Nàng còn mở nắp lọ, giơ tay quạt quạt, thổi mùi linh khí của Thiên Linh Thủy đậm đặc kia, bay đi.

Thiên Linh Thủy thượng phẩm, cho dù là đối với người hay là ma thú, đều có lực hấp dẫn tự nhiên.

Cho nên, khi mùi vị nồng đậm của Thiên Linh Thủy lan ra, khóe miệng bé con nhân sâm tích tắc chảy nước miếng. 

“Thích hả? Vậy trả lời câu hỏi trước đi.” Tô Lạc dụ dỗ.

Bé con nhân sâm cắn ngón tay, thanh âm nhẹ nhàng: “Hải cái thế ba ba.”

“Nó nói gì vậy?” Bắc Thần Ảnh không chịu nổi, tò mò mà xoay tới xoay lui. 

“Nó nói, người nằm trong quan tài kia là ba ba của nó.” Tô Lạc trả lời xong, lại tiếp tục hỏi bé con nhân sâm vài câu.

Nhưng mà bé con nhân sâm tuổi còn nhỏ, ký ức cũng không rõ ràng. Ngoại trừ việc nó biết nó là người Ma Tộc ra, thì Tô Lạc hỏi một câu, nó không biết đến ba câu, khiến nàng vô cùng rối rắm.

Bé con nhân sâm dường như nhìn ra Tô Lạc bối rối, vì nước trong cái lọ kia ăn rất ngon, nên nó bước một bước nhỏ, rồi lập tức chạy đi: “Ngói sớm khai cụ ba ba sâm mệt, nga hiểu được.” 

Tô Lạc một tay xách tiểu gia hỏa trở về.

“Nó nói gì vậy?” Tử Nghiên tò mò hỏi.

“Nó nói để nó đi đánh thức ba ba dậy, ba ba nó cái gì cũng biết hết.” Tô Lạc tức giận mà nói. 

“Sao có thể được? Luồng khí xung quanh quan tài kia quá cường đại, hơn nữa, còn khủng bố bất thường. Đừng nói không hỏi được gì, ngược lại, còn khiến toàn bộ cúng ta bị giết chết.” Tử Nghiên lo lắng không phải không có lý.

So sánh với hơi thở trong sáng của bé con nhân sâm, luồng khí tản mát từ quan tài kia, tà ác lại cường thế hắc ám, chỉ tưởng tượng cũng biết là người bên trong không dễ đối phó.

Tô Lạc nhét cái lọ nhỏ bằng ngón út vào lồng ngực của bé con nhân sâm, giả vờ như thật mà nói: “Không cần quấy rầy giấc ngủ của lão nhân gia, hắn ta tỉnh rồi sẽ không ngủ lại được.” 

“Nga.” Bé con nhân sâm gãi gãi đầu, chỗ hiểu chỗ không.

Nhưng mà nó cũng biết Thiên Linh Thủy thượng phẩm là thứ tốt, nhấp từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, vô cùng quý trọng.

Trong lúc nhất thời, xung quanh có chút yên tĩnh. 

Vừa rồi, Tô lạc đã hỏi qua, tiểu gia hỏa nói, nó chưa từng thấy cái gì giống Truyền Tống Trận. Vậy thì, muốn bình yên vô sự rời khỏi chỗ này, là không có khả năng.

“Tìm khắp nơi thử xem, không thể không có Truyền Tống Trận được.” Thanh âm Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt, lại có vẻ uy nghiêm nói không nên lời.

Vì thế, rất nhanh, tám người tách thành từng nhóm, tản ra xung quanh. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bỗng nhiên, trong lăng mộ phát ra một tiếng thét chói tai, đầy thê lương.

“A a a!” 

“Là Lý Dao Dao.” Sắc mặt Tô Lạc tức khắc xấu đi.

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân cũng trầm tới cực điểm. Bởi vì hắn cảm nhận được, một luồng khí khổng lồ bắt đầu tràn ngập trong lăng mộ, mà luồng khí này, vô cùng giống với luồng khí của lão gia hỏa bên trong quan tài kia.

“Đi!” Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc lên, phi thân vài cái đã lập tức tới bên cạnh Lý Dao Dao. 

Lúc này, toàn thân Lý Dao Dao cứng đờ, hai tay ôm đầu, không ngừng mà phát ra tiếng gào thét bén nhọn, dường như bị dọa đến thất kinh.

Tư Đồ Minh ôm nàng vào trong lòn, không ngừng an ủi, khuyên bảo nhưng lại không hề hiệu quả.

Nam Cung Lưu Vân xụ mặt, thanh âm lạnh như hàn băng: “Tư Đồ Minh, ngươi quá do dự, không quyết đoán. Nếu đánh thức lão gia hỏa kia, hậu quả ngươi gánh nổi không?” 

Vừa nói chuyện, Nam Cung Lưu Vân vừa phất ống tay áo lên, thân mình Lý Dao Dao lập tức mềm mại mà ngã vào trong lồng ngực của Tư Đồ Minh.

Nhưng vào lúc này, Bắc Thần Ảnh lại hô to: “Không xong rồi! Không xong rồi! Lão gia hỏa trong quan tài kia sắp ngồi dậy!”

Sắc mặt Tô Lạc không vui, nàng liếc Tư Đồ Minh một cái. 

Nếu lúc Lý Dao Dao thét chói tai lần đầu tiên, mà Tư Đồ Minh có thể nhanh chóng quyết định đánh nàng ngất xỉu, thì hiện tại sẽ không có chuyện này xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện