Lúc này đây, Nam Cung Lưu Vân dường như đã nôn gần hết lượng máu trong người mình.

“Một bước cuối nữa thôi.” Nam Cung Lưu Vân nhủ thầm trong lòng.

Nam Cung Lưu Vân lúc này đã lưng còng đến eo, hai chân như hai cây gậy trúc lọm khọm bước về phía trước. 

Lảo đảo một cái, hắn thiếu chút nữa thì té ngã.

Nhưng nhờ phản ứng theo bản năng, tay hắn bắt lấy thạch đài, ổn định lại thân thần lung lay sắp ngã của mình.

Nam Cung Lưu Vân duỗi tay, gắt gao nắm lấy hộp bạch ngọc. 

“Huynh ấy làm được rồi! Huynh ấy thành công rồi! Tam sư huynh đã làm được!” Tử Nghiên lên tiếng khóc rống.

Tam sư huynh rốt cuộc đã lấy được Xích Huyết Huyền Sâm, nhưng nàng hiện tại không cười nổi, nàng khó chịu đến mức sắp hít thở không thông.

Nàng mà còn như thế, vậy Tô Lạc thì sao đây? 

Tử Nghiên đau lòng nhìn về phía Tô Lạc.

Nàng nhìn thấy toàn thân Tô Lạc đều đang run rẩy: mặt, môi, tay… cả người nàng đều đang run rẩy.

Trên mặt Tô Lạc lộ ra sự tuyệt vọng như muốn chết, quanh thân tản ra nỗi bi ai sâu thẳm và nỗi đau đơn khôn cùng. 

Nàng không khóc, cũng không nói gì, nhưng bộ dáng này của nàng khiến người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Lạc Lạc.” Tử Nghiên đau lòng mà nắm tay Tô Lạc, lại phát hiện tay nàng ấy lạnh như băng.

“Giải huyệt cho ta.” Âm thanh Tô Lạc thấp thấp, bay bay giữa không trung. 

“Tam sư huynh đã điểm huyệt, chúng ta đều không thể giải được.” Tử Nghiên cảm thấy chính mình rất ngốc, rất vô dụng, khi xảy ra chuyện, nàng chẳng thể giúp được gì.

“Ôi, đều là những con người đáng thương.” Điện chủ điện Cửu Trùng vốn chỉ đứng khoanh tay định thần nhìn một màn vừa rồi lại chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đến trước mặt Tô Lạc, vỗ vỗ lưng nàng.

Tô Lạc ngay lập tức cảm giác được máu huyết lưu thông bình thường, nàng có thể cử động lại. 

Ngay lập tức, thân hình Tô Lạc như viên đạn mà phóng lên trên đài.

“Lạc Lạc, không được, ngươi không qua đó được!” Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh đồng thanh kinh hô.

Nhưng càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là Tô Lạc nhanh chóng chạy như bay lên trên đài, phóng đến bên thân ảnh của Nam Cung Lưu Vân, không gặp bất cứ khó khăn nào. 

Hoá ra lúc Nam Cung Lưu Vân mở hộp ngọc ra, đã có một thay đổi lớn trên đài, cấm chế trong nháy mắt đó cũng được giải.

Trong giây phút cấm chế được giải, thân ảnh Nam Cung Lưu Vân thẳng tắp ngã xuống, Tô Lạc không màng tất cả mà nhào đến chỗ hắn, khó khăn lắm mới có thể ôm hắn vào lòng.

“Nam Cung, ngươi sao rồi? Ngươi rốt cuộc thế nào rồi?” Nước mắt Tô Lạc lại tuôn rơi lã chã. 

Giờ khắc này, nàng khẩn trương đến mức hít thở không thông.

Trong tay Nam Cung Lưu Vân gắt gao nắm chặt Xích Huyết Huyền Sâm, nhìn gương mặt nhỏ nhắn khiến hắn mơ mộng quyến luyến đang gần trong gang tấc, hắn suy yếu mà cười, giơ linh dược mà khó khăn lắm mới có được lên cho nàng: “Đây.”

“Không cần!” Tô Lạc vung tay lên, quăng Xích Huyết Huyền Sâm kia ra ngoài. 

“Lạc Lạc ngoan nào… phải nghe lời chứ!” Nam Cung Lưu Vân khó nhọc thở, hơi thở mong manh như thể ngay sau đó hắn sẽ ngưng thở bất cứ lúc nào.

Tô Lạc ôm hắn, lên tiếng khóc rống: “Ta không cần Xích Huyết Huyền Sâm! Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta ăn nó còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Nha đầu…” Nam Cung Lưu Vân cười buồn bã, cánh tay tiều tụy khó khăn nâng lên, vuốt ve gương mặt trong suốt như ngọc của Tô Lạc, trong mắt hắn mang theo sự quyến luyến không nỡ: “Nha đầu… giữ lấy hy vọng của ta… phải sống tiếp…” 

Lúc bước vào điện Cửu Trùng, hắn đã có chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cho nên khi gặp phải tình cảnh này, cũng không phải là ngoài ý muốn.

Hắn vì cứu Lạc nha đầu mà chết, hắn hoàn toàn không hối tiếc.

“Không! Không! Tuyệt đối không được!” Tô Lạc liều mạng lắc đầu, nước mắt từng giọt lăn xuống, rơi trên gương mặt khô khốc tiều tụy của Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi dám chết trước mặt ta, ta sẽ chết ngay sau đó cho ngươi xem!” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện