Tôi tự cho là mình đã trở nên kiên cường rồi, thế mà, lúc nghe được Thư Đình ôm tôi nói cậu ta có biết bao nhiêu may mắn, tôi mới vỡ vạc: thì ra tôi vẫn vô cùng yếu ớt, vậy sao lại học xong được cách thương tổn người khác kia? Trong ngực cậu, tôi giàn giụa nước mắt, nhưng tôi tự nhủ với mình: Sinh Sinh, mày không thể mềm lòng.
Đúng. Thế giới đã quá đủ tàn nhẫn, làm sao tôi có thể là một kẻ mềm lòng cho được. Không có trái tim lạnh lẽo cứng rắn như sắt, làm sao có thể sóng vai đứng cùng một chỗ với Dữ Tương.
Tôi không nói gì, ngước lên trời.
Đúng. Sẽ có một ngày, tôi muốn sóng vai đứng ở bên cạnh anh, dù tôi có biến thành thế nào tôi cũng bắt mình không được phép sợ hãi.
Thư Đình lái xe, tiễn tôi về tận cửa. Cậu ta đứng trước cửa xe, lưu luyến nhìn không rời tôi đi vào nhà.
Tôi bị ánh mắt cậu bám theo sát rạt khiến cho thần kinh căng thẳng, đóng cổng xong, thở phào một hơi thật lớn.
Sai lầm rồi. Ý niệm hối hận trong đầu chợt lóe qua.
Ba đứng bên cửa sổ, miệng ngậm tẩu thuốc, quay đầu nhìn tôi. Bị ánh mắt thấu suốt của ông đụng phải, tôi thế là chột dạ, thầm nghĩ nên nhanh nhanh về phòng.
“Sinh Sinh, còn đứng đó làm gì? Vào ăn cơm đi.” Tiếng mẹ ôn tồn vọng đến. Vì bộ phim chiếu tầm tối, nên giờ giấc ăn cơm của cả nhà đều phải nghiêm khắc tuân thủ theo ý mẹ. Bà bảo, là tại TV không chiếu lại đâu.
Một chút cơm tối, ăn đặc biệt bị nghẹn.
Mẹ không ngừng gắp rau cho ba con tôi, thần thái thoải mái. Không biết là do bà không nhìn ra điều kỳ quái gì, hay là căn bản chẳng mặn mà theo đuổi. Dù sao đến đúng giờ, bà cũng bỏ đũa, đi ra chỗ TV.
Bàn cơm, thế là chỉ còn lại tôi và ba.
Quả nhiên, ba hỏi, “Đó là con thứ của Hạ gia?”
Tôi không lên tiếng, buông đôi đũa trong tay, gật đầu.
Một tiếng thở dài rất dài, truyền đến từ cổ họng ba. Lòng hốt nhiên lo lắng, bởi vì kể cả khi tôi bị tù ở Malaysia, cũng chưa từng một lần nghe ba thở dài đến vậy.
“Thôi, tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
Tiếng thở dài của ba tựa hồ mang theo tuổi xuân bay đi không ít. Thời điểm ông buông bát đứng dậy, tôi thấy ông đã thật nua già.
Trông ba, lòng tôi như bị một tảng đã lớn nặng ngàn cân đè nghiến.
Tôi biết, ông đã hiểu được toan tính của tôi.
Tôi tưởng, ông sẽ có phản ứng gì lớn lắm. Răn dạy hoặc cổ vũ, cái gì cũng được, ít nhất cũng đừng im lặng không nói lời nào mà bỏ đi.
Bóng dáng của ba, khoảnh khắc này, lại đột nhiên làm tôi thấm thía sợ hãi cùng tư vị bị vứt bỏ.
“Ba!” Tôi thất thanh kêu lên.
Ông dừng lại, nhưng không xoay người, chỉ đợi tôi mở lời nói chuyện.
Tôi lặng lẽ trông đến bóng lưng ông, cắn răng mà rằng, “Con biết con sai rồi, nhưng con không thay đổi quyết định đâu.”
Ba thờ ơ, giống như đã đoán trước được lời tôi, ngay cả thở dài cũng không có, trầm mặc rời đi.
Đêm nay, mất ngủ.
Tôi trằn trọc, thình lình bật dậy khỏi giường.
Giữa bóng đêm nhập nhoạng, bấm số điện thoại của Dữ Tương.
Người này, cứ như thể luôn trong đêm tối mà gác điện thoại. Vừa nghe, không đợi tôi cất lời, giọng nói của Dữ Tương đã truyền tới, “Sinh Sinh, anh biết nhất định là em.”
Không để ý anh làm thế nào mà biết, tôi hỏi thẳng, “Dữ Tương, anh có hối hận không?”
“Em cứ nói đi?”
“Tôi không biết, anh nói cho tôi biết, ngay từ đầu lợi dụng tôi đến tận hiện tại, anh có từng hối hận chưa?”
“Sao lại hỏi vậy?”
Tôi bỗng nhiên muốn cười, điên cuồng mà cười to. Giữ chặt tai nghe, tôi nói như đinh đóng cột, “Dữ Tương à, không cần nghi ngờ, tôi và anh đều tàn nhẫn như nhau cả.”
Cúp điện thoại, tôi ngồi yên trên giường, đến tận khi mặt trời bừng rạng ở phương Đông.
Trở lại công ty, việc đầu tiên là gọi ngay Hồng Băng vào.
“Dạo này an ninh loạn quá, anh định dùng vệ sĩ.” Ít nhất cũng không để tái diễn sự tình Dữ Tương dễ dàng vào được phòng tôi.
Hồng Băng cũng đồng tình, “Phải phải, đi kèm vệ sĩ đi thôi, gần đây dịch vụ này cũng thịnh hành lắm.”
“Vậy giao cho em.”
“Vâng, ông chủ.”
Việc thứ hai, chính là gọi điện cho một ông bác ở Hồng Kông. Đấy là bạn rất tốt của ba tôi, cũng không phải người trong thương giới, mà là một kiến trúc sư nổi tiếng cực kỳ.
Một kiến trúc sư chuyên nghiệp, chẳng những phải có mỹ cảm và sáng tạo. Cơ bản nhất, là phải có bản lĩnh lý luận kiến trúc vững chắc sâu sắc, nếu không, thiết kế ra một tòa building làm người ta trầm trồ, mà lại không hứng nổi cả một lần bão, vậy thì có ích chi?
Ông bác Ngũ Sở Âm này, là sự kết hợp chặt chẽ giữa thiết kế và an toàn.
Cho nên, lúc tôi gọi điện, thập phần cung kính.
“Bác Ngũ ạ? Cháu chào bác, cháu Hoàng Sinh đây ạ, bác còn nhớ cháu không? Hồi trước cháu…”
Còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên ở đầu dây kia đã sang sảng cười, “Ồ, nhớ chứ, nhớ chứ, cháu là con trai lão Hoàng chứ gì!”
Khó gặp được người đô thị không tỏ vẻ lạnh lùng, tôi thế là sinh hảo cảm với ông.
Hàn huyên một hồi, ông hỏi, “Sinh Sinh, khi không gọi điện mà không có chuyện gì à? Bác biết cháu kế thừa gia nghiệp, bận lắm, có chuyện gì muốn bác giúp không?”
Thật là người tốt am hiểu ý nhau.
“Tuy đối với bác Ngũ mà nói thì chỉ là việc cỏn con, nhưng đối với cháu lại vô cùng quan trọng.” Tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, thành khẩn nói, “Bác Ngũ, có nghe việc đại lục Trung Quốc[1] mở rộng phần đất mô hình kinh doanh chưa?”
“Đây là đại sự, chỗ nào cũng ồn ào huyên náo, ai mà không biết cho được?”
“Thật ra mô hình kinh doanh của đại lục Trung Quốc đã thâm nhập chiếm giữ nội địa rồi. Nhưng lần mở rộng này, trên dự án là công trình cỡ lớn mà trước kia không thể phê chuẩn, ví dụ như là kiến thiết toàn bộ sân bay, cũng có thể là để giới doanh nhân tham gia đấu thầu.”
“Nói thì là nói vậy, nhưng xí nghiệp có thể tham gia công trình tầm cỡ nhường đấy, nhất định phải trải qua chứng thực tư cách. Danh ngạch mới có ba cái, mà các quốc gia đã muốn nhúng hết tay vào, thật là đất chật người đông, cạnh tranh dữ dội.” Bác Ngũ âm trầm cười, “Sao? Hoàng thị có hứng thú?”
“Tất nhiên ạ. Bất quá cháu cũng tự biết lượng sức. Có mặt trong ba xí nghiệp mạnh nhất giữa muôn vàn đối thủ không phải chuyện dễ dàng. Đứng trên lập trường của Trung Quốc, liệu có chiếu cố một chút cho Hoa Kiều Trung Quốc được không?”
“Trung Quốc nhiều Hoa Kiều bỏ xừ, làm sao trông chừng hết cho được. Có điều, Chính phủ quả thật để mắt đến Hồng Kông, quyết định cho nơi đó một danh ngạch, để cho Hồng Kông một mô hình kiến trúc kinh doanh.”
Đây mới là vấn đề.
Tôi tỏ vẻ thuận miệng hỏi, “Vậy bác xem xem, có cảm thấy xí nghiệp có năng lực nẫng được món hàng này nhất có phải Vinh thị không?”
“Còn phải hỏi. Nhìn khắp Hồng Kông, đương nhiên chỉ có một mình Vinh thị. Hơn nữa ông chủ Vinh thị cũng quan hệ rộng với bên đại lục, rất khó mà không nhảy vào cuộc à nha.”
“Nói vậy thì, chẳng phải cháu nên gọi điện thoại chúc mừng ông chủ Vinh thị đó sao, bác nhỉ?”
“Đúng đúng, Sinh Sinh, bác quên mất đấy, cháu cũng là bạn tốt với Vinh Dữ Tương của Vinh thị mà.”
“Đúng ạ, đúng ạ.” Tôi cười khẽ, cảm tạ thưa, “Bác Ngũ, quấy rầy bác rồi, khi nào bác đến Pháp chơi đi? Ba cháu nhớ bác lắm đấy, cứ nhắc chơi cờ vây với bác chẳng khác nào xung trận với kỳ thủ quốc gia suốt thôi.”
Ông cười to một trận.
Kết thúc cuộc gọi, tôi đứng dậy văn vặn người, cho xương cốt hoạt động một chút.
Vinh thị một khi lọt vào TOP 3, chiếm được đặc quyền về kiến trúc cao cấp nhất đại lục, thế thì, khoảng cách giữa tôi và anh lại thêm xa hơn.
Ngồi xuống, tôi đè nút gọi bàn thư ký.
“Hồng Băng, anh muốn tài liệu về các công trình đáng chú ý mấy năm gần đây của Vinh thị, càng tường tận càng tốt.”
Công văn trên bàn tuy đã xếp thành cả đống lớn rồi, những trong mắt tôi cũng chẳng phải là đại sự ưu tiên. Qua loa phê mấy tờ xong liền quăng bút, bấm số điện thoại của Thư Đình.
“Thư Đình, mình đây.”
“Sinh Sinh?” Thanh âm của Dữ Đình đặc biệt hưng phấn, cậu ta hỏi, “Tối qua tạm biệt, có nhớ mình không?”
Câu hỏi này thật không biết nên gọi là gì. Tôi không đáp.
“Thư Đình, chuyện trong gia nghiệp cậu, thật sự cậu không nhúng tay vào?”
“Cho dù hỗ trợ cũng có giới hạn thôi, nhưng mình đã gọi điện cho chị mình rồi, nói sẽ hết sức giúp chị ấy. Chị ấy vui lắm.”
Tôi trầm ngâm.
Thư Đình nói “Sinh Sinh, làm ăn mà gặp gì khó khăn, cần mình giúp đỡ, cứ nói tự nhiên nhé, mình sẽ dốc toàn lực.”
“Hồi trước Vinh thị hình như từng qua lại buôn bán với Hạ thị, cậu có cách nào cho mình xem được tài liệu không?” Tôi hơi do dự, lại dặn dò, “Thư Đình, mình không muốn có lời ra tiếng vào. Nếu cậu thực muốn giúp mình, bất luận là người nào cậu cũng đừng tiết lộ cậu tra những tư liệu đó cho ai nhé.”
Không thể không phòng bị. Dù sao, giữa trung tâm điều khiển Hạ thị vẫn còn tồn tại một Vinh Dữ Đình.
“Được, mình giúp cậu tìm. Và, cũng đáp ứng cậu, không nói cho bất cứ ai.” Thư Đình bổ sung, “Nhất là chị mình.”
“Cám ơn cậu.”
“Khách sáo với mình làm cái gì.”
Một câu, nhắc nhở tôi đã đê tiện ngoan độc đến chừng nào. Tôi vội vã cúp máy, có điểm chật vật không chịu nổi.
Không thể không nghĩ muốn biết, ngày đó Dữ Tương ở một nơi khác nghe lén điện thoại tôi vì anh bố trí mọi mặt kế hoạch, là loại cảm giác gì.
Tin chiến thắng của Chu Hằng lại báo về, hợp đồng với Nhật Bản đã bắt đầu khởi động, hơn nữa nhờ Hoàng thị mà mang đến một khoản lợi nhuận không nhỏ.
Tôi gọi điện thoại chúc mừng.
“Tôi không nhìn lầm, Chu Hằng, anh quả nhiên có thể một thân đảm đương cả một phía.”
“Cậu Hoàng, đều là dựa vào sự ủng hộ của cậu.”
“Có định trở về không?”
“Trở về?” Ngữ khí của Chu Hằng, có điểm đoán không được ý tứ bên trong, “Nhưng mà, mọi chuyện ở bên này…”
Vừa mới đạt thành tích tốt đã bị nghe điều động quản lý, dù là ai cũng đều sẽ thấy có ẩn chứa oán hận riêng tư ở trong.
Tôi bèn cười trấn a,n “Đừng lo, ý tôi không phải bảo anh lập tức bỏ quyền quản lý ở Nhật Bản. Có điều, tôi tính toán thấy tại công ty mới ở Đức không liên quan gì đến Hoàng thị, chuyên nghiên cứu sản phẩm điện tử công nghệ cao, đang thiếu một chủ tịch phụ trách toàn diện.”
“Sản phẩm điện tử công nghệ cao?”
“Phải, anh thấy thế nào?”
Chu Hằng hốt lo một chốc, rồi thành khẩn tiếp lời, “Cậu Hoàng à. Tôi không hiểu lắm. Công ty không liên quan đến Hoàng thị, nghĩa là hết thảy công ty sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, từ thị trường, quan hệ xã hội, đến uy tín kinh doanh.”
“Nội bộ quả thật có khúc mắc, mà Phật đã dạy là, bất khả thuyết[2]. Tôi chỉ muốn biết Chu Hằng, anh có hứng thú hay không?”
Chu Hằng, đúng là người không bộp chộp không nhanh nhảu khó có được.
Hắn hơi trầm mặc, đáp, “Tôi chấp nhận thách thức lần này.”
“Được, một tháng sau, rời Nhật về đây bàn bạc với tôi.”
Vừa cúp điện thoại, đã thấy Hồng Băng bước vào.
“Ông chủ, chuyện vệ sĩ, em đã tìm những người có tư cách nhất. Anh giờ có cần không, em mang hồ sơ cho anh chọn.”
“Em quyết định là được rồi.”
Hồng Băng bật cười khúc khích, “Đây là đại sự bảo vệ tính mạng đó, em làm sao dám tự tiện quyết định? Nhưng mà ông chủ nha, anh thật là tốt, tín nhiệm em đến vậy.”
Tôi thấp thoáng nghe ra có ý không thích hợp, tức khắc sửa miệng, “Bây giờ anh không rỗi, em cứ sắp xếp hồ sơ cho tốt, sáng mai đưa kèm luôn cả những giấy tờ quan trọng lên đây đi.”
Mồ hôi lạnh ròng ròng tuôn ra.
Không hiểu, chỉ vì một câu của Hồng Băng, tôi phát giác mình không hề có tâm đề phòng người.
Xem ra những thứ tôi phải học không bao giờ hết. Ngoại trừ bố trí cục diện, còn phải cảnh giác mọi người bên mình.
Kể cả kề cận như ba mẹ, cũng không thể giao cả toàn bộ.
Thở dài một hơi. Nếu như đây là nguyên tắc làm người, vậy chúng sinh, cần gì phải đầu thai làm người nữa?
Không chê quá ư mệt mỏi hay sao?
Mấy ngày sau, tâm tình tuy không phải là cực kỳ xấu nhưng hàng đêm đều không muốn về nhà. Lấy cớ là bận việc, sai Hồng Băng đặt một phòng khách sạn gần công ty để ở tạm.
Thư Đình là một người thủ tín. Tài liệu hợp tác giữa Vinh thị và Hạ thị, rất nhanh chóng đã được gửi tới.
Hồng Băng cũng đã tổng hợp xong tư liệu về Vinh thị, nộp trên bàn làm việc của tôi.
Tôi tỉ mỉ nghiên cứu suốt mấy ngày ròng, cực lực cân nhắc những thông tin mới chỉ nghe đồn giờ đã được sáng tỏ phần nào trong tài liệu, đột nhiên nảy ra ý nghĩ.
Thế là một lần nữa liên lạc với Thư Đình.
Cậu này, quả nhiên đã tham gia công việc của gia tộc ở Malaysia, tựa hồ muốn vì tôi mà cố gắng một bận.
“Thư Đình, mình nè.”
“Sinh Sinh? Được nghe giọng cậu, thật là vui quá.”
“Cậu đang ở văn phòng à?”
“Ừ.”
“Nói chuyện có tiện không?”
Thư Đình bật cười khanh khách, “Sinh Sinh, không cần căng thẳng làm gì, cứ như là chúng ta đang làm gián điệp ấy. Thật ra, cứ cho là bên chị mình biết mình và cậu…”
Sợ cậu ta lại thao thao bất tuyệt, tôi vội hỏi, “Thư Đình, mình mới xem xong đồ cậu gửi cho mình rồi.”
“À? Thế nào? Có đủ cụ thể không?”
Tôi lật giở xấp tài liệu, thử xác định lại, “Tòa building dự án lớn Vinh thị hợp tác với Hạ thị ấy, từng bị Chính phủ địa phương phái tổ điều tra tới, vì sao mà phải điều tra?”
“Nghe nói là do một số tin đồn thất thiệt bị ai đó tung ra, đúng là lãng nhách mà~”
“Người phụ trách là ai?”
“Đó là sự vụ điều tra của nội bộ Chính phủ Malaysia, mình cũng không rõ lắm.”
“Ừm được rồi. Mình bận, phải cúp máy đây.” Cố tỏ ra lạnh nhạt. Tuy là tôi lợi dụng cậu ta, nhưng hiện giờ tôi không muốn dùng thứ dịu dàng giả tạo để mà tăng thêm tội trạng của chính mình.
“Nhanh thế ư?” Cậu ta thật thất vọng, như thể một đứa trẻ con chịu ấm ức, “Sinh Sinh, sao ngay cả một câu an ủi đơn giản cũng tiếc rẻ?”
“Tạm biệt. Có việc gì sẽ liên lạc lại sau.”
Không do dự, tôi cúp máy.
Rất muốn, rằng cậu ta có thể tự nhiên lĩnh ngộ được tôi đang cự tuyệt , sẽ giận dữ, rồi từ nay về sau không cần vì tôi nữa.
Đại lục Trung Quốc là thị trường hấp dẫn nhất thế kỷ XXI này.
Ai mà chả muốn được chia một miếng bánh ngọt béo bở? Đáng tiếc, Trung Quốc không phải là nơi dễ dàng để lăn xả nếu không có suy tính cực kỳ kỹ lưỡng trước rồi, muốn thâm nhập, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ và xứng đáng. Cho nên, giấy thông hành để lọt vào TOP 3 chen chân vào hạng mục dự án kiến thiết kiến trúc đại lục quy mô lớn đó, khiến cho muôn vàn kẻ phải nhức óc vỡ đầu.
Vinh thị, đương nhiên thành thành viên hăng hái nhất.
Không để ý tới tranh chấp bên kia, tranh thủ giới thương nhân đang ẩu đả, tôi âm thầm bay tới một tiểu đảo ở Đức.
Chuyến đi này vội vội vàng vàng, ngay cả Hồng Băng cũng không đưa theo.
Krk[3] là một hòn đảo thân thiện, người dân nơi đây luôn mang khuôn mặt tươi cười mãn nguyện, thế nên, rất nhiều quan chức cấp cao có điều kiện, sau khi về hưu đều mua một căn nhà nho nhỏ ở đây, tận hưởng nhân sinh với biển rộng thanh bình.
Tôi căn cứ theo địa chỉ đã điều tra, tìm đến một căn nhà gỗ rất khác biệt. Hai bên nhà có hai cây cổ thụ không rõ tên, xanh um tươi tốt.
Ấn chuông cửa, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện.
“Chào bác ạ, bác cho cháu hỏi bác Đỗ có nhà không?”
“Cháu tìm ông Đỗ?”
“Vâng, cháu họ Hoàng, đã gọi điện thoại trước cho bác Đỗ rồi đấy ạ. Cháu từ Pháp đến, muốn được gặp bác Đỗ.”
Bà đi vào một chốc, rồi lại ra mở cửa, cười với tôi, “Ông Đỗ mời cháu vào đấy.”
Đi vào trong nhà, lọt vào tầm mắt là những chiếc vỏ sò xinh đẹp, giăng nối tiếp nối tiếp nhau, treo trên xà cửa. Mỗi khi có gió thổi qua, lại linh đinh lách cách không ngừng.
Một loại cảm xúc thanh thản, đong đầy trong tim.
Một ông bác trung niên ngồi sẵn trong phòng, bỏ tờ báo trên tay xuống, gỡ mắt kính ra, gọi tôi, “Cháu Hoàng phải không? Ngồi đi.”
Tôi ngồi xuống.
Ông bảo, “Lâu rồi không có khách từ xa đến đấy.”
“Làm phiền bác Đỗ rồi, cháu thấy có lỗi lắm.”
“Gì chứ? Đường xa lặn lội đến, không biết bác có giúp được gì không?”
Tôi nhìn đến người đàn ông đã về hưu nhàn nhã trước mặt, bèn mở túi xách mang theo mình ra, bên trong lộ ra những xập tiền dollar Mỹ.
“Này là?”
Tôi nở nụ cười, “Bác Đỗ, thật có lỗi, hành động của cháu cư nhiên không khác gì giao dịch của xã hội đen cả. Nhưng mà, cháu không có nhiều thời gian, hy vọng có thể giải quyết công chuyện chóng vánh, đặng còn về Pháp để xử lý những chuyện khác nữa.”
Ông ấy nhìn tôi, giấu giếm biểu tình.
Tôi nói tiếp, “Cháu cam đoan với bác, số tiền cháu đưa bác đây, tuyệt đối không vướng mắc gì với pháp luật hết. Hy vọng bác đừng trách cháu đã dùng phương pháp dung tục như vậy để bày tỏ lòng thành kính của cháu với bác.”
“Cháu muốn hỏi cái gì?” Ông đột nhiên hỏi.
Tôi mỉm cười đặt lại túi xách dưới chân ông, đi thẳng vào vấn đề, “Bác Đỗ khi vẫn còn quyền cao chức trọng ở Malaysia, có phải đã từng phụ trách án kiện của một công trình kiến trúc trọng đại hạng nhất không ạ?”
“Cháu định ám chỉ cái gì?”
“Vụ việc này hồi đó từng gây xôn xao dư luận, tòa nhà đồ sộ Đế Cường cực kỳ hiển hách mà Vinh thị với Hạ thị cùng hợp tác đầu tư, đã bị kẻ nặc danh tố cáo quá trình xây dựng có ăn bớt, rút lõi công trình, hệ số an toàn của công trình hoàn toàn không đạt yêu cầu.”
“Đúng, người phụ trách điều tra lần đó chính là bác.” Hiển nhiên bác Đỗ cũng nhớ sâu sắc chuyện này, “Kết quả được công bố, công trình của tòa nhà đồ sộ Đế Cường đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, tin đồn sau dần bị lãng quên đi.”
Tôi mỉm cười.
Đương nhiên, ông còn chưa có nói hết.
Quay qua nhìn khu vườn nhỏ của căn nhà, cái hồ bé thế mà lại nuôi rất nhiều cá.
Nhiều năm về sau, tôi về hưu rồi, có thể tìm đến một nơi xinh đẹp như vậy an hưởng tuổi già hay không?
Đẹp thay một nơi thanh bình.
Dĩ nhiên, điều kiện trước hết chính là, tôi cũng phải có được sự khôn khéo lẫn cẩn trọng như bác Đỗ đã cơ.
“Hải sản của đảo nổi tiếng lắm đấy. Ở lại ăn bữa cơm tối đã nhé, đồng ý không?”
“Cháu mơ còn không được nữa là.”
Thế là tôi ở lại ăn cơm.
Bác Đỗ cũng là một vị chủ nhà nhiệt tình. Ngoại trừ mùi vị tươi ngon của hải sản, còn giới thiệu rất nhiều về những yếu tốt thú vị ở nơi đây, lại còn vô vàn câu kể về Đế Cường.
Tôi được ăn ngon xong, bèn chào tạm biệt bác Đỗ.
Bác Đỗ đích thân tiễn tôi ra tận cửa.
“Tuy rằng phong cảnh ở đây đẹp, nhưng thỉnh thoảng bác cũng nên đi đấy đi đó đi, du lịch một chút, có lợi cho cả cơ thể lẫn tinh thần mà.”
Bác Đỗ gật đầu, “Cháu Hoàng này, nhất kiến như cố[4], cháu là một đứa thông minh. Chung quy đã chuyện trò thân thiết với nhau rồi, bác cũng vô dụng, chỉ biết gây chuyện rắc rối, thôi cái này coi như tặng cháu.”
Ông đưa tôi một cặp công văn bằng da, còn dặn, “Tặng cháu, và thì, bác không còn có bất kỳ lên quan nào với chức vụ trước kia nữa.”
Tôi nghiêm cẩn nhận lấy, ôm vào trong ngực.
Đêm đó ra sân bay.
Mãi cho đến khi trở về Pháp, tôi mới mở cặp công văn bác Đỗ giao cho.
Toàn bộ văn kiện cơ mật điều tra về Đế Cường năm đó, sờ sờ trước mặt.
Những chuyện xưa cũ đã bị đóng băng tự năm nào, giờ bị Sinh Sinh lôi rành rành ra, kỳ thật không khó.
Tôi vừa lật xem kỹ càng văn kiện, vừa tự thán với mình: Xem đi, hóa ra Vinh Dữ Tương cũng có thời điểm sơ sảy.
Mấy ngày kế tiếp, tôi bôn tẩu như gió, không ngừng qua lại giữa đại lục và Hồng Kông.
Trừ việc gặp gỡ lãnh đạo Trung ương phụ trách kiểm kê tư cách công trình kinh doanh, còn là muốn tạo mạng lưới quan hệ mới.
Trung Quốc là địa điểm trọng yếu của kinh tế thế giới tương lai, có thể nào mà vuột khỏi tay cho được.
Nhất là khi, tôi đã thề, phải đuổi kịp cho bằng được Vinh Dữ Tương.
Sau khi khua chiêng gióng trống xong xuôi, thì sự cạnh tranh ba danh ngạch đã tiến hành hừng hực khí thế. Tuy không có công bố kết quả, nhưng trong lòng ai ai cũng đều rõ ràng, kết quả đại khái đã yên vị trong tay người cầm quyền thôi.
Vinh thị, bằng ưu thế ở Hồng Kông và quan hệ thân thiết với đại lục, hoàn toàn xứng đáng có mặt trong sự lựa chọn.
Tôi thừa đúng thời cơ mấu chốt nhất, gọi điện thoại cho Dữ Tương.
“Có vẻ phải chúc mừng anh nhỉ, Dữ Tương, có thể tham gia đấu thầu cho công trinh quy mô lớn của Trung Quốc thì về sau sẽ chẳng bị gò bó bởi hiệp ước bảo hộ thị trường Trung Quốc rồi còn gì.”
“Sinh Sinh, ngữ khí của em có vẻ chua xót quá, không biết có phải mất phong độ rồi không?”
Tôi nén không được mà phì cười, “Mất phong độ? Tôi đâu có mất phong độ gì đâu. Dữ Tương, đã nhận được đồ tôi gửi chưa?”
“Cái gì vậy? Long trọng đến mức gửi qua bưu điện ư? Anh chưa có nhận được.”
“Ờ~ Đúng thời gian thì sau chín tiếng sẽ tới nơi, hiện tại chắc có mặt trước cửa Vinh thị rồi đấy. Tại tôi gấp gáp, muốn biết phản ứng của anh. Cứ vậy đi, chờ anh xem xong, chúng ta bàn lại.”
Cúp điện thoại, tôi ngồi trên ghế, chậm rãi quay bút.
Hồng Băng bưng café vào, đặt lên bàn, nóng hôi hổi, mùi thơm bay bốn phía.
Tôi tạm thời chưa muốn uống, chờ đợi thắng lợi đẹp tươi nhất xong, khoái trá hưởng thụ thức uống ngon, chẳng phải thú hơn nhiều.
Không ngoài sở liệu, Dữ Tương quả nhiên gọi điện lại.
“Sinh Sinh, em lợi hại thật.” Dữ Tương bội phục mà tán thưởng, “Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, mà em cũng mò được ra.”
“Có chuyện gì có thể vĩnh viễn vùi lấp cơ chứ? Kể cả khôn ngoan như anh, cũng chẳng thể lấp liếm sự thật đến sông cạn đá mòn.”
“Thì đã sao? Những tài liệu này có thể chứng minh cái gì? Bảy năm trước chủ nhân Vinh thị cũng không phải là anh, hơn nữa, căn cứ theo kết quả công bố của Chính phủ Malaysia, tòa nhà lớn Đế Cường không hề có tỳ vết. Văn kiện này, không dụng được với pháp luật đâu.”
Tôi cần gì phải đôi co vấn đề này với anh ta cơ chứ?
“Dữ Tương, văn kiện này có chân thật hay không, tự anh hiểu rõ. Quả thật, nó không dụng được với pháp luật. Nhưng là nếu bây giờ tôi tung hê nó ra, chỉ sợ sẽ phá hỏng ngay tức khắc mộng đẹp tiến quân vào Trung Quốc của anh. Hiện tại lúc nào cũng thế, anh đều rành rẽ hơn tôi. Bao nhiêu người đỏ mắt hy vọng lần ra được sai sót của Vinh thị. Chẳng lẽ thật muốn tôi mời người đến Malaysia, bới lại cái nền của Đế Cường, dựng lại cái án Vinh thị bớt xén nguyên vật liệu, rút lõi công trình, anh mới cam tâm?”
“Sinh Sinh, em sẽ không làm vậy.”
“Tôi sẽ không ư?” Tôi lạnh lẽo cười, “Nội một chuyện của Guide thôi, tôi đã nhắm mắt làm ngơ rồi.”
Anh trầm ngâm một hồi, mới hỏi, “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Vấn đề của anh, làm tôi ngẩn người.
Anh cũng đã biết bao lần hỏi tôi: Em muốn thế nào? Em rốt cuộc muốn như thế nào? Đến tột cùng em muốn cái gì?
Lời ra ngày hôm nay, lại là lần đầu tiên, mang khẩu khí thương lượng.
“Đơn giản thôi. Lấy danh nghĩa Hoàng thị và Vinh thị hợp tác, làm giấy thông hành để cùng tiến quân giới kiến trúc Trung Quốc.”
Đầu dây bên kia lập tức lâm vào im bặt.
Tôi chầm chậm đợi anh phục hồi.
Sau cùng, Dữ Tương mở miệng, nói, “Sinh Sinh, em rất tham. Em biết thừa danh ngạch này tốn của anh bao nhiêu tâm huyết, nếu tùy tiện chia cho Hoàng thị một nửa, anh biết giải thích công đạo ra sao với các đồng nghiệp? Huống hồ, sự tình cũng không do anh nắm giữ hết, Trung ương tín nhiệm Vinh thị, nhưng chắc gì sẽ tín nhiệm Hoàng thị.”
Không thể nói là không có chút phản ứng nào đối với ngữ khí trầm trọng của anh.
Có điều, đao đã giơ lên rồi, sẽ không thể tìm tòi đường sống nữa.
Hơn nữa, tôi cũng không định có ý nhân từ gì cả.
“Hoàng thị cũng cần một cơ hội tuyệt diệu để làm đà phát triển. Về phần Chính phủ Trung Quốc, anh khỏi cần lo, tôi cũng có bôn tẩu lao lực, cũng chẳng nhẹ nhàng hơn so với anh là mấy đâu. Bọn họ đối với sự liên hợp của chúng ta, càng thấy thi thú đấy.”
“Nếu anh không chịu, em sẽ làm mất tư cách cạnh tranh của Vinh thị?”
“Đã leo lên lưng hổ như thế rồi, Dữ Tương, anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh một mạng hay sao?”
Dữ Tương cũng là kẻ dễ chịu, anh ở đầu dây bên kia có phần cân nhắc, lập tức biết nên quyết đoán ứng phó như nào, liền trầm giọng, “Khi nào cần công bố tin tức này?”
“Càng nhanh càng tốt.”
“Tất cả văn kiện kia, xử lý ra sao?”
“Anh yên tâm đi, chúng ta mà liên hợp, thanh danh của Vinh thị dính liền với Hoàng thị rồi còn gì, tôi sao có thể phá hư đại sự của chính mình cho được?”
“Sinh Sinh…”
Nghe thấy anh gọi tên tôi, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
“Gì?”
“Hai nhà liên hợp, chúng ta sẽ phải thường xuyên gặp mặt.”
Tôi lạnh nhạt bảo, “Về phương diện kiến trúc đại lục, tôi sẽ giao cho chuyên gia phụ trách. Anh không cần phải bởi vì thường xuyên nhìn thấy tôi mà sinh ra không thoải mái.”
Cứ như vậy, tôi đoạt lấy cực nhọc của Dữ Tương, giữa cả bể giao tranh nhung nhúc của đám người, dễ dàng cướp được một nửa món hàng.
Khoái ý trong lòng, tuy rằng mạnh mẽ, nhưng lại giấu chẳng được phiền muộn không sao hiểu nổi.
Tôi cúp điện thoại, ngồi thở dài.
Café trên bàn, đã sớm nguội ngắt.
Tôi bưng lên, chỉ thấy hơi lạnh tanh chen vào tim phổi, chẳng còn thiết tha muốn uống.
. / .
1. Đại lục Trung Quốc
Khu vực tô đậm thường được xem là đại lục Trung Quốc:
Trung Quốc đại lục, còn gọi là Hoa Lục, là một tên gọi thường đồng nghĩa với khu vực hiện đang dưới sự quản lý của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa; tuy nhiên, nó thường không tính hai đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao, đang được quản lý dưới chính sách “một nước hai chế độ”. Cụm từ này thường được dùng để phân biệt Trung Hoa lục địa với Đài Loan và một số đảo khác đang nằm dưới sự quản lý của Trung Hoa Dân quốc (Bành Hồ, Kim Môn, và Mã Tổ), cũng như hai đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao.
Tại đại lục, cụm từ “Trung Quốc nội địa” cũng được sử dụng cho khu vực này để phân biệt với Đài Loan, Hồng Kông, và Ma Cao.
2. Bất khả thuyết
Vì thế, các vị Thiền sư thường sử dụng bốn câu sau để diễn tả phương pháp tu tập của Thiền tông (theo truyền thuyết thì Bồ-đề-đạt-ma khởi xướng thuyết này nhưng các học giả cho rằng, sư Nam Tuyền Phổ Nguyện chính là người sử dụng đầu tiên):
“Giáo ngoại biệt truyền (ja. kyōge betsuden), bất lập văn tự (ja. furyū monji), trực chỉ nhân tâm (ja. jikishi ninshin), kiến tính thành Phật (ja. kenshō jōbutsu)”.
Cái “không thể diễn bày” của kinh nghiệm giác ngộ là lí do chính vì sao chư vị Thiền sư thường sử dụng những dấu hiệu thân thể như vặn mũi, dựng Phất tử… thay vì dùng lời để trả lời trong những buổi Độc tham, những cuộc Vấn đáp, Pháp chiến. Tuy nhiên, Thiền chính là tông phái lưu lại nhiều văn tự nhất trong các tông phái Phật giáo tại Trung Quốc. Điều đó cho thấy rằng, cái hữu ích của văn tự không hoàn toàn bị bác bỏ; nhưng các tác giả lại thường nhấn mạnh rằng, không một loại văn tự nào có thể chứa đựng hoặc trình bày trọn vẹn Chân như. Chỉ người nào đã tự chứng ngộ chân lí mới có thấu suốt được huyền nghĩa nằm trong văn tự.
lan man dông dài dài dòng hơn nữa thì tìm hiểu ở đây (http://daitangkinhvietnam.org/tin-tuc-phat-giao/phat-giao-vn-quoc-noi/614-bt-kh-thuyt-bt-kh-t-nghi-bt-kh-c.html” t “_blank).
3. Đảo Krk là một hòn đảo Croatia ở phía bắc biển Adriatic, nằm gần Rijeka ở vịnh Kvarner và là một phần của tỉnh Primorje-Gorski Kotar.
Krk là hòn đảo lớn nhất Adriatic, với diện tích 405,78 kilomet vuông, và cũng là một dân số đông nhất, với nhiều thị trấn và làng tổng cộng 17.860 (năm 2001).
4. Nhất kiến như cố: Mới gặp lần đầu mà đã quen thân như thể biết nhau từ lâu lắm rồi.