Không mất quá lâu tầm nữa ngày, gia đình chủ tiểu lâu và gia nô đều thu xếp xong đồ đạc của mình và những đồ quan trọng trong lâu cần mang theo. Tất cả đều là đang đứng ở ngoài cửa tiểu lâu chờ Quân Huyền đi ra là xuất phát.

Còn Quân Huyền hắn nán lại ở tiểu lâu này một chút. Dù mất không ít thời gian quan trọng của hắn nhưng bù lại là được không ít thiếu nữ được hắn cứu liền lại gần “hỏi thăm”. Mà sau đó một ngày rưỡi là Quân Huyền phải đi cùng gia đình chủ tiểu lâu và gia nô này vì sợ giữa đường sẽ có chuyện bất trắc xảy ra như người trên Tam Ca bất ngờ đánh chặn đường chẳng hạn.

Nhưng mà, đoạn đường Quân Huyền đưa gia đình chủ tiểu lâu và gia nô đi rất an toàn. Qua một ngày rưỡi đường liền đã đưa họ rời xa địa bàn mà đám người Tam Ca có thể quản lí tới. Trước khi rời đi, Quân Huyền đưa cho gia đình chủ tiểu lâu một lá thư và một miếng ngọc bội. Miệng ngọc bội này chính là miếng ngọc bội mẹ hắn đưa trước khi vào học viện. Miếng ngọc bội này biểu hiện cho hắn đã thành chủ của Vân Hương Lâu.

Đưa ra miếng ngọc bội kèm theo lá thư chính là phân phó trực tiếp, Vân Hương Lâu đều là sẽ nghe theo. Dù Vân Hương Lâu chỉ là một tiểu lâu nhỏ nhưng những năm dưới tay Linh Vân quản lí đều đã có quy củ. Mà quy củ quan trọng nhất là lời của chủ lâu nói ra…một là một, hai là hai chỉ có làm theo mà không được cãi phản lại. Cãi phản lại chính là nhận một chữ chết!

- Đến đấy, mọi người đưa cái này cho người có quyền lớn nhất ở lâu, mọi chuyện sau đó sẽ được sắp xếp.

Quân Huyền dứt lời cũng là quay lưng rời đi. Nhìn bóng lưng Quân Huyền rời đi, mọi người ở đó đều là đồng thanh nói theo:

- Cảm ơn công tử.

………………

Quân Huyền sau khi từ biệt gia đình tiểu lâu kia cũng cấp tốc tiến tới dị hỏa. Trên đường đi, hắn liên tục sử dụng hồn lực phụ thể và Hư Không Bộ để tăng tốc độ của mình. Mặt khác, có thể giúp hắn thành thạo hai thứ này hơn.

Tiếp đó, Quân Huyền hắn còn liên tục luyện đan, một phần vì theo Vân Lam nói hắn còn phải tham gia một kỳ thi gì đó liên quan đến luyện đan. Một phần khác, đan hắn luyện ở đây sẽ đưa về Vân Hương Lâu để bán ra ngoài. Nguyên liệu thì để hắn luyện đan cũng không phải khó kiếm, hắn có thể gặp đi trên đường hoặc lấy nguyên liệu luyện đan mà hắn lấy được từ yêu thú, đám đệ Tam Ca và hai người thân phận cao quý ở tông môn kia.

Sau bảy ngày đường, hắn đã tới nơi tiền bối cảm nhận được có dị hỏa. Quân Huyền đứng trước nơi đây cũng ngạc nhiên ra mặt. Hắn đứng trước một ngọn núi cao chót vót, đỉnh núi chạm tới mây. Chân núi cũng khổng lồ như một cái cột trụ trời.

- Thật là khoa trương quá…không hổ là nơi chứa dị hỏa… - Quân Huyền cảm thán lên lời.

Đúng lúc đó, từ trong thức hải vang ra một thanh âm quen thuộc của tiền bối kia: “Tiểu tử, ngươi tưởng rằng ngọn núi này chứa dị hỏa sao?”

Quân Huyền nghe xong cực khó hiểu, rõ ràng là tiền bối chỉ hắn đến đây vậy mà bảo đây không chứa dị hỏa?: “Tiền bối, ngài có thể nói hẳn ra không?”

Đáp lại thanh âm của Quân Huyền là tiền bối như cười cười nói: “Lên núi sẽ thấy huyền cơ trong đó.”

Quân Huyền không đáp lại lời nào nữa mà đi bắt đầu leo núi, hắn biết lời tiến bối nói ra hẳn là có lí của nó…trên ngọn núi này sẽ có huyền cơ hắn chưa lường tới. Nhưng mà muốn lên được tới đỉnh ngọn núi thì cực kỳ khó khăn, đường lên trên đỉnh núi là theo vòng tròn dần lên trên chứ không phải một đường mòn thẳng tắp nào cả. Mà chưa kể, trên đường đi còn có yêu thú tấn công.

Ngọn núi này hiểm trở đến mức dù là Huyền Hư kỳ đến đây cũng không thể phi hành được. Bởi vì trên không trung ngọn núi bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, sương mù này còn mang theo độc tố ăn mòn khiến ai dính vào cũng sẽ kêu lên thảm thiết.

Thở dài một hơi, Quân Huyền hắn cười cười một cái sau đó liền tiến lên núi. Ban ngày, hắn leo lên núi thì cũng gặp không hề ít tiều phu hay thường dân lên đây chơi…điều mà đến hắn còn khó tin. Hắn còn tưởng nơi chứa dị hỏa sẽ rất quỷ dị không ai dám lên nhưng mà theo hắn quan sát đây thì có phần khác a.

Nhưng mà khi đêm xuống, trên núi lúc này rất vắng vẻ heo hút. Một tiếng người nói chuyện cũng không có. Thay vào đó, là tiếng hú man rợn đến dựng tóc gáy của loài sói. Cứ từng con từng con thi nhau hú lên liên tục. Quân Huyền hắn cũng kiếm một hang động tá túc một đêm, hắn ở đây đã một ngày trôi qua nhưng chưa hề gặp trở ngại nào…

- Chuyện này rốt cuộc là sao đây? – Quân Huyền ngồi trong hang động nhìn ra mà tự hỏi.

Trong đầu hắn còn liên suy nghĩ tới những cảnh chiến đấu với yêu thú a, nhưng mà hắn đã ở đây một ngày rồi mà một chút huyền lực cũng là chưa dùng tới.

Ngày thứ hai, ban ngày vẫn tiếp tục như vậy, Quân Huyền hắn đi lên mà trở ngại một chút cũng không có nhưng khi ban đêm kéo xuống mới là lúc thú săn mồi lên ngôi. Quân Huyền hắn vì đuổi theo một con gà rừng, con này là nhất cấp yêu thú nhưng tốc độ chạy cũng rất nhanh. Hắn đuổi theo đã qua hai nén hương nhưng mà vẫn chưa bắt được.

Không bắt được ở đây không phải là do tốc độ của Quân Huyền không đủ, hắn còn chưa dùng tới Hư Không Bộ mà đơn thuần chỉ là một chút hồn lực phụ thể. Hắn không muốn dùng Hư Không Bộ bởi vì, Quân Huyền cũng không muốn chỉ vì đuổi theo một bữa ăn mà tiêu tốn quá nhiều, như vậy…hắn lại có thể trở thành bữa ăn của kẻ khác.

Cũng vì đuổi theo con gà này mà Quân Huyền hắn đụng độ một đối thủ khác. Từ trong bóng đêm vô tận, tại một gốc cây cổ thụ lớn, móng vuốt của nó sắc bén hiển hiện ra liền chém đôi không khí. Con gà Quân Huyền hắn đuổi theo kia cũng chỉ qua một ánh mắt của yêu thú này mà trực tiếp nổ tung…

Quân Huyền dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào gốc cây cổ thụ kia. Dù ở khoảng cách 20m nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được yêu khí rất đáng sợ.

- Khà…khà…

Từ gốc cây vang lên thanh âm man rợ, sau đó móng vuốt chuyển động. Theo móng vuốt sắc bén chuyển động kia thì yêu thú này đã hoàn toàn hiện thân.

Yêu thú này có một lớp da bao phủ toàn thân rất dày, ánh mắt màu đỏ trong bóng đêm toát ra sự khát máu đến vô tận. Ngoài ra, phủ trên lớp da kia là một bộ lông màu đen tuyền như giúp nó ẩn mình trong bóng đêm. Móng vuốt sắc bén cực điểm, móng vuốt chỉ giữ nguyên ở đó nhưng không khí xung quanh đều là bị nó chém thành đôi.

- Sói…sói yêu…?

Quân Huyền tròn mắt hỏi lại. Ở trong bóng đêm này nhưng ánh mắt hắn vẫn rất sáng, đối mặt với yêu thú đáng sợ này Quân Huyền quan sát rất kĩ. Bình thường, một sói yêu sẽ là đi bằng bốn chân, nhưng mà lần này hắn gặp một sói yêu đi bằng hai chân như con người. Mà quan trọng hơn là Thiên Thư đã đưa ra cảnh báo đây là một…tam cấp yêu thú…! Thứ mà sợ thiên huyền cảnh còn có thể chết dưới tay!

Đối mặt với một tam cấp yêu thú như vậy Quân Huyền hắn không hề lựa chọn bỏ chạy vì hắn biết tốc độ của hắn với một tam cấp yêu thú chỉ là trò hề. Mà đây còn là một sói yêu, tốc độ của nó thì Quân Huyền bây giờ không thể bì kịp được.

Hắn cười một cái như lấy lại tự tin bỏ qua run sợ, hai bên tay của Quân Huyền một bên hỏa long cháy rực, một bên Long Đế kết ấn. Tiếp đến, Quân Huyền hắn thi triển ra hư không bộ, dẫm chân mạnh một cái xuống đất sau đó toàn thân bắn trực tiếp đến sói yêu.

Trên không trung chỗ sói yêu, một long ảnh ấn cực xuất hiện. Từ long ấn này bắt đầu xuất hiện ra thất long đầu. Sau đó, long ấn như chờ Quân Huyền đánh gần tới nơi chính là trùng điệp đánh xuống sói yêu.

Long ấn này đánh xuống như muốn trèn ép mọi vật bên dưới, thể hiện ra sự tồn tại của nó chính là vô đich.

Còn sói yêu, nó từ đầu đến cuối đều là nhìn chằm chằm Quân Huyền như muốn xem Quân Huyền biểu hiện vùng vẫy khỏi cải chết ra sao…mãi đến khi long ấn đánh xuống nó mới có chút chuyển ánh mắt qua long ấn.

Long ấn tốc độ cực kỳ nhanh, ngạnh sinh sinh đánh xuống sói yêu bên dưới. Sói yêu đối với long ấn này còn chưa hề dùng đến chút yêu lực nào, nó chỉ là dùng tới thân thể rắn chắc của mình đỡ lấy long ấn.

Ầm…

Long ấn mạnh mẽ như vậy nhưng khi tiếp xúc với sói yêu liền bị kìm hãm lại. Mà sói yêu cũng chỉ lùi hai bước, trên cánh tay chỉ có một chút máu như muốn rỉ ra.

Như được cơ hội, Quân Huyền tăng tốc độ hơn, hắn lao vào sói yêu. Năm ngón tay nắm lại thành một quyền, quyền này mang theo hỏa long cháy rực đánh tới.

Nhưng khi Quân Huyền gần đánh tới nơi cũng là lúc cả người sói yêu triệt để biến mất.

- Biến mất sao? – Quân Huyền hắn dừng lại, ánh mắt đảo xung quanh rồi tự hỏi.

Nhưng không phải yêu thú biến mất mà là tốc độ của nó quá nhanh vượt qua tầm kiểm soát của Quân Huyền. Yêu thú vốn đang ở phía dưới long đế ấn chống đỡ nhưng thoáng qua cái đã xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu Quân Huyền.

Bàn tay mong móng vuốt sắc bén của nó như cong cong lại, ở giữa điểm cong cong xuất hiện một vòng xoáy tử sắc. Vòng xoáy tử sắc mang đậm yêu lực đến mức hư không xung quanh như đang bị thôn phệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện