Không gian ở nơi có hệ thống, xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa không tồn tại bất cứ thứ gì khác.

Chỉ có hệ thống vẫn đang lơ lửng trên không trung đang chờ Thư Yến đi đến.

[Hệ thống: Nhiệm vụ lần này của kí chủ đã thất bại rồi.]

Thư Yến vốn dĩ đã biết trước kết quả này, biểu cảm cũng chẳng có gì bất ngờ.

"Ngươi nói ta biết, vì sao người đó có thể xuất hiện ở hai thế giới mà ta xuyên qua chứ?"

Điều mà cô thắc mắc, chỉ có mỗi điều này.

[Hệ thống: Vấn đề này có thể bởi vì cô và hắn có duyên phận, hoặc có thể hắn có khả năng đi tìm cô chẳng hạn.]

Thư Yến giống như có thêm một tia hy vọng, vội hỏi:

"Nếu vào khả năng anh ấy có thể tìm được tôi, vậy thì anh ấy có thể sống lại sao?"

[Hệ thống: Điều này cũng có thể xảy ra.]

Thư Yến cảm thấy tin tức này thật sự là một tin tốt.

"Được rồi, đưa tôi đến thế giới mới đi."

[Hệ thống: Lần này nhiệm vụ của cô thất bại nên sẽ bị phạt không thể biết trước được tình tiết của nguyên tác nữa, cô chỉ có thể nhận diện nam chính nữ chính và các nhân vật trung tâm là ai thôi.]

"Cái gì? Còn có hình phạt nữa sao?"

[Hệ thống: Phải, hình phạt sẽ được nâng cao hơn nếu cô tiếp tục thất bại, đó là giao ước giữa cô và các thế giới khi cô đồng ý nhận nhiệm vụ, tôi cũng không thể làm gì khác.]

Thư Yến cau mày:

"Thôi được, mở ra thế giới tiếp theo đi, bổn tiểu thư đây không tin rằng không thể sống sót nếu không biết trước nguyên tác."

Vừa nói xong thì trước mặt cô đã hiện ra cánh cổng sáng rực, Thư Yến bước qua nó, cô hy vọng ở thế giới này "người đó" vẫn sẽ tồn tại.

Sau khi đến thế giới mới, Thư Yến cảm thấy cơ thể cô có chút khác lạ, giống như đang dần bị teo nhỏ lại, à không, đúng hơn thì cô đã biến thành đứa con nít tầm mười bốn mười lăm tuổi!

[Hệ thống: Nguyên chủ tên là Tiểu Tuyết, hết.]

Thư Yến muốn chửi tục, cô thậm chí còn không biết mình ở đâu, là ai, đang làm gì ngoài cái tên Tiểu Tuyết sao? Thư Yến nhìn không gian xung quanh, trước mặt cô là một bãi biển xinh đẹp không có người, gió mát thổi qua mang theo mùi hương của cát vàng.

Nguyên chủ đang đi du lịch sao?

Không, Thư Yến đã lần mò tất cả các túi áo, túi quần, một xu dính túi cũng không có thì sao có thể là đi du lịch chứ...

Còn cả cái bụng đói ran này, e rằng không bao lâu nữa sẽ ngã khuỵu xuống vì đói.

Khi cô còn chưa có bất kì một phương hướng nào thì đột nhiên phía xa có ba người đàn ông mặc quần áo màu đen, nhìn vào có chút thô lỗ chạy đến, khi cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bọn họ tát cho một cái ngã lăn ra đất.

Thư Yến bị tát một cái đau điếng, lọm khọm bò dậy với cái thân thể yếu ớt.

"Mấy ông làm cái trò gì vậy?"

Một tên trong số ba người nhíu mày quát:

"Tao đã dặn dò mày đi xin tiền người khác nộp cho tụi tao, mày lại dám chạy trốn, để tụi tao bắt được lần này thì mày xong đời rồi."

Nói rồi ba tên đồng loạt lao vào đánh cô không hề thương tiếc, mặc kệ cơ thể đó chỉ là một cô bé mỏng manh.

Cái hệ thống chết tiệt kia lại đưa cô xuyên vào chỗ quái quỷ gì thế này!

Thư Yến bị đánh cho bầm dập, cơ thể yếu ớt không thể kháng cự.

"Dừng lại, các người không được đánh chị ấy!"

Một thân thể nhỏ nhắn của một cậu bé xông vào giữa ba người thô lỗ đó, trừng mắt.

"Tôi nói mấy người dừng lại!"

Ba người nhìn thấy thân hình chỉ cao khoảng mét rưỡi, trông còn yếu ớt hơn cả Tiểu Tuyết đang bị đánh bầm dập bên cạnh thì bật cười ha hả.

"Tụi tao không dừng lại đó thì sao? Mày là em của con bé này hả? Muốn làm anh hùng để chịu bị đánh chung sao?"

Thư Yến dùng chút sức lực gượng dậy, nắm lấy tay cậu bé kia.

"Nhóc à, ra chỗ khác chơi đi, nếu không cậu nhóc sẽ bị đánh chung với chị đó."

Cậu bé bật khóc òa lên, ôm chầm lấy cô.

"Tuyết, chị tại sao lại ngốc như vậy, chị vì sợ em bị đói nên ngày nào cũng mặc kệ bị bọn chúng ức hiếp đi tìm đồ ăn cho em, em có là gì của chị đâu chứ... Không được, em không thể để bọn họ đánh chị."

"Không để tụi tao đánh con nhỏ này thì mày định làm gì tụi tao hả nhóc con."

Nhìn bộ dạng khinh thường của đám người đó, cậu bé tức giận lao thẳng vào cắn vào tay của một tên khiến hắn la toáng lên, hai tên còn lại lập tức tát vào mặt khiến cậu bé cũng ngã nhào xuống bên cạnh Thư Yến.

Cậu bé khóc như mưa:

"Em xin lỗi, em yếu đuối quá, không thể bảo vệ được chị, chị mau chạy đi, em sẽ cố gắng cản bọn họ."

Thư Yến biết rằng tình hình này quả thật không ổn, cô cũng không nỡ để thằng nhóc này ở lại đây vì vậy đành lụi hụi đứng lên, cúi đầu.

"Tôi xin lỗi các anh vì đã bỏ trốn, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."

"Được, biết điều vậy mới tốt, thật ra số tiền ít ỏi mỗi ngày mày kiếm về còn không đủ để bọn tao xỉa răng, bọn tao là tốt bụng lắm mới tha cho mày, lần sau còn dám bỏ trốn thì biết tay bọn ta!"

Nói rồi bọn chúng bỏ đi, để lại hai bóng dáng nhỏ bé đang ngồi bệt dưới bãi cát vàng, cậu nhóc quay sang Thư Yến, nhăn mặt hỏi:

"Chị đau lắm đúng không? Em xin lỗi..."

Cậu bé ngã vào lòng Thư Yến, lát sau ngủ thiếp đi.

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một số dữ liệu.

Cậu nhóc này tên là Diệp Hàn, con trai của Diệp Thương, một ông trùm trong giới xã hội đen, trong lần ông ta đưa Diệp Hàn cùng gia đình đến thành phố này du lịch vài tuần trước thì bị một đám đàn em phản bội, định bắt cóc Diệp Hàn lấy tiền chuộc, không ngờ Diệp Hàn lại may mắn trốn thoát nhưng bị lạc đường mới gặp Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết nhìn thấy cậu bé tội nghiệp nên hằng ngày đi tìm đồ ăn cho cậu bé ăn hằng ngày.

Về sự việc hôm nay, trong lúc xin ăn Tiểu Tuyết xui xẻo bị một tên trộm cướp hết tiền, cô sợ hãi lo rằng không có tiền nộp cho ba tên kia nên mới chạy trốn.

"Xem ra hệ thống ngươi cũng có chút lương tâm, còn đưa cho ta một ít thông tin."

[Hệ thống: Còn một điều nữa, cô lo mà đối xử tốt với tên tiểu tử này, hắn là trùm phản diện cuối cùng của nguyên tác, cũng là người sau này sẽ vì yêu nữ chính mà giết chết nguyên chủ.]

Thư Yến nhìn vào khuôn mặt đáng yêu đang ngủ mê man trong lòng mình, có chút không tin nổi.

Đây mà là bộ dạng của một tên trùm phản diện sao?

Còn là vì yêu nữ chính mà giết chết nguyên chủ nữa, chẳng phải lúc nãy hắn ra sức bảo vệ nguyên chủ lắm sao?

Thư Yến tức giận bất giác thốt lên một câu rồi véo tai thằng nhóc đang ngủ ngon lành.

"Thằng nhóc này xem ra lại là một tên vô ơn!"

Cậu nhóc bị véo tai, giật mình tỉnh giấc.

"Đau... Tuyết, sao lại véo tai em? Em làm gì sai sao?"

[Hệ thống: Nhắc nhở, nên đối xử tốt với phản diện nếu không muốn sau này chết dưới tay hắn.]

Thư Yến tức đến hộc máu, rõ ràng thấy hung thủ ở trước mắt nhưng phải đối xử tốt với hắn, đây rốt cuộc là cảnh ngộ oái âm nào đây...

"Không có gì, tại thấy tai nhóc đáng yêu quá nên véo thử đó mà."

Diệp Hàn sờ sờ vào tai mình.

"Chị thích tai của em sao? Được rồi, vậy sau này em cho phép chị véo thoải mái."

Cho phép cái đầu của ngươi, bà đây thèm chắc? Thư Yến thầm chửi.

"Nhóc thật sự không nhớ một chút gì về cách đến chỗ cha mẹ nhóc sao?"

Diệp Hàn khổ sở lắc đầu:

"Em không nhớ... Mà sao chị đột nhiên có chút hơi lạ, trước đó chị không như vậy, sao đột nhiên lại liên tục gọi em là "nhóc" chứ, em chỉ nhỏ hơn chị ba tuổi thôi."

Thư Yến đứng dậy:

"Ba tuổi thì cũng là nhỏ tuổi hơn rồi, còn trả treo sao?"

Diệp Hàn lắc đầu lia lịa:

"Em không có, chỉ thắc mắc thôi, nếu chị thích gọi thì cứ gọi."

"Tốt, đi thôi nào."

Diệp Hàn khó hiểu:

"Đi đâu ạ?"

"Đi tìm cha mẹ của nhóc."

Thư Yến thầm nghĩ, tìm cha mẹ cho nó cũng là đối xử tốt với nó rồi, sau này nó sẽ không nỡ giết cô nữa, hơn nữa biết đâu ông trùm Diệp Thương bởi vì cô giúp đỡ ông ta gặp lại con trai mà dâng tiền báo đáp thì sau này cô không cần lo cái ăn cái mặc ở thế giới này nữa rồi.

Hai thế giới trước một là cô xuyên vào Kiều Như, một tiểu thư nhà giàu, hai là Selina, một hoàng phi thân phận cao quý, tiền của chất đầy đống, có ngờ đâu ở thế giới này cô lại nghèo rớt mồng tơi tới mức trông chờ vào số tiền báo đáp của người ta chứ.

Hai thân hình một cao một thấp, dắt tay nhau trên đường dưới ánh hoàng hôn đỏ rực với hy vọng tìm được cha mẹ cho Diệp Hàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện