù nàng có giãy giụa ra sao thì Nam Cung Lưu Vân vẫn như kìm sắt kiên cố giữ chặt lại, không có cách nào thoát ra được.

Nam Cung Lưu Vân chỉ là nhìn chằm chằm Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh thâm thúy tựa như nước hồ, nhìn thật kỹ đến từng lỗ chân lông một, vô cùng nghiêm túc.

Tô Lạc nhìn lại, đối diện với đôi mắt đen như hồ sâu, thâm thúy phức tạp, nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Bỗng nhiên, đôi mắt như nước hồ dịu dàng của hắn bỗng chuyển sang băng lãnh, cả giận nói: “Cả ngày đêm qua ngươi rốt cuộc chạy đi đâu? Không phải đã dặn dò ngươi là không cần rời đi bất cứ đâu, ở yên một chỗ mà chờ ta sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện