Sau khi Tô Hồng Ngọc cùng nàng thị nữ bê đồ lên cho Quân Huyền thì hắn chỉ dặn nàng bắt đầu từ mai luyện tập liền chuẩn bị một cây kiếm, một thùng nước tắm. Nghe Quân Huyền nói, nàng chỉ đoán được một phần. Nàng luyện mai hoa kiếm pháp đương nhiên cần kiếm nhưng còn thùng nước tắm, nàng hoàn toàn không biết để làm gì.
Nàng tò mò hỏi lại, Quân Huyền đáp lại cũng chỉ cười ẩn ý kèm lắc đầu đáp.
Một buổi tối nhẹ nhàng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, tại một biệt phủ trống có phần thoáng đãng rộng rãi, Quân Huyền và Tô Hồng Ngọc đã đứng tại nơi này. Tô Hồng Ngọc chọn nơi này làm nơi luyện tập vì không ai làm phiền đến, càng sẽ không để lộ ra quá trình nàng luyện tập,
Chưa kể tới, nàng còn luyện mai hoa kiếm pháp thì càng không thể lộ ra được. Quân Huyền nhìn biệt phủ một lát cũng có chút gật đầu. Hắn lấy từ trong áo của mình ra một quyển sách. Trên sách ghi rõ bốn chữ Mai Hoa Kiếm Pháp.
Tô Hồng Ngọc lúc này cũng khó kìm được cảm xúc khi nhìn quyển kiếm pháp này gần như vậy. Nàng ở hội đấu giá cũng chỉ được quan sát từ xa không có cơ hội tới gần, nay ở gần như vậy nàng khó mà kìm nổi tiến lại gần hơn.
Nhìn kỹ quyển sách này, nàng khó tin hỏi: “Thật sự là mai hoa kiếm pháp?”
Quân Huyền cũng cười nhẹ, gật đầu đáp: “Đương nhiên là hàng thật.”
- Sao…sao ngươi có được? – Nàng khó tin đến đỉnh điểm. Tận mắt nàng chứng kiến mai hoa kiếm pháp đã vào tay Vương gia chủ, không thể có khả năng xuất hiện ở nơi đây. Không lẽ là trường hợp kia…Quân Huyền lại xuất thủ đánh chặn Vương gia chủ cướp quyển kiếm pháp này? Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy mình có chút ngây ngô. Vương gia chủ ở cảnh giới nào cơ chứ? Hắn là cùng cảnh giới với gia gia nàng a, một người trẻ tuổi như nam nhân trước mặt sao có thể đánh thắng được!
Cũng vì nghĩ như vậy, nàng lại càng tò mò vì sao Quân Huyền lại có thể sở hữu cuốn kiếm pháp này.
Còn Quân Huyền, hắn nghe nàng hỏi cũng chỉ cười đáp nhẹ: “Vô tình có được mà thôi.”
Dù nói vậy ngoài mặt nhưng Quân Huyền không khỏi nhớ lại đêm qua, hắn mất vài canh giờ tiêu tốn tinh thần lực cực điểm mới chép được một quyển địa cấp võ kỹ cho nàng. Địa cấp võ kỹ quả nhiên khác biệt, dù khẩu quyết Thiên Thư đưa toàn bộ trong não hải hắn nhưng chép ra vẫn là một điều khó khăn.
Vốn dĩ, Quân Huyền có thể lấy Thiên Thư khả năng trực tiếp truyền cho nàng nhưng hắn không thể để lộ quá nhiều nên đành tự thân chép. Mà địa cấp võ kỹ chép ra đã khó như vậy, sau này võ kỹ cấp bậc càng cao chép ra thì không rõ cần tinh thần lực khủng khiếp như thế nào nữa.
Đối diện với câu trả lời của Quân Huyền, Tô Hồng Ngọc vẫn khó tin. Hắn nói là “vô tình có được a!” Cái này là vận khí của nam nhân trước mặt nàng quá lớn hay là hắn còn rất nhiều bí mật giấu nàng? Tô Hồng Ngọc không đoán được mà nàng càng nhiều phần là không muốn đoán.
- Ngươi từng học qua một chút kiếm pháp cơ bản a? – Quân Huyền nhìn cách cầm kiếm hơi gượng ép của nàng nhíu mày hỏi.
Tô Hồng Ngọc nghe xong đỏ mặt đáp: “Không có.”
Quân Huyền hắn sửng sốt. Không có học qua kiếm pháp phổ thông liền muốn tu luyện địa cấp kiếm pháp? Cô nương này cũng không khỏi quá tự tin kèm ngu ngơ một chút a. Hắn trầm ngâm trong trong chốc lát…bấy giờ bảo Quân Huyền đưa một người từ phàm nhân vào tu luyện hắn may ra còn có thể. Chứ mà, để hắn dạy một người kiếm pháp không biết chút nào bước vào thành thạo địa cấp kiếm pháp thì khó lên trên trời.
Hắn đúng là có sở hữu một thanh kiếm, đó là kiếm hồn nhưng kiếm hồn hắn luyện này chủ yếu phụ trợ cho hỏa long phần thiên mà thôi. Còn nói về kiếm pháp cơ bản hắn cũng mù tịt như nàng. Chưa nói tới, hắn còn đang bị phong ấn hồn lực không sử dụng được, càng không phóng xuất được kiếm hồn dạy nàng.
Nghĩ nghĩ thêm một lát, Quân Huyền nói với nàng: “Một tuần đầu tiên liền theo ta học kiếm pháp cơ bản và nâng cao cảnh giới đi. Tuần tiếp theo, học mai hoa kiếm pháp liền dựa vào ngộ tính của ngươi.”
Tô Hồng Ngọc cũng gật đầu nhu thuận đồng ý.
Một tuần này, Tô Hồng Ngọc quả thực biết thế nào là khổ ải nhân gian! Phương pháp luyện tập kiếm pháp cơ bản vốn không như bình thường, hắn bắt nàng luyện từ vung kiếm cho quen tay a, mà không phải đơn giản vung vài cái để quen cử động mà là vung tới 100 cái! Đây chính là cực hình đồng dạng.
Dù Tô Hồng Ngọc đã liên tục sử dụng thêm hồn lực chống đỡ nhưng vẫn rất khó khăn để luyện được. Cánh tay nàng không khỏi sung nhức lên đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, sau khi luyện tập vung kiếm, Quân Huyền mới bắt đầu đưa nàng một quyển kiếm pháp cơ bản.
Bên trong quyển kiếm pháp cơ bản ghi chép, vẽ hình rõ mọi đường kiếm ra chiêu, thế phòng thủ,… Tô Hồng Ngọc dù đau đớn khi luyện tập vung kiếm nhưng nàng không thể phủ nhận kết quả nó mang lại rất tốt.
Nàng luyện tập kiếm pháp cơ bản rất nhanh chóng thuần thực.
Địa ngục Quân Huyền mở ra cho nàng đâu có đơn giản dừng lại ở đó. Ban ngày, nàng luyện kiếm đến khi trời bắt đầu tối nàng được nghỉ ngơi. Quân Huyền đã nhờ thị nữ chuẩn bị sẵn cho nàng một thùng nước ấm để ngâm mình nghỉ dưỡng.
Bất quá, thùng nước này không có bình thường. Bên trong thùng nước chứa đầy những dược thảo trân quý, nhất cấp, nhị cấp, tam cấp thi thoảng có vài cây. Dù nhìn nhiều dược thảo như được người ta tùy ý bỏ vào nhưng không phải, đó toàn bộ được phối theo một phương thuốc nhất định.
Phương thuốc này từ Quân Huyền mà ra, phương thuốc vừa giúp tăng thêm cảnh giới của nàng vừa giúp nàng trị những vết thương, sưng đau do luyện tập buổi sáng luyện tập.
- A…a..a..a… – Thanh âm kêu lên không chút nhẹ nhàng nào mà nghe rất thống khổ, da diết.
Thanh âm vang ra từ một khu nhỏ để tắm đặt riêng trong phòng Tô Hồng Ngọc. Tô Hồng Ngọc thân thể trắng như bạch ngọc đang ngồi giữa thùng nước tắm, thanh âm kêu ca không ngừng vang. Nàng nào có ngồi im được, chỉ ngồi không quá ba giây lại chuyển mình một chút vì đau đớn.
Xung quanh nàng cũng có những tấm màn che không để người khác nhìn vào trong được, mà đứng cạnh màn che còn có thị nữ chờ sẵn nữa.
Nhưng mà, Tô Hồng Ngọc không hướng đến thị nữ kêu ca mà hướng tới Quân Huyền đang ngồi cạnh ở bàn uống trà kia.
Nàng thở dốc nói: “Công tử, người không thể hạ bớt một chút dược lực a?”
Tô Hồng Ngọc vừa hỏi không khỏi vừa chuyển mình để giảm bớt đau đớn từ dược lực thuốc phát ra.
Quân Huyền cũng không hề có ý định gian tục nào đánh mắt qua nàng, hắn chỉ nhàn nhàn đáp: “Không thể! Muốn chiến thắng trong tông tộc tỉ thí liền chỉ có chịu đựng.”
Tô Hồng Ngọc cũng chỉ biết than khổ, nàng đúng là muốn chiến thắng trong tông tộc tỉ thí nhưng nỗi đau cứa dao và da thịt như này cũng đang quá mức chịu đựng a. Nàng đau đớn đến thiếp đi không biết gì nữa.
……….
Vài canh giờ sau, Tô Hồng Ngọc lúc này bứng tỉnh, nàng nhìn xuống thân thể của mình kiểm tra thử. May thay, nàng đã mặc y phục đầy đủ. Chỉ là, nàng có chút tò mò đỏ mặt không rõ ai mặc y phục cho nàng? Là thị nữ hay là Quân Huyền? Mà nàng nhìn quanh một vòng phát hiện phòng này vốn là phòng nàng để cho Quân Huyền nhưng hắn đã biến mất không hay.
Nhìn cánh cửa phòng đã đóng, đêm đã xuống, thị nữ đã lui về từ lâu, nàng mới thử kiếm tra thương thế của mình. Như khó tin vào mắt mình, nàng còn nhớ rõ buổi sáng khi nàng luyện tập cánh tay đã sưng đỏ lên, bàn tay run run vô lực vậy mà bây giờ thương thế hoàn toàn biến mất. Cảnh giới của nàng còn có sự tăng tiến thấy rõ.
Quân Huyền quả nhiên không lừa nàng! Nếu cứ tiếp như vậy, nàng cười cười đem động lực cho mình trong hai tuần nữa liền có khả năng đột phá địa huyền không sai. Mà tất cả điều này, đều là nam nhân kia đem đến cho nàng.
Tô Hồng Ngọc cười một mình sau đó chìm vào giấc ngủ để tiếp tục cho một tuần địa ngục. Nhưng qua một tuần địa ngục này, có thể mở ra cánh cửa thiên đường cho nàng.
Bên ngoài Tô phủ, trên một thân cây cao cao. Quân Huyền chọn một cành cây vững trãi ngồi đó nhìn phía xa xa. Hắn nhìn phương hướng xa tận chân trời mà trầm tư. Hắn trong thời gian hôm nay, đã cho Long ca ăn toàn bộ tinh thạch thú đổi được nhưng Long ca lại vẫn như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại làm Quân Huyền có phần nóng ruột.
Sau một hồi ngẫm nghĩ nguyên do không ra, Quân Huyền hắn cũng nhắm mắt lại. Nhưng hắn nhắm mắt lại này không phải để ngủ mà để tu luyện. Từ khi hắn đạt tới Thiên Huyền cảnh, giấc ngủ đối với hắn cũng không còn cần thiết. Thay vào đó, hắn tu luyện qua một đêm liền sẽ có tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Công đem huyền lực xung quanh không ngừng chảy vào đan điền, Quân Huyền chính thức rơi vào trạng thái tu luyện.
Những ngày tiếp theo, đối với sự nghiêm khắc bắt tập luyện của Quân Huyền thì Tô Hồng Ngọc sống không khác gì địa ngục trần gian. Nhưng nàng cũng thu hoạch càng lớn hơn rất nhiều. Nàng có thể dần chịu được dược lực trong thùng nước tắm Quân Huyền chuẩn bị.
Ngoài ra, nàng còn nhân cơ hội hấp thu dược lực đó chuyển thành tinh hoa nâng cao cảnh giới.
Một tuần trôi qua, nàng đã thông thạo kiếm pháp cơ bản. Đây cũng chứng minh tư chất của nàng không hề tệ chút nào. Cảnh giới của nàng còn tăng tiến rõ rệt hơn, từ Nhân Huyền cảnh tứ tầng nhảy lên Nhân Huyền cảnh thất tầng.
Tô Hồng Ngọc biết rõ cái này đều là Quân Huyền đem tới cho nàng. Dược lực cũng là một mình hắn bỏ ra chứ gia tộc nàng hoàn toàn không phụ trợ được nhiều. Nàng thật sự không biết nên cảm ơn hắn ra sao nữa? Hắn chỉ là nàng tốt bụng tiện tay đem hắn cứu về nào ngờ được hắn lại trở thành điểm may mắn của nàng.
.........................
Mai lại tiếp 2 chap nhé. Vốn định hôm nay đăng 4 chap nhưng hai chap kia mình bị trái với ý tưởng nên sửa đã kkk. Ae đọc truyện vui vẻ...
Nàng tò mò hỏi lại, Quân Huyền đáp lại cũng chỉ cười ẩn ý kèm lắc đầu đáp.
Một buổi tối nhẹ nhàng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, tại một biệt phủ trống có phần thoáng đãng rộng rãi, Quân Huyền và Tô Hồng Ngọc đã đứng tại nơi này. Tô Hồng Ngọc chọn nơi này làm nơi luyện tập vì không ai làm phiền đến, càng sẽ không để lộ ra quá trình nàng luyện tập,
Chưa kể tới, nàng còn luyện mai hoa kiếm pháp thì càng không thể lộ ra được. Quân Huyền nhìn biệt phủ một lát cũng có chút gật đầu. Hắn lấy từ trong áo của mình ra một quyển sách. Trên sách ghi rõ bốn chữ Mai Hoa Kiếm Pháp.
Tô Hồng Ngọc lúc này cũng khó kìm được cảm xúc khi nhìn quyển kiếm pháp này gần như vậy. Nàng ở hội đấu giá cũng chỉ được quan sát từ xa không có cơ hội tới gần, nay ở gần như vậy nàng khó mà kìm nổi tiến lại gần hơn.
Nhìn kỹ quyển sách này, nàng khó tin hỏi: “Thật sự là mai hoa kiếm pháp?”
Quân Huyền cũng cười nhẹ, gật đầu đáp: “Đương nhiên là hàng thật.”
- Sao…sao ngươi có được? – Nàng khó tin đến đỉnh điểm. Tận mắt nàng chứng kiến mai hoa kiếm pháp đã vào tay Vương gia chủ, không thể có khả năng xuất hiện ở nơi đây. Không lẽ là trường hợp kia…Quân Huyền lại xuất thủ đánh chặn Vương gia chủ cướp quyển kiếm pháp này? Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy mình có chút ngây ngô. Vương gia chủ ở cảnh giới nào cơ chứ? Hắn là cùng cảnh giới với gia gia nàng a, một người trẻ tuổi như nam nhân trước mặt sao có thể đánh thắng được!
Cũng vì nghĩ như vậy, nàng lại càng tò mò vì sao Quân Huyền lại có thể sở hữu cuốn kiếm pháp này.
Còn Quân Huyền, hắn nghe nàng hỏi cũng chỉ cười đáp nhẹ: “Vô tình có được mà thôi.”
Dù nói vậy ngoài mặt nhưng Quân Huyền không khỏi nhớ lại đêm qua, hắn mất vài canh giờ tiêu tốn tinh thần lực cực điểm mới chép được một quyển địa cấp võ kỹ cho nàng. Địa cấp võ kỹ quả nhiên khác biệt, dù khẩu quyết Thiên Thư đưa toàn bộ trong não hải hắn nhưng chép ra vẫn là một điều khó khăn.
Vốn dĩ, Quân Huyền có thể lấy Thiên Thư khả năng trực tiếp truyền cho nàng nhưng hắn không thể để lộ quá nhiều nên đành tự thân chép. Mà địa cấp võ kỹ chép ra đã khó như vậy, sau này võ kỹ cấp bậc càng cao chép ra thì không rõ cần tinh thần lực khủng khiếp như thế nào nữa.
Đối diện với câu trả lời của Quân Huyền, Tô Hồng Ngọc vẫn khó tin. Hắn nói là “vô tình có được a!” Cái này là vận khí của nam nhân trước mặt nàng quá lớn hay là hắn còn rất nhiều bí mật giấu nàng? Tô Hồng Ngọc không đoán được mà nàng càng nhiều phần là không muốn đoán.
- Ngươi từng học qua một chút kiếm pháp cơ bản a? – Quân Huyền nhìn cách cầm kiếm hơi gượng ép của nàng nhíu mày hỏi.
Tô Hồng Ngọc nghe xong đỏ mặt đáp: “Không có.”
Quân Huyền hắn sửng sốt. Không có học qua kiếm pháp phổ thông liền muốn tu luyện địa cấp kiếm pháp? Cô nương này cũng không khỏi quá tự tin kèm ngu ngơ một chút a. Hắn trầm ngâm trong trong chốc lát…bấy giờ bảo Quân Huyền đưa một người từ phàm nhân vào tu luyện hắn may ra còn có thể. Chứ mà, để hắn dạy một người kiếm pháp không biết chút nào bước vào thành thạo địa cấp kiếm pháp thì khó lên trên trời.
Hắn đúng là có sở hữu một thanh kiếm, đó là kiếm hồn nhưng kiếm hồn hắn luyện này chủ yếu phụ trợ cho hỏa long phần thiên mà thôi. Còn nói về kiếm pháp cơ bản hắn cũng mù tịt như nàng. Chưa nói tới, hắn còn đang bị phong ấn hồn lực không sử dụng được, càng không phóng xuất được kiếm hồn dạy nàng.
Nghĩ nghĩ thêm một lát, Quân Huyền nói với nàng: “Một tuần đầu tiên liền theo ta học kiếm pháp cơ bản và nâng cao cảnh giới đi. Tuần tiếp theo, học mai hoa kiếm pháp liền dựa vào ngộ tính của ngươi.”
Tô Hồng Ngọc cũng gật đầu nhu thuận đồng ý.
Một tuần này, Tô Hồng Ngọc quả thực biết thế nào là khổ ải nhân gian! Phương pháp luyện tập kiếm pháp cơ bản vốn không như bình thường, hắn bắt nàng luyện từ vung kiếm cho quen tay a, mà không phải đơn giản vung vài cái để quen cử động mà là vung tới 100 cái! Đây chính là cực hình đồng dạng.
Dù Tô Hồng Ngọc đã liên tục sử dụng thêm hồn lực chống đỡ nhưng vẫn rất khó khăn để luyện được. Cánh tay nàng không khỏi sung nhức lên đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, sau khi luyện tập vung kiếm, Quân Huyền mới bắt đầu đưa nàng một quyển kiếm pháp cơ bản.
Bên trong quyển kiếm pháp cơ bản ghi chép, vẽ hình rõ mọi đường kiếm ra chiêu, thế phòng thủ,… Tô Hồng Ngọc dù đau đớn khi luyện tập vung kiếm nhưng nàng không thể phủ nhận kết quả nó mang lại rất tốt.
Nàng luyện tập kiếm pháp cơ bản rất nhanh chóng thuần thực.
Địa ngục Quân Huyền mở ra cho nàng đâu có đơn giản dừng lại ở đó. Ban ngày, nàng luyện kiếm đến khi trời bắt đầu tối nàng được nghỉ ngơi. Quân Huyền đã nhờ thị nữ chuẩn bị sẵn cho nàng một thùng nước ấm để ngâm mình nghỉ dưỡng.
Bất quá, thùng nước này không có bình thường. Bên trong thùng nước chứa đầy những dược thảo trân quý, nhất cấp, nhị cấp, tam cấp thi thoảng có vài cây. Dù nhìn nhiều dược thảo như được người ta tùy ý bỏ vào nhưng không phải, đó toàn bộ được phối theo một phương thuốc nhất định.
Phương thuốc này từ Quân Huyền mà ra, phương thuốc vừa giúp tăng thêm cảnh giới của nàng vừa giúp nàng trị những vết thương, sưng đau do luyện tập buổi sáng luyện tập.
- A…a..a..a… – Thanh âm kêu lên không chút nhẹ nhàng nào mà nghe rất thống khổ, da diết.
Thanh âm vang ra từ một khu nhỏ để tắm đặt riêng trong phòng Tô Hồng Ngọc. Tô Hồng Ngọc thân thể trắng như bạch ngọc đang ngồi giữa thùng nước tắm, thanh âm kêu ca không ngừng vang. Nàng nào có ngồi im được, chỉ ngồi không quá ba giây lại chuyển mình một chút vì đau đớn.
Xung quanh nàng cũng có những tấm màn che không để người khác nhìn vào trong được, mà đứng cạnh màn che còn có thị nữ chờ sẵn nữa.
Nhưng mà, Tô Hồng Ngọc không hướng đến thị nữ kêu ca mà hướng tới Quân Huyền đang ngồi cạnh ở bàn uống trà kia.
Nàng thở dốc nói: “Công tử, người không thể hạ bớt một chút dược lực a?”
Tô Hồng Ngọc vừa hỏi không khỏi vừa chuyển mình để giảm bớt đau đớn từ dược lực thuốc phát ra.
Quân Huyền cũng không hề có ý định gian tục nào đánh mắt qua nàng, hắn chỉ nhàn nhàn đáp: “Không thể! Muốn chiến thắng trong tông tộc tỉ thí liền chỉ có chịu đựng.”
Tô Hồng Ngọc cũng chỉ biết than khổ, nàng đúng là muốn chiến thắng trong tông tộc tỉ thí nhưng nỗi đau cứa dao và da thịt như này cũng đang quá mức chịu đựng a. Nàng đau đớn đến thiếp đi không biết gì nữa.
……….
Vài canh giờ sau, Tô Hồng Ngọc lúc này bứng tỉnh, nàng nhìn xuống thân thể của mình kiểm tra thử. May thay, nàng đã mặc y phục đầy đủ. Chỉ là, nàng có chút tò mò đỏ mặt không rõ ai mặc y phục cho nàng? Là thị nữ hay là Quân Huyền? Mà nàng nhìn quanh một vòng phát hiện phòng này vốn là phòng nàng để cho Quân Huyền nhưng hắn đã biến mất không hay.
Nhìn cánh cửa phòng đã đóng, đêm đã xuống, thị nữ đã lui về từ lâu, nàng mới thử kiếm tra thương thế của mình. Như khó tin vào mắt mình, nàng còn nhớ rõ buổi sáng khi nàng luyện tập cánh tay đã sưng đỏ lên, bàn tay run run vô lực vậy mà bây giờ thương thế hoàn toàn biến mất. Cảnh giới của nàng còn có sự tăng tiến thấy rõ.
Quân Huyền quả nhiên không lừa nàng! Nếu cứ tiếp như vậy, nàng cười cười đem động lực cho mình trong hai tuần nữa liền có khả năng đột phá địa huyền không sai. Mà tất cả điều này, đều là nam nhân kia đem đến cho nàng.
Tô Hồng Ngọc cười một mình sau đó chìm vào giấc ngủ để tiếp tục cho một tuần địa ngục. Nhưng qua một tuần địa ngục này, có thể mở ra cánh cửa thiên đường cho nàng.
Bên ngoài Tô phủ, trên một thân cây cao cao. Quân Huyền chọn một cành cây vững trãi ngồi đó nhìn phía xa xa. Hắn nhìn phương hướng xa tận chân trời mà trầm tư. Hắn trong thời gian hôm nay, đã cho Long ca ăn toàn bộ tinh thạch thú đổi được nhưng Long ca lại vẫn như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại làm Quân Huyền có phần nóng ruột.
Sau một hồi ngẫm nghĩ nguyên do không ra, Quân Huyền hắn cũng nhắm mắt lại. Nhưng hắn nhắm mắt lại này không phải để ngủ mà để tu luyện. Từ khi hắn đạt tới Thiên Huyền cảnh, giấc ngủ đối với hắn cũng không còn cần thiết. Thay vào đó, hắn tu luyện qua một đêm liền sẽ có tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Công đem huyền lực xung quanh không ngừng chảy vào đan điền, Quân Huyền chính thức rơi vào trạng thái tu luyện.
Những ngày tiếp theo, đối với sự nghiêm khắc bắt tập luyện của Quân Huyền thì Tô Hồng Ngọc sống không khác gì địa ngục trần gian. Nhưng nàng cũng thu hoạch càng lớn hơn rất nhiều. Nàng có thể dần chịu được dược lực trong thùng nước tắm Quân Huyền chuẩn bị.
Ngoài ra, nàng còn nhân cơ hội hấp thu dược lực đó chuyển thành tinh hoa nâng cao cảnh giới.
Một tuần trôi qua, nàng đã thông thạo kiếm pháp cơ bản. Đây cũng chứng minh tư chất của nàng không hề tệ chút nào. Cảnh giới của nàng còn tăng tiến rõ rệt hơn, từ Nhân Huyền cảnh tứ tầng nhảy lên Nhân Huyền cảnh thất tầng.
Tô Hồng Ngọc biết rõ cái này đều là Quân Huyền đem tới cho nàng. Dược lực cũng là một mình hắn bỏ ra chứ gia tộc nàng hoàn toàn không phụ trợ được nhiều. Nàng thật sự không biết nên cảm ơn hắn ra sao nữa? Hắn chỉ là nàng tốt bụng tiện tay đem hắn cứu về nào ngờ được hắn lại trở thành điểm may mắn của nàng.
.........................
Mai lại tiếp 2 chap nhé. Vốn định hôm nay đăng 4 chap nhưng hai chap kia mình bị trái với ý tưởng nên sửa đã kkk. Ae đọc truyện vui vẻ...
Danh sách chương