“Không công bằng?” Nam Cung Lưu Vân lạnh băng liếc nàng: “Công bằng là thứ gì?”

Hắn cưng chiều ông trời nhỏ nhà hắn, còn cần người khác nói ra nói vào sao? Những người này không muốn sống nữa rồi đúng không? Lưu Duy Minh hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Nhược Hoa một cái, lạnh giọng quát: “Nói bừa cái gì? Nếu không phải Tấn Vương điện hạ ra tay, chúng ta đã sớm toàn quân bị diệt, ngươi còn muốn lấy không chiến lợi phẩm?”

Tô Lạc thầm nghĩ: “Tên Lưu Duy Minh này cũng không ngu ngốc, biết xem xét thời thế, nói chuyện còn chừa đường lui.”

Hắn không thể lấy không, thì có thể dùng điều kiện tới đổi đúng không?

Tô Lạc lắc lắc hộp ngọc nội đan, cười như không cười, hàm nghĩa bên trong không cần nói cũng biết.

Lưu Duy Minh cười nịnh hỏi: “Tô cô nương, chúng ta xác thật có nguyên nhân nhất định phải có được viên nội đan này, không biết ngài có đồng ý rũ lòng giúp đỡ không ạ?”

Nhưng mà, còn chưa chờ Tô Lạc nói chuyện, Nam Cung Lưu Vân đã trực tiếp mở ra hộp ngọc, lấy viên nội đan kia bỏ vào trong miệng mình.

“A…” Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không hiểu ý đồ của Tấn Vương điện hạ.

Nhưng mà ngay sau đó, bàn tay mạnh mẽ của Nam Cung Lưu Vân giữ chặt cái ót của Tô Lạc, một cái tay khác ôm eo thon của nàng, bóng đen dày đặc bao trùm lấy Tô Lạc.

“A!”

Tô Lạc bị hôn, cảm giác tê dại như bị điện giật thổi quét toàn thân.

Nụ hôn này tới quá mức đột nhiên, tựa hồ cũng gãi đúng chỗ ngứa.

Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió chậm rãi thổi trong rừng, cùng tiếng hổ gầm rồng ngân từ nơi xa.

Liễu Nhược Hoa như muốn cắn nát răng.

Ánh mắt Lý Uyển như muốn bắn thủng Tô Lạc.

Tấn Vương điện hạ… Sao lại có thể!

Tấn Vương điện hạ cao quý vô cùng, giống như thần ở Cửu Trùng Thiên, tiểu tiện nhân Tô Lạc sao có thể xứng với hắn được!

Tất cả mọi người khó có thể tin mà mở to hai mắt.

Mà lúc này, Nam Cung Lưu Vân lại vong tình mà hôn Tô Lạc, trằn trọc triền miên.

Viên nội đan kia đã bị hắn đẩy vào trong miệng Tô Lạc.

Tô Lạc bị sặc ho khan, hoảng loạn đẩy Nam Cung Lưu Vân ra.

Nam Cung Lưu Vân không có cưỡng ép, vui vẻ nhìn Tô Lạc đang hơi kinh hoảng.

Khóe miệng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm.

Mày kiếm mắt sáng, quyến rũ tà mị, tựa như bị một tầng sương bao bọc, mê ly mà rực rỡ lấp lánh, sặc sỡ loá mắt.

Tô Lạc hung tợn trừng Nam Cung Lưu Vân, chẳng qua đôi mắt đẹp mang theo sương mù kia lại làm người ta thấy được một hương vị khác.

Nam Cung Lưu Vân tà ác dùng đầu ngón tay vuốt ve môi mình tỏ vẻ đang thưởng thức dư vị còn lại.

Tô Lạc nhấc váy, dẫm hắn một cái thật mạnh.

Nam Cung Lưu Vân lớn tiếng xin tha, trên mặt tràn đầy ý cười, tiếng cười lanh lảnh.

Tô Lạc nghe vậy, càng là thẹn quá hóa giận.

“Lạc nha đầu, lần này ngươi hiểu lầm bổn vương.” Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng nhấc tay đầu hàng, khoe mẽ nói: “Nội đan của rắn hoang dã có dược tính quá mạnh, chỉ có dùng phương pháp này thì ngươi mới không bị bất kì tổn thương nào.”

Dường như có tí đạo lý. Đôi mắt đẹp của Tô Lạc chuyển động, uy hiếp mà nhướng mày: “Lần này buông tha ngươi! Lần sau chú ý!”

Không khí giữa hai người nhìn như giương cung bạt kiếm, nhưng trong mắt người khác lại là ve vãn đánh yêu, ái muội vô cùng.

Lưu Duy Minh vô cùng thất vọng mà nhìn Tô Lạc.

Nội đan đã bị nàng nuốt vào, tóm lại cũng không lấy lại được nữa.

Thật hắn đâu biết rằng, Nam Cung Lưu Vân từ lúc bắt đầu đã tính toán lấy nội đan của con rắn kia rồi, bằng không với tính cách của hắn sao có thể cho những người này đi theo sau?

Cho nên mặc kệ như thế nào, viên nội đan này nhất định phải đưa vào trong miệng Tô Lạc.

Nhưng vào lúc này, ở xa xôi phía chân trời, truyền đến tiếng nhạc tiên du dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện