Nhưng ngược lại với Quân Huyền đang ngồi thản nhiên hóng hớt thì đôi nam nữ kia nghe vậy liền không chấp nhận được. Hai người rút thanh kiếm đang để trên bàn ra, kiếm vừa xuất vỏ xong cả hai người liền dẫm chân một cái trùng điệp lao đến tấn công.

Hai người này đánh tới không chút nương tình nào, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã xuất hiện phía trên đầu Tam Ca. Tốc độ của hai thanh kiếm như thiểm điệm, hung hãn chém thẳng xuống.

Đối mặt với công kích bậc này, Tam Ca lại không chút biến sắc nào. Hắn cười lạnh một cái sau đó liền dùng cánh tay chắc khỏe rút thanh đao sau lưng ra. Vung thanh đao lên qua đầu một cái, đã chặn đứng đường kiếm chém xuống cửa cặp đôi kia.

Keng…

Sự va chạm của hai bên khiến bàn ghế xung quanh bắt đầu đổ nghiêng đổ ngả, có nhiều bàn còn trực tiếp vỡ nát.

Bên phía trên thanh đao của Tam Ca, hai thanh kiếm bị thanh đao chặn đứng có phần rung lên mãnh liệt. Đôi nam nữ phải ra sức ghì lại mới có thể giữ nguyên vị trí, nhưng bên dưới Tam Ca lại chỉ cười nhan hiểm rồi nói: “Quá yếu.”

Thanh âm rơi xuống cũng là lúc thanh đao to lớn được nhấc lên đánh lùi đôi nam nữ này lại.

Đôi nam nữ kia lùi lại, tư thế đứng có phần khó khăn hơi nghiêng nghiêng một chút, khóe miệng còn có máu chảy ra. Vừa rồi bọn họ quá khinh địch, chỉ nghĩ tướng cướp nơi hẻo lánh này sẽ yếu ớt, đệ tử tông môn như họ dư sức đánh bại được.

Nhưng không ngờ được, tên này không chỉ thân thể khỏe khắn mà cảnh giới cũng không hề tầm thường. Tên tướng cướp này chỉ với hai đao đã đẩy lui cả hai bọn họ.

Tiếp theo, không cho đôi nam tử này nghỉ ngơi, Tam Ca lần nữa vung đao lên để chém ra một đạo huyền lực đánh thắng tới nơi nam nữ này đứng.

Đường đao hung mãnh này chém xuống, đôi nam nữ này lần nữa nhăn mặt, cầm chặt kiếm trên tay bắt đầu tung ra võ kỹ để chống đỡ.

Lôi Phong Kiếm Pháp.

Lôi phong kiếm pháp này là võ kỹ cao cấp nhất bọn họ có, thuộc loại huyền cấp thượng phẩm. Cặp đôi này này có được võ kỹ mạnh mẽ như vậy là do bọn họ rất ưu tú trong tông môn, thân phận không chút tầm thường nào.

Kiếm pháp vừa thi triển, trên thanh kiếm của hai người bắt đầu xuất hiện những tia lôi điện. Chưa hết, gió từ bên ngoài như được thu hút bắt đầu lùa vào một cách mạnh mẽ. Gió vừa vào tới nơi liền tụ tập lại trên thanh kiếm của hai người, lôi bạo kết hợp với phong bạo tạo ra một chiêu thức cực kỳ đáng sợ.

Cùng lúc tạo xong chiêu, hai người dơ thanh kiếm lên, lạnh lùng chém xuống.

Ầm…ầm…

Đường đao mạnh mẽ kia đối đầu với hai kiếm lôi phong này không chút yếu thế. Hai bên ngang sức, chèn ép nhau một thời gian ngắn sau đó trực tiếp thôn phệ nhau mà biến mất.

Dưới sức mạnh va chạm của hai chiêu này gây ra, trong tiểu lâu chính thức bị phá hủy. Bàn ghế đều là triệt để vỡ tan. Những bình rượu, chén bát cũng như tự nổ ra. Chỉ riêng có phía sau Tam Ca, và phía sau cặp đôi kia được bao vệ an toàn.

Vợ chồng chủ tiểu lâu cũng nhờ đứng sau cặp đôi này mà tránh được sự nguy hiểm từ sức mạnh hai chiêu thức va chạm gây ra.

Tam Ca ngông cuồng đứng uy phong ở đó nhìn cặp đôi này chật vật lùi lại bắt đầu ồm ồm nói:

- Ta thích mấy cô nương phản kháng như vậy đó. Chi bằng ngươi liền theo ta làm thiếp đi?

Thân hình nữ tử kia cực kỳ mệt nhọc đứng thẳng dậy nhưng vẫn cứng miệng đáp:

- Không đời nào.

Bấy giờ, thiếu nữ này biết mình đã không còn đường lui liền định miễn cưỡng tung ra thêm một kiếm nữa rồi thoát thân. Nhưng khi ánh mắt nàng đảo qua đảo lại nàng phát hiện ra một điều đáng sợ.

Dưới áp lực của vụ nổ kia, đáng ra tất cả bàn ghế hay đồ đạc của tiểu lâu phải vỡ vụn rồi nhưng ở trong tiểu lâu này vẫn còn một bàn nguyên vẹn. Không chỉ mỗi bàn nguyên vẹn mà đồ ăn trên bàn cũng không chút ảnh hưởng nào.

Không phải do bàn đó được thiết kế chắc hoặc đóng từ gỗ hiếm mà là người ngồi ở bàn đó đủ sức mạnh khiến vụ nổ không ảnh hướng tới mình. Thiếu nữ này nghi hoặc nhìn nhìn, nàng còn như chưa dám tin. Trên bàn này, nam tử đang ngồi kia vẫn đang thưởng thức rượu, không hiển hiện chút sợ hãi nào.

Thiếu nữ phát hiện ra có người cường đại như thế liền như thấy một tia hy vọng cứu mình thoát khỏi bị đám cướp này.

- Tiền bối, tiền bối, ngài có thể giúp tiểu nữ tử ta thoát khỏi bọn cướp này không ạ? Tiểu nữ sẽ nợ ngài một ân tình. – Thiếu nữ hướng về phía bàn đấy và vội vàng nói.

Tiếng nói của thiếu nữ vừa dứt liền khiến cả đám cướp, hay chủ quán nhìn đến hướng thiếu nữ nói. Quả thật, có một người vẫn ung dung vừa ngồi vừa uống rượu ở đấy. Có chút không vừa mắt, Tam Ca gằn giọng nói:

- Tiểu tử ngươi điếc sao? Không nghe thấy ta bảo bao trọn quán à?

Người được nói đến chẳng ai khác ngoài Quân Huyền, hắn nghe thấy tiếng nữ tử kia nói thì chỉ nhìn nhẹ qua cô ta sau đó liền phớt lờ đi. Hắn chỉ qua ánh mắt của nữ tử này đã thấy rõ nữ tử này có phần gian trá nên liền bỏ qua. Hắn vẫn là thích những người thật thà có phần hơi ngây ngô như Vân Lam, Tiểu Ly hay Linh Vân hơn a.

Quân Huyền nhìn Tam Ca một cái rồi điềm đạm nói:

- Các ngươi muốn đánh nhau thì có thể ra ngoài đánh, nhưng đánh ở đây ảnh hưởng đến nhã khí ăn uống của ta thì có phần không phải lắm nhỉ?

Quân Huyền vừa nói vừa đứng dậy đi đi tới phía trước một chút. Phía trước đường hắn đi có một nửa bàn gõ nằm chắn ở đó, sau đó Quân Huyền khua tay một cái, bàn gỗ liền thành hai nửa lăn sang hai bên mở đường cho Quân Huyền đi tiếp.

Tam Ca sắc mặt căng thẳng cực độ, trải qua rất nhiều trận đánh hắn phát hiện thứ Quân Huyền vừa bộc lộ là Kiếm Ý!

Tên Tam Ca này cũng không ngờ tới ở tiểu lâu này lại có thể xuất hiện một người biết được Kiếm Ý. Kiếm ý ở đây là có thể xuất kiếm hay dùng kiếm mà chỉ qua một ý niệm. Mà phải nói thêm, người biết được Kiếm Ý thì nói lên kiếm đạo cũng là đỉnh tiêm cao thủ một phen. Nếu thật sự có cao thủ như vậy ở đây…: “Ta còn có cửa đánh thắng sao?” Tam Ca nghĩ tới mà run.

Còn cặp nam nữ kia cũng có phần kinh hãi ra mặt nhưng còn có phần vui mừng nhiều hơn. Nếu thứ tên nam tử trẻ tuổi kia vừa bộc phát ra là kiếm ý thì hy vọng thoát khỏi tên Tam Ca này của hai người rất lớn.

Về phía Quân Huyền, thứ hắn dùng vừa nãy hoàn toàn không phải kiếm ý gì cả. Đó đơn thuần chỉ là hắn dùng kiếm hồn mà thôi nhưng tốc độ hắn đánh ra rất nhanh khiến mọi người hiểu nhầm là kiếm ý.

Tam Ca lần nữa tự chấn tĩnh lại mình, uy phong nói: “Ngươi là ý tứ ra sao?”

Quân Huyền hắn vẫn đứng đó, tay để ra sau lưng điềm tĩnh nói: “Các ngươi làm ảnh hướng tới bữa ăn của ta, chi bằng để lại bồi thường một chút. Ta có thể để các ngươi an toàn rời đi. ”

Quân Huyền hắn nói hai từ “các ngươi” ở đây bao gồm cả đôi nam nữ kia. Hắn vốn không thân thích gì với hai người này, muốn hắn giúp thì phải cho hắn húp…À không, muốn hắn giúp ít nhất cũng là cần đưa chút gì đó ra làm thành ý.

Mà nhân cơ hội, một kiếm đã chi uy như vậy. Quân Huyền hắn liền lấy từ hai bên. Chung quy vẫn là hắn được lợi nhất.

Nhưng khi Tam Ca và cặp đôi kia chưa lên tiếng thì đám đệ của Tam Ca bắt đầu nhao lên nói:

- Ngươi muốn chết à? Mà lại dám bắt Tam Ca đền tiền.

Đối với bọn hắn, Tam Ca chính là người mạnh nhất. Từ lúc bọn hắn đi theo Tam Ca chưa hề gặp phải vụ thua lỗ nào, nay có một người dám cướp uy thế của bọn họ thì sao có thể chấp nhận được. Chưa kể, bọn hắn là cướp tiền mà bị người khác cướp ngược lại thì càng không thể chấp nhận được.

Quân Huyền hắn không thèm để ý đến bọn đệ này chỉ là cười lạnh một cái sau đó nhìn chằm chằm hai bên. Tam Ca và hai người kia nếu là ban đầu hợp sức đánh hắn thì hắn còn có chút lo ngại. Nhưng mà bây giờ cả hai đều tiêu tốn không ít huyền lực qua trận chiến vừa nãy thì cho dù có hợp sức, hắn cũng không đáng để lọt mắt.

Còn Tam Ca, hắn là thủ lĩnh của nhóm này, đệ của mình bị khinh hắn không thể chịu nổi. Vốn bản tĩnh chém giết đã quen, nay gặp một tên ngứa mắt như này hắn liền nổi sát tâm.

Tam Ca đi lên trước vài bước đứng đối diện với Quân Huyền. Thân hình hắn phải to gần gấp đôi Quân Huyền nên nhìn cảm tưởng như một đấm có thể đánh bay Quân Huyền. Giọng có phần âm lãnh nói:

- Tiểu tử, nể tình ngươi có phần anh hùng dám đứng ra khi nữ nhân của ta gọi, ta tha cho ngươi. - Dừng lại một chút, ánh mắt Tam Ca có phần phẫn nộ nhìn Quân Huyền rồi nói tiếp: “ Nhưng ngươi dám không đáp lại lời đám đệ của ta thì để một tay lại tạ lỗi sau đó ta có thể nhân nhượng cho ngươi rời đi.”

Nghe được Tam Ca nói vậy, Quân Huyền cười khinh khinh đáp:

- Muốn ta chặt tay? Ngươi nghĩ mình xứng sao?

Câu nói này của Quân Huyền chính thức khiến sát tâm của Tam Ca nổi lên. Hắn gầm gừ:

- Mày… chết… chắc… rồi!

Ngay sau đó, Tam Ca hắn cầm thanh đao to lớn lên, khóa chặt Quân Huyền trong ánh mắt chém thẳng xuống.

Nhiều nữ tử thấy cảnh này không dám xem nữa mà che mắt lại, có người còn quay mặt đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện