Hai người nửa năm chưa từng gặp mặt, đều giống như thú con mất khống chế ở trên giường lăn qua lộn lại, làm cho cột giường đều bất mãn phát ra chi chi tiếng vang.

Tất cả tưởng niệm cùng dày vò toàn bộ hóa thành nhất tình yêu mãnh liệt lưu động trong không trung. Tô Nhan vong tình thở dốc lại bị kia một tiếng một tiếng va chạm che dấu, khó nén một mảnh kiều diễm chi sắc.

Không biết Âu Dương Lam muốn bao nhiêu lần, dù sao Tô Nhan cũng mệt đến trực tiếp ngủ vùi.

Lúc tỉnh lại, toàn thân một trận chua xót.

Cũng may thân thể một mảnh khô mát, sẽ không làm người cảm thấy đã không khỏe như thế nào.

Tô Nhan ngã vào trên giường, nửa ngày chưa đứng dậy được, trong phòng an tĩnh thật sự, những hạt bụi không ngừng nhảy lên giữa nắng sớm có thể nhìn đến rõ ràng, y dùng sức nhéo mặt chính mình một cái, sau đó ăn đau nhíu nhíu mày.

Giờ phút này cửa phòng bị mở ra, nam nhân một thân hắc y đứng ở cửa, ánh mặt trời sau lưng hắn nhàn nhạt phát ra quang phương, Tô Nhan thấy bên môi kia một nụ cười không gì sánh kịp.

Y trợn tròn mắt, nhìn người nọ từng bước một đi về phía mình.

Tiếp theo trước mắt tối sầm lại, môi thình lình cảm thấy ấm áp.

Tô Nhan liền cứ thế nhợt nhạt hôn xuống, đôi tay lại leo đến bên cổ người nọ, thẳng đến hai người đều không thở nổi mới buông ra.

“Tô Nhan.” Người nọ trầm thấp gọi tên mình, giữa hắc mâu như có điểm tinh quang, thanh âm sau giờ ngọ vẫn cứ nhiều vài phần ái muội thâm tình.

Thân mình bị người ôm lấy, Tô Nhan gắt gao dán vào bờ ngực dày rộng kia, bên tai truyền đến tiếng tim đập hữu lực trong lòng rốt cuộc thả lỏng.

Tồn tại.

Âu Dương Lam, tồn tại.

Tô Nhan trong vô thức buộc chặt ngón tay, gắt gao bắt lấy quần áo Âu Dương Lam, thật lâu đều không có buông ra.

Trong lòng bàn tay truyền đến từng trận dư ôn, làm y rốt cuộc tin tưởng này không phải mộng.

Tô Nhan vui vẻ cười rộ lên, cả đời đều chưa từng thoải mái như vậy, Âu Dương Lam ôn nhu nhìn thấy, ngay sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ bừng.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, gắn bó như môi với răng.

Ở trong phòng hôn đến chán ngấy, Âu Dương Lam mới đem người buông ra, Tô Nhan mặc xong quần áo, làm bộ không phát hiện trong mắt đối phương cực nóng khác thường.

Ra cửa phòng, một người cũng không gặp.

“Hoa Lân bọn họ đâu?” Tô Nhan nhịn không được hỏi.

Ngón tay thon dài của Âu Dương Lam từng chút từng chút vỗ về chơi đùa tóc dài như mực của Tô Nhan, hơi hơi mỉm cười: “Ta có một số việc sai bọn họ đi làm rồi.”

“Nga.” Tô Nhan lên tiếng, sau đó nhìn qua nam nhân bên cạnh: “Động tác của ngươi thật là nhanh.”

“Cái gì?” Âu Dương Lam giả ngu.

Vì thế Tô Nhan cười cười, tự nhiên dắt tay của hắn đi về phía trước.

Mấy tên gia hỏa Hoa Lân cùng Nam Cẩm chờ sau này ‘có dịp’ gặp mặt rồi nói, bọn họ nhất định đã sớm biết Âu Dương Lam không chết, lại gạt y một người chẳng hay biết gì, khoản nợ này, Tô Nhan khắc ghi trước rồi từ từ tìm thời gian thích hợp chậm rãi tính sổ.

Còn chưa tới sảnh ngoài, đã trông thấy hai người từ xa, Tô Nhan đứng ở chỗ cũ, chờ hai người kia đến gần, mới kêu ra tiếng tới: “Tiêu Tuyệt, Vệ tiên sinh.”

Nửa năm không gặp, Tiêu Tuyệt cũng không có biến hóa gì, nhưng Vệ Tử Thu so với trước càng mỹ lệ hơn.

Lời này Tô Nhan đương nhiên không có khả năng nói ra, không phải không biết Vệ Tử Thu ghét nhất người khác nói hắn lớn lên xinh đẹp cỡ nào mỹ mạo làm sao.

“A Nhan.” Tiêu Tuyệt thân thiết kêu lên, ngay sau đó nhìn Âu Dương Lam trong lòng hiểu rõ mà không nói ra nhìn nhau cười, Tô Nhan giả bộ không phát hiện, đối hắn nói: “Ngươi cùng Vệ tiên sinh làm sao lại ở chỗ này?”

“Đương nhiên là tới xem ngươi á.” Vệ Tử Thu chẳng hề để ý nói một câu.

Tô Nhan cười: “Tới thật đúng lúc.” Lời nói có ẩn ý, ba người kia sao có thể không hiểu, vì thế Âu Dương Lam liền phi thường cẩn thận khoác lên vai y, nhẹ giọng nói: “May mắn là có Tiêu Tuyệt cùng Vệ Tử Thu, nếu không hôm nay làm gì có cơ hội hảo hảo đứng ở chỗ này.”

Hắn đã không mang mặt nạ da người nữa, vì thế vết sẹp bắt mắt trên trán hoàn toàn bại lộ ra, kết hợp với thanh âm ôn nhu của hắn nên không thấy chút nào không khoẻ.

Tô Nhan giương mắt thấy vết thương dữ tợn kia, khóe môi cong lên một nụ cười: “Ân, ta sẽ hảo hảo tạ ơn Tiêu Tuyệt cùng Vệ tiên sinh.” Ngữ khí nghiễm nhiên này là bắt chước Âu Dương Lam làm chủ, Âu Dương Lam cười đến càng thêm vui vẻ: “Vậy làm phiền phu nhân.”

Cho dù Tô Nhan đao thương bất nhập thế nào, nghe xong hai chữ ‘phu nhân’ này không tránh khỏi một mặt đỏ hồng.

“Tiêu Tuyệt, chúng ta đi ra ngoài mát mẻ mát mẻ đi, nơi này nóng quá a.” Vệ Tử Thu hô to gọi nhỏ, trên mặt tất cả đều là dáng vẻ trêu ghẹo. Vệ Tử Thu lên tiếng, Tiêu Tuyệt nào dám không theo, lập tức hóa thân thành nô bộc đỡ chủ tử đi ra ngoài.

Tô Nhan nhìn bóng dáng hai người, không nhịn được cười một tiếng: “Không nghĩ tới Vệ tiên sinh có thể tha thứ cho Tiêu Tuyệt.”

Âu Dương Lam cúi đầu xuống: “Đương nhiên, cho dù Vệ Tử Thu ý chí sắt đá đi nữa, gặp được Tiêu Tuyệt chú định sẽ hóa thành nhiễu chỉ nhu.”

“Ah?” Tô Nhan nhướng mày: “Xem ra nửa năm này đã xảy ra không ít chuyện nha.”

“Ừm.” Âu Dương Lam ở trên mặt y hôn hôn, ôn nhu nói: “Về sau ta sẽ kể ngươi nghe từng chuyện một.”

Lúc này mặt trời vào chính ngọ, không cần cố sức đã xua tan tầng tầng lớp lớp sương mù trên bầu trời, thiếu niên tươi cười động lòng người có đóa hoa phía sau làm nền lại càng thêm sáng ngời.

Âu Dương Lam nhìn đến thất thần, ngay sau đó không chút nào bận tâm cúi đầu, hôn lấy toàn bộ đôi môi duyên dáng.

Âu Dương Lam cùng Tô Nhan có thể hòa hảo như lúc ban đầu, vui vẻ nhất tất nhiên là Tô Dật, hắn đối với đệ đệ nhỏ nhất này luôn sủng ái vô cùng, thậm chí so đối Tô Thần còn muốn tốt hơn. Hôm qua hắn còn thật sự đã bị lừa gạt đi, cho rằng Âu Dương Lam thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia, không dự đoán được, hắn vừa mới cùng Tạ Nhiễm đi ra cửa phòng, liền thấy kia hai người ở nơi đó hôn đến quên hết tất cả.

Tạ Nhiễm che miệng cười, kéo nhẹ tay áo Tô Dật, nhỏ giọng nói: “Đi mau, đừng quấy rầy bọn họ.”

Tô Dật đang còn muốn nhìn tiếp, nói như thế nào đây, rốt cuộc nhìn Tiểu Nhan cùng người khác hôn môi là chuyện trăm năm khó gặp, nhưng do không lay chuyển được Tạ Nhiễm thúc giục, chỉ đành xoay người rời đi. Sắp rời khỏi hành lang gấp khúc, hắn nhịn không được quay đầu một cái, một khắc kia, hắn đột nhiên phát hiện, hài tử mà mình tận mắt nhìn y từng chút lớn lên thế nhưng đã đến tuổi hiểu được đón ý nói hùa rồi.

Hắn không khỏi có chút sầu não, quay đầu lại trông thấy Tạ Nhiễm đang ôn nhu nhìn hắn, không nhịn được cười rộ lên, duỗi tay cầm tay Tạ Nhiễm: “Khá tốt ngươi vẫn bên cạnh ta.”

Tạ Nhiễm liền cúi đầu hôn hôn bờ môi của hắn, thấp giọng nói: “Tối hôm qua không đủ đúng hay không? Nếu không để ta hầu hạ ngươi tiếp?”

Nghe vậy, Tô Dật quái giận liếc hắn một cái, gương mặt một mảnh đỏ bừng.

Tạ Nhiễm đầy ý cười, kéo tay hắn đi ra hành lang gấp khúc.

Trên đời này, luôn có một người như vậy sẽ vì ngươi sinh, vì ngươi chết, hiện tại nếu chưa xuất hiện, không đại biểu hắn không tồn tại, chỉ là vận khí của ngươi không tốt, không có gặp được thôi.

Đám người Hoa Lân được Âu Dương Lam phái ra ngoài làm việc vẫn chưa trở về, Tô Nhan lại nhận văn kiện khẩn cấp từ kinh thành.

Giấy kia như có lửa bỏng, Tô Nhan chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng liền không tự chủ “Lộp bộp” một phát.

Người truyền tin quỳ gối dưới đất, thanh âm cung kính mà vội vàng: “Cửu công chúa lệnh nô tài ra roi thúc ngựa đem tin này đưa tới, lúc đi vào rừng, nàng cố ý phân phó nhất định phải đem tin này giao tới tay Tô công tử, nếu không nô tài liền muốn đề đầu đi gặp nàng.”

Tô Nhan tiếp lấy tin kia, phất phất tay, người truyền tin liền chậm rãi lui ra ngoài.

Chất liệu tờ giấy kia cực tốt, nắm ở trong tay khi vẫn mang theo hơi thở ấm áp, ánh mắt Tô Nhan bình tĩnh nhìn tin tức trong tay, đang chuẩn bị mở ra một bàn tay lại đột nhiên lấy mất. Tô Nhan ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt mang theo ý cười, nghe thấy hắn nói: “Ta đọc cho ngươi nghe.”

Tô Nhan há hốc mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Âu Dương Lam mở tin ra, chỉ nhìn một hàng liền nhíu nhíu mày, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhan: “Xem ra chúng ta phải lập tức hồi kinh.”

Sau đó thấy Tô Nhan thần sắc nghi hoặc lại bổ sung một câu: “Tiếu Dụ mất tích.”

Tô Nhan thiếu chút nữa đứng không vững, cũng may Âu Dương Lam tay mắt lanh lẹ ôm lấy mới không đến nỗi té ngã.

Tiếu Dụ Tiếu Dụ, nửa năm này y chỉ lo Âu Dương Lam, thế nhưng đã quên tử thạng thảm thiết của Tiếu Dụ ở kiếp trước. Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Tô Nhan một mảnh tái nhợt, môi cũng trở nên run rẩy, Âu Dương Lam đau lòng an ủi: “Chúng ta tức khắc xuất phát hồi kinh, Tiếu Dụ chắc chắn bình an không có việc gì.” Hắn nói rất chắc chắn, Tô Nhan trong lòng giờ phút này lại hoàn toàn vô pháp bình tĩnh.

Bởi vì lo lắng Tiếu Dụ, Tô Nhan cùng Âu Dương Lam liền ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.

Tô Dật cùng Tạ Nhiễm đương nhiên muốn đi cùng thì bị Tô Nhan cường ngạnh ngăn lại, mà hai người Tiêu Tuyệt cùng Vệ Tử Thu luôn luôn không biết nghe lời, cho nên vô luận Tô Nhan du thuyết thế nào bọn họ cũng nhất quyết muốn theo. Tô Nhan biết bọn họ lo lắng, sau bèn cam chịu bọn họ cùng hồi kinh.

Bọn họ cơ hồ suốt đêm kiên trì trở về, Tô Nhan không rảnh lo đến xe ngựa, cùng Âu Dương Lam cùng kỵ một con, cũng tiết kiệm không ít thời gian.

Khi chạy về kinh thành, ngày mới tờ mờ sáng.

Cửa hàng còn chưa mở cửa, trên đường một mảnh lãnh sắt tiêu điều, Âu Dương Lam đem áo khoác gắt gao khóa Tô Nhan lại, nhẹ giọng nói: “Về phủ trước, trời sáng ta liền tiến cung diện thánh, tin là rất nhanh sẽ có kết quả.”

Tiêu Tuyệt cùng Vệ Tử Thu đều gật gật đầu, một hàng bốn người liền xuyên qua đường cái quạnh quẽ trở về phủ Lục hoàng tử.

Âu Dương Lam ở trước cửa phủ hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó cười nói: “Ta không ở này nửa năm, phụ hoàng có gây phiền toái cho ngươi không?”

Tô Nhan lắc đầu.

Đích thật là không có, trừ bỏ thời điểm Âu Dương Lam mới vừa “Chết”, khi đó có Âu Dương Vân cùng Âu Dương Khâm cầu tình, còn có Tiếu Dụ không sợ chết góp lời, y mới có thể miễn đi lao ngục chịu khổ, hiện giờ, Tiếu Dụ không biết đang ở địa phương nào chịu tra tấn.

Nhớ tới bên miệng Tiếu Dụ chưa từng mất đi nụ cười, đôi mắt như sao trời, Tô Nhan trong lòng đau xót: “Nhất định trong thời gian ngắn nhất phải tìm được Tiếu Dụ, nếu không……” Câu nói kế tiếp lại là nói không được, Âu Dương Lam mềm nhẹ vỗ lưng y, ôn nhu nói: “Tuân mệnh.”

Thanh âm ẩm ướt nhuận ngữ, rất ôn nhu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện