Tuân theo hắn, phục tùng hắn, dường như đã trở thành một kiểu trực giác, một loại bản năng, một phản xạ tự nhiên khắc vào trong xương máu.

Chống lại Tấn vương điện hạ, phải có dũng khí cực lớn.

Lăng Phong cắn môi, tức giận im lặng đứng sang một bên.

Từ xưa đến nay, hồng nhan họa thủy! Cổ nhân không gạt ta! Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng vô tình nhìn Tô Lạc.

Nam Cung Lưu Vân nhét mạnh con dao găm vào trong tay Tô Lạc, nở nụ cười vân đạm phong khinh mà gian ác làm say lòng người, chỉ vào lồng ngực của bản thân, dịu dàng trêu đùa nàng: “Tới đây, đâm chỗ này đi, đâm xuống sẽ hả được giận, ngoan.”

Sắc mặt hắn bình tĩnh lạnh lùng, ra tay cương quyết giữ chặt tay Tô Lạc, khiến nàng hết đường phản kháng.

Tô Lạc vừa sợ vừa tức, thất thanh la lên: “Nam Cung Lưu Vân, đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Mau dừng tay cho ta!”

Nam Cung Lưu Vân ra sức nắm chặt tay nàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười gian ác mị hoặc, như cây anh đào tháng ba hờ hững làm say lòng người. Hắn không cho phép nàng cự tuyệt, nắm chặt cổ tay mà nàng đang cầm con dao găm, mũi dao nhắm vào phần giữa nơi trái tim mình.

“Ngươi biết mà, Nam Cung Lưu Vân ta làm việc gì, trước giờ không ai dám xen vào nửa câu, cũng chưa bao giờ quan tâm đến ý kiến của người khác. Nhưng, Tô Lạc ngươi, là ngoại lệ.” Nam Cung túm chặt tay nàng, đáy mắt như băng hàn: “Ngươi có thể báo thù, tới đây, tới trút giận đi.”

Đôi mắt đen nhánh như mực của Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng, nhìn sâu vào trong đáy mắt nàng, mượn tay nàng, đưa mũi dao nhắm đúng vào trái tim mình, nơi mạch môn trí mạng nhất.

Mặc cho võ công của ngươi có cao đến đâu, trái tim trước sau luôn là điểm trí mạng. Một khi dao đã đâm, thì cao thủ có giỏi đến đâu cũng vẫn ngã xuống.

Hắn nắm chặt lấy tay nàng, cả người bình tĩnh không lộ vẻ gì, chỉ có từng bước chân tiến tới gần, hùng hổ dọa người, ép buộc nàng giết hắn.

Tô Lạc lại lắc đầu, ra sức tách tay hắn ra, trong miệng nàng chỉ lẩm nhẩm lời xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi… Trong lòng Tô Lạc đã nói đến một vạn lần câu xin lỗi, nhưng từ miệng đến một chữ cũng không nói được.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân làm như không nghe thấy, chỉ cười nhạt, nụ cười sáng lạn mà tịch mịch như khói hoa tháng ba.

Trong mắt hắn rõ ràng đang cười, nhưng con ngươi lại lộ ra vẻ lãnh đạm vô song.

Hắn chạm vào mặt nàng, gọi tên nàng: “Nam Cung Lưu Vân ta trước giờ chưa từng thật lòng với ai, chỉ có ngươi...”

Lời còn chưa dứt, đáy mắt hắn thoáng lên một tia hung ác, ghim chặt tay nàng hướng về phía ngực mình rồi đâm xuống!

Nước mắt của Tô Lạc trào ra.

Con người này thật sự là ác ma!

Đối xử tàn nhẫn với người khác thì không nói, hắn đối với bản thân lại cũng nhẫn tâm như vậy!

Vào giây phút cuối cùng, Tô Lạc dùng hết toàn lực đâm trật con dao găm, đâm về phía xương quai xanh ở lõm vai, nguy hiểm tránh qua được vị trí trái tim trí mạng,

Nhìn hắn mệt lả gần như ngạt thở, dường như hơi sức để mở to mí mắt cũng không còn nữa, nhưng vẫn đưa ánh mắt sâu sắc thắm thiết như cũ nhìn nàng không chớp mắt mà cười.

Tô Lạc nắm chặt tay thành nắm đấm, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.

Nam Cung Lưu Vân dùng tính mạng của hắn để ngấm ngầm mưu tính với nàng, từng bước áp sát, cạm bẫy liên tục!

Hắn đang đánh cuộc!

Hắn đánh cuộc nàng vào giây phút sau cùng sẽ né mũi dao khỏi chỗ hiểm, hắn đánh cuộc Tô Lạc nàng sẽ không nỡ để hắn chết, hắn đánh cuộc Tô Lạc không phải không có chút tình ý nào với hắn!

Người nam nhân như vậy, có tâm kế, có sự thông minh, mưu lược, còn có thực lực lớn mạnh và tài sản hùng hậu, nam nhân giống như vậy, nếu như cho nữ nhân nào đó một cơ hội, nàng cũng trốn không thoát được.

Hắn nói nàng là ngoại lệ.

Lẽ nào đã nhiều năm như vậy? Hắn chỉ cho mình cơ hội ư? Trong đầu Tô Lạc bỗng nhiên hiện lên một nữ tử khuynh quốc tuyệt đẹp, thanh đạm như gió, trắng trong thanh khiết.

Lẽ nào, hắn chưa từng cho Dao Trì tiên tử cơ hội?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện