“Tu La luyện ngục là gì?” Bắc Thần Ảnh thật ra cũng đã đoán được một ít, nhưng mà hắn cũng không dám nghĩ sâu hơn. Bởi vì nếu đúng như suy nghĩ của hắn thì hiện thực sẽ làm người tuyệt vọng.
“Thật ra ngươi đã đoán được rồi.” Nam Cung Lưu Vân chậm rãi thở dài.
“Không, không phải đâu!” Bắc Thần Ảnh sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, thanh âm mang theo một tia run rẩy: “Thật sự là xa luân chiến?”
Tử Nghiên phát hiện sắc mặt bọn họ đều không tốt, khó hiểu hỏi: “Các huynh đang nói cái gì vậy?”
Tô Lạc buồn bực mà nhìn nàng: “Ý của bốn chữ Tu La luyện ngục chính là như thế này, tổ thứ nhất gồm hai người Lạc Hạo Thần thua cho nên đối phương có quyền thêm hai người nữa lên đài đấu với tổ thứ hai. Cứ như vậy mà suy ra…”
Nháy mắt, sắc mặt Tử Nghiên trắng bệch, nàng run rẩy nắm tay ống tay áo của Tô Lạc: “Ý của ngươi chính là, nếu như hai người bọn Lý Dao Dao cũng chết, thì lúc bọn ta lên đài sẽ phải đấu với sáu ông chú người sắt sao?”
Tô Lạc khổ sở gật đầu: “Ta và Nam Cung Lưu Vân là nhóm cuối cùng.”
Nàng vẫn chưa nói hết, nếu như sáu người trước đều thất bại, như vậy hai người bọn họ sẽ phải đối mặt với tám ông chú người sắt.
Hơn nữa, sau ông chú người sắt trước đó chính là thực lực cấp chín trở lên, mà hai người cuối cùng còn chưa ra tay kia đều là cấp mười trở lên. Cho dù là một chọi một, Nam Cung Lưu Vân cũng còn phải dốc hết sức, huống chi là phải đối mặt với cả tám người.
“Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Tử Nghiên gấp đến độ xoay tới xoay lui: “Hay là chúng ta đừng theo trình tự từng tổ nữa. Chúng ta cứ dứt khoát xông lên hết có được không?”
Tô Lạc yên lặng nhìn Tử Nghiên đang gấp đến độ suy nghĩ loạn như một con ruồi không đầu, sau đó nói: “Nếu ở những của trước thì không sao, nhưng ở cửa này, nếu chúng ta không tuân theo quy tắc mà điện chủ điện Cửu Trùng đã đưa ra…”
Nếu điện chủ điện Cửu Trùng mà nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ bọn họ đều sẽ bị xoá sổ.
Chỉ với một ý niệm trong đầu hắn liền có thể tiêu diệt gọn gàng đám người bọn họ.
Tử Nghiên phát hiện mình có gấp hơn nữa cũng vô dụng. Vì thế, nàng lại dồn lực chú ý lên đài.
Tư Đồ Minh lúc này đã nghe được cuộc đối thoại của bọn Tô Lạc, nhưng đoạn đối thoại này lại làm tâm tình hắn chìm xuống đáy vực sâu.
“Nhị sư huynh.” Nhìn bốn ông chú người sắt tiến đến gần hai người bọn họ, Lý Dao Dao gấp đến độ muốn khóc.
Trong lòng Tư Đồ Minh cũng rất nôn nóng. Hai ông chú người sắt hắn còn có thể miễn cưỡng bám trụ đến cùng, nhưng bốn ông chú người sắt thì…
“Nhị sư huynh, mau nghĩ cách đi, nhanh lên!” Lý Dao Dao suy sụp.
Tư Đồ Minh nhắm chặt mắt, đến khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn toát lên vẻ kiên nghị.
Tư Đồ Minh nắm chặt tay Lý Dao Dao, chăm chú nhìn nàng thật sâu, trong mắt mang theo một loại thâm tình quyến luyến nồng đậm: “Dao Dao, lát nữa xuất chiến, muội mau chạy nhanh trốn đi, có thể chạy nhanh mức nào thì chạy nhanh mức ấy!”
“Muội…” Lý Dao Dao nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật đầu: “Dạ được, muội tuyệt đối sẽ không liên luỵ Nhị sư huynh!”
Tư Đồ Minh gật đầu, lại nhìn Lý Dao Dao thật sâu.
Đúng lúc này, bốn ông chú người sắt cùng xông lên, nhanh chóng vây quanh hai người.
Bốn ông chú người sắt đều là cường giả, hơn nữa lại là loại cường giả điển hình, thì nghĩ xem bốn cái nắm đấm của bọn họ đáng sợ đến mức nào?
Bốn người bọn họ đồng thời ra chiêu, bốn cái nắm đấm xuất hiện! Không khí vì bị ma sát mà vang lên những tiếng u u.
Lý Dao Dao sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng theo bản năng cúi người xuống, vì thế, tất cả bốn cái nắm đấm đều hướng về phía của Tư Đồ Minh!
Tư Đồ Minh vốn dĩ nghĩ chỉ phải đối phó với hai người, nhưng hiện tại cả bốn cái nắm đấm đều hướng về phía hắn, ngay lập tức, áp lực đè lên hắn bỗng nặng vô cùng!
“Băng Sương Thuật!” Tư Đồ Minh chợt quát một tiếng, ở thời điểm nguy cấp, hắn liền bao mình lại bằng một tầng băng sương thật dày.
“Thật ra ngươi đã đoán được rồi.” Nam Cung Lưu Vân chậm rãi thở dài.
“Không, không phải đâu!” Bắc Thần Ảnh sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, thanh âm mang theo một tia run rẩy: “Thật sự là xa luân chiến?”
Tử Nghiên phát hiện sắc mặt bọn họ đều không tốt, khó hiểu hỏi: “Các huynh đang nói cái gì vậy?”
Tô Lạc buồn bực mà nhìn nàng: “Ý của bốn chữ Tu La luyện ngục chính là như thế này, tổ thứ nhất gồm hai người Lạc Hạo Thần thua cho nên đối phương có quyền thêm hai người nữa lên đài đấu với tổ thứ hai. Cứ như vậy mà suy ra…”
Nháy mắt, sắc mặt Tử Nghiên trắng bệch, nàng run rẩy nắm tay ống tay áo của Tô Lạc: “Ý của ngươi chính là, nếu như hai người bọn Lý Dao Dao cũng chết, thì lúc bọn ta lên đài sẽ phải đấu với sáu ông chú người sắt sao?”
Tô Lạc khổ sở gật đầu: “Ta và Nam Cung Lưu Vân là nhóm cuối cùng.”
Nàng vẫn chưa nói hết, nếu như sáu người trước đều thất bại, như vậy hai người bọn họ sẽ phải đối mặt với tám ông chú người sắt.
Hơn nữa, sau ông chú người sắt trước đó chính là thực lực cấp chín trở lên, mà hai người cuối cùng còn chưa ra tay kia đều là cấp mười trở lên. Cho dù là một chọi một, Nam Cung Lưu Vân cũng còn phải dốc hết sức, huống chi là phải đối mặt với cả tám người.
“Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Tử Nghiên gấp đến độ xoay tới xoay lui: “Hay là chúng ta đừng theo trình tự từng tổ nữa. Chúng ta cứ dứt khoát xông lên hết có được không?”
Tô Lạc yên lặng nhìn Tử Nghiên đang gấp đến độ suy nghĩ loạn như một con ruồi không đầu, sau đó nói: “Nếu ở những của trước thì không sao, nhưng ở cửa này, nếu chúng ta không tuân theo quy tắc mà điện chủ điện Cửu Trùng đã đưa ra…”
Nếu điện chủ điện Cửu Trùng mà nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ bọn họ đều sẽ bị xoá sổ.
Chỉ với một ý niệm trong đầu hắn liền có thể tiêu diệt gọn gàng đám người bọn họ.
Tử Nghiên phát hiện mình có gấp hơn nữa cũng vô dụng. Vì thế, nàng lại dồn lực chú ý lên đài.
Tư Đồ Minh lúc này đã nghe được cuộc đối thoại của bọn Tô Lạc, nhưng đoạn đối thoại này lại làm tâm tình hắn chìm xuống đáy vực sâu.
“Nhị sư huynh.” Nhìn bốn ông chú người sắt tiến đến gần hai người bọn họ, Lý Dao Dao gấp đến độ muốn khóc.
Trong lòng Tư Đồ Minh cũng rất nôn nóng. Hai ông chú người sắt hắn còn có thể miễn cưỡng bám trụ đến cùng, nhưng bốn ông chú người sắt thì…
“Nhị sư huynh, mau nghĩ cách đi, nhanh lên!” Lý Dao Dao suy sụp.
Tư Đồ Minh nhắm chặt mắt, đến khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn toát lên vẻ kiên nghị.
Tư Đồ Minh nắm chặt tay Lý Dao Dao, chăm chú nhìn nàng thật sâu, trong mắt mang theo một loại thâm tình quyến luyến nồng đậm: “Dao Dao, lát nữa xuất chiến, muội mau chạy nhanh trốn đi, có thể chạy nhanh mức nào thì chạy nhanh mức ấy!”
“Muội…” Lý Dao Dao nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật đầu: “Dạ được, muội tuyệt đối sẽ không liên luỵ Nhị sư huynh!”
Tư Đồ Minh gật đầu, lại nhìn Lý Dao Dao thật sâu.
Đúng lúc này, bốn ông chú người sắt cùng xông lên, nhanh chóng vây quanh hai người.
Bốn ông chú người sắt đều là cường giả, hơn nữa lại là loại cường giả điển hình, thì nghĩ xem bốn cái nắm đấm của bọn họ đáng sợ đến mức nào?
Bốn người bọn họ đồng thời ra chiêu, bốn cái nắm đấm xuất hiện! Không khí vì bị ma sát mà vang lên những tiếng u u.
Lý Dao Dao sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng theo bản năng cúi người xuống, vì thế, tất cả bốn cái nắm đấm đều hướng về phía của Tư Đồ Minh!
Tư Đồ Minh vốn dĩ nghĩ chỉ phải đối phó với hai người, nhưng hiện tại cả bốn cái nắm đấm đều hướng về phía hắn, ngay lập tức, áp lực đè lên hắn bỗng nặng vô cùng!
“Băng Sương Thuật!” Tư Đồ Minh chợt quát một tiếng, ở thời điểm nguy cấp, hắn liền bao mình lại bằng một tầng băng sương thật dày.
Danh sách chương