Thư Yến Không ngờ nữ chính đại nhân trong nguyên tác lại có thể âm hiểm như vậy, cô chỉ không về nhà mấy ngày liền đi đồn thổi khắp nơi tin tức không tốt về cô, lần này đúng thật là không thể tha thứ được.

Nhìn vẻ mặt đang trầm lại của Thư Yến, Đường Chính Lâm ở phía sau dường như hiểu được cô đang không vui, vội vàng nắm lấy tay cô sau đó hét lớn với đám người nhốn nháo xung quanh đang bàn tán về cô.

"Mấy người mau im lặng hết đi!"

Thư Yến cũng bị Đường Chính Lâm làm cho ngạc nhiên, lần đầu thấy anh ta tức giận như vậy...

Cái dáng vẻ giận dỗi của Đường Chính Lâm làm cô có chút buồn cười, không ngờ tên ngốc này cũng biết bảo vệ cô đấy chứ.

Đường Chính Lâm có vóc dáng cao ráo, vì vậy khi lên tiếng thì đám người kia cũng bị uy chấn làm cho dừng lại giây lát, thế nhưng sau đó lại tiếp tục phẫn nộ hỏi:

"Cậu là ai? Chưa thấy cậu lần nào, cậu có tư cách gì mà đứng ra bảo vệ cho Kiều Như? Chẳng lẽ cậu là cái tên khiến cho Kiều Như bỏ nhà đi theo đó sao?"

Mà câu hỏi này càng khiến xung quanh nhốn nháo hơn, bọn họ bàn tán đủ thứ điều, rồi lại đánh giá Đường Chính Lâm, người này ngũ quan đẹp như tạc tượng, không hề thua kém Vương Thiên Bảo, Kiều tiểu thư bỏ nhà theo anh ta cũng là điều có thể.

"Thiên Bảo thật sự rất đáng thương a... Hôn ước giữa cô và anh ấy tất cả mọi người đều biết, vậy mà cô nỡ lòng nào..."

Thư Yến đứng trước hàng tá những lời chỉ trích, cảm thấy không cần thiết phải giận dữ với đám người không hiểu chuyện trước mặt, cô là cần tìm cái người đã gây ra tin đồn thất thiệt kia tính sổ mới đúng.

Cô trả lời với một vẻ mặt thờ ơ.

"Chuyện đời tư của tôi và Vương Thiên Bảo, không tới lượt người ngoài như mấy người xen vào."

Lại nói, lúc trước Vương Thiên Bảo và Kiều Hạ qua lại mập mờ với nhau, bọn họ cũng chỉa tâm điểm vào cô, cho rằng cô không bằng Kiều Hạ, còn bây giờ trong hoàn cảnh này, bọn họ lại chỉ trích cô bỏ rơi hắn ta, thử hỏi cô có nên điên lên hay không chứ? Đám người xung quanh càng lớn tiếng hơn:

"Trước đây cô tìm cách ức hiếp Kiều Hạ vì cho rằng cô ấy và Thiên Bảo có tình ý với nhau, vậy sao không thử nhìn lại bản thân trơ trẽn của mình thử! bây giờ cô có tư cách gì qua lại với người khác?"

Thư Yến không hiểu nổi những lí lẽ của bọn họ nữa rồi, chẳng lẽ bây giờ cô rời đi để hai người nam nữ chính đến với nhau đúng như mong ước của bọn họ cũng là sai sao?

"Thế ý các người là tôi phải bám riết lấy cái tên Vương Thiên Bảo ấy như trước đây rồi ức hiếp Kiều Hạ mới vừa lòng các người sao? Tôi ra đi nhường lại Vương Thiên Bảo cho cô ta rồi còn gì?"

"Cô có tư cách gì mà nhường với không nhường? Rõ ràng Kiều Hạ là chị gái của cô, lẽ ra hôn ước phải là của cô ấy và Thiên Bảo mới đúng, rõ ràng là ông bà Kiều quá bất công rồi."

Một bàn tay đẩy Thư Yến ra phía sau, chắn trước cô là một thân hình cao ráo có mái tóc màu hạt dẻ cùng với góc nghiêng vô cùng thu hút, Đường Chính Lâm nói khẽ với cô:

"Kiều Như ra phía sau đi."

Nói rồi anh ta quay về hướng đám học sinh ỷ đông hiếp yếu đó, cau mày:

"Kiều Như rời bỏ cái tên Vương Thiên Bảo kia tất cả đều là hợp lí và không có gì để mấy người phải bàn tán hết."

Đám học sinh khó hiểu hỏi:

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi đẹp trai hơn anh ta."

Thư Yến nghe xong trợn tròn mắt liếc nhìn cái vẻ tự đắc khi thốt ra câu đó của Đường Chính Lâm, cô tự hỏi tên này thật sự vẫn còn bị ngốc sao?

Không, anh ta không bị ngốc mà là điên rồi, câu trả lời của anh ta chẳng khác nào châm dầu vào lửa, đúng là rước phiền phức cho cô rồi a!

Mà đám nữ sinh ở gần nhìn vào vẻ điển trai của Đường Chính Lâm, cảm thấy cái lí do này cũng đung đúng...

"Cậu là ai mà dám nói mấy lời này hả, chúng tôi chưa từng nhìn thấy cậu bao giờ?"

"Tôi là Đường Chính Lâm, bây giờ tôi và Kiều Như không rãnh tiếp chuyện nữa, Đường Hạo chính là ba của tôi, nếu có chuyện gì muốn nói thì đến Đường gia tìm chúng tôi."

Vừa nghe tới cái tên Đường Hạo, Đường gia thì ai cũng ngã ngữa. Đường gia hiện tại không phải là gia tộc giàu và quyền lực nhất ở nơi đây hay sao?

Từng nghe nói con trai của bọn họ bị bệnh ngốc bẩm sinh, sao trông cái người đứng trước mặt lại không có dáng vẻ của một tên ngốc chút nào vậy...

Nếu chọc giận Kiều Như còn có Vương Thiên Bảo và Kiều Hạ chống lưng, còn chọc vào Đường Chính Lâm thì lấy ai chống lưng cho bọn họ đây?

Nghĩ đến đấy bọn họ có chút sợ sệt im bật như chưa từng có sự náo động nào cả.

Lúc này Đường Chính Lâm nắm lấy tay Thư Yến đi xuyên qua đám nhốn nháo và đi vào lớp học

...

Trong tiết học, Thư Yến có chút khó hiểu mà suy nghĩ mãi, rốt cục Đường Chính Lâm có thật sự còn ngốc hay không? Bây giờ thì dáng vẻ vẫn có chút giống đứa trẻ, nhưng ban nãy khi đối mặt với đám đông, rõ ràng anh ta như biến thành người khác.

Đường Chính Lâm nhè nhẹ chọt vào vai của Thư Yến.

"Kiều Như này... Xem tranh của Chính Lâm vẽ có đẹp không?"

Thư Yến lại nhìn vào tờ giấy trên bàn của anh ta.

"Con mèo?"

Đường Chính Lâm lắc đầu, có chút dỗi:

"Con hổ mà..."

Thư Yến bật cười:

"Anh vẽ con hổ làm gì?"

"Con hổ là một loài rất mạnh mẽ và hung bạo, từ nay về sau, Chính Lâm sẽ là con hổ này, bảo vệ Kiều Như."

Thư Yến chống cằm khó hiểu:

"Sao lại phải bảo vệ tôi?"

Đường Chính Lâm xoa đầu cô, khóe môi cong lên mỉm cười:

"Chính Lâm quyết định rồi, sau này Kiều Như sẽ là cô gái của mình, vì vậy phải tận tâm bảo vệ."

Đường Chính Lâm này lại nói mấy lời quyến rũ cô như vậy... Thư Yến nuốt một ngụm nước bọt, cô nhất định phải bình tĩnh không để bị lung lay mới được.

"Tôi tự bảo vệ mình được."

Đường Chính Lâm còn định nói gì đó thì nhận ra có sự xuất hiện của luồng khí lạnh ở phía sau, là cô giáo.

"Nè hai cái em này, học hành cho tử tế vào, đang học mà nói chuyện riêng không tập trung như vậy là không được đâu nhé!"

Thư Yến thở dài:

"Em biết rồi ạ, em xin lỗi cô."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện