Phu quân vì người xuyên không, một kiếm đ.â.m vào bụng ta, một x.á.c hai mạng.
Trước khi ch.ế.t, người xuyên không giẫm lên người ta, nói vào tai ta : "Ta là người xuyên không đến đây, ngươi dựa vào cái gì mà dám đấu với ta?"
Trùng sinh lần nữa.
Ta dẫm lên người nàng ta, trả lời nàng ta: “Chẳng qua chỉ là một người xuyên không, làm sao có thể so sánh với một tiểu thư khuê các được danh môn thế gia nuôi dưỡng hơn 10 năm chứ!”
01
Đây là cuộc đối đầu giữa ta và Tô Bội Bội ở kiếp thứ hai:
Nàng ta là người xuyên không, là thiên kim thật của phủ Thừa tướng, còn ta chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi được phụ mẫu nhặt về.
Nàng ta trông bình thường nhưng lại rất hoạt bát thông minh, những câu thơ đọc ra đều là những câu thơ được lưu truyền qua các thời đại như “ Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai”. (Tạm dịch: “Trời sinh thân ta, hẳn có dùng, Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.”)
Nàng ta có tài nhảy múa và ca hát, điệu múa kì lạ nhưng lại rất đẹp và tươi sáng, lời nhạc đơn giản nhưng hấp dẫn.
Nàng ta còn có thể xuống bếp nấu ăn, phát minh ra món sườn xào chua ngọt, tôm càng cay, cua hấp,...
Nàng ta thường nói với người hầu của mình rằng chúng sinh bình đẳng, nên không phải quỳ gối hành lễ với nàng ta, còn nói nàng ta theo đuổi tình yêu một đời một kiếp chỉ có hai người.
Mọi người trong phủ Thừa tướng đều cảm thấy nàng ta rất thú vị và dễ thương, phụ mẫu ta cảm thấy như họ đã tìm thấy một kho báu vậy, chiều nàng ta đến tận trời xanh.
Chiến công hiển hách đích trưởng tử của phủ quốc công trực tiếp đến phủ thừa tướng từ hôn, nói to không lấy ai khác ngoài Tô Bội Bội, khiến ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Kiếp trước ta không chịu nổi nhục nhã, bất chấp sự khuyên ngăn của phụ mẫu, ỷ là hôn sự do Hoàng đế ban cho, nhất quyết ép Từ Cẩn Ngôn phải lấy ta, cuối cùng dưới mưu kế của Tô Bội Bội , bị Từ Cẩn Ngôn dùng kiếm đ.â.m vào bụng, một x.á.c hai mạng.
Trước khi ch.ế.t, Tô Bội Bội nói vào tai ta với giọng điệu mỉa mai : “Ta là người xuyên không đến đây, ngươi dựa vào cái gì mà dám đấu với ta chứ?’’
Ta ch.ế.t không nhắm mắt, bất ngờ trùng sinh lần nữa.
Ngày ta trùng sinh, phụ thân tổ chức yến tiệc chúc mừng Tô Bội Bội trở về.
Khách quý đến rất đông, Từ Cẩn Ngôn hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của ta, trước mặt mọi người nói với phụ thân ta: “Thừa tướng đại nhân, người định hôn ước cùng tại hạ là thiên kim Phủ thừa tướng. Hiện tại thiên kim đã trở về, vì thế một tháng sau người mà tại hạ rước sẽ là Tô Bội Bội, chứ không phải Tô Mộc."
Đúng vậy, ta là Tô Mộc.
Hắn vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người ở đây đều náo động.
Mọi người đều biết ta và Từ Cẩn Ngôn là thanh mai trúc mã, khi hắn theo phụ thân xuất chinh lập được chiến công đầu tiên đã được hoàng thượng ban thưởng, hắn xin hoàng thượng ban hôn cho hắn và ta, chuyện này còn trở thành một đoạn giai thoại trong kinh thành.
Bây giờ muốn lấy Tô Bội Bội.
"Cái này..." Phụ thân ta có chút khó xử.
Tô Bội Bội tuy đã trở lại nhưng ta vẫn là con gái trên danh nghĩa của người, hơn nữa ta từ nhỏ đã tri thư đạt lễ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên phụ mẫu vẫn coi ta như con ruột.
Nhưng ở kiếp trước, vì sự ly gián của Tô Bội Bội, phụ mẫu đã triệt để cắt đứt quan hệ với ta.
“Hôn ước giữa ngươi và Tô Mộc là do Hoàng thượng ban.” Phụ thân ta không dám tùy tiện đồng ý.
Từ Cẩn Ngôn nhìn ta, “Tô Mộc, lúc còn trẻ ta không hiểu, bây giờ ta hiểu rồi ta đối với ngươi chỉ là tình huynh muội, ta và Bội Bội mới là tình đầu ý hợp. Ngày mai ngươi cùng ta vào cung gặp hoàng thượng, xin người giải trừ hôn ước giữa ta và ngươi. “
Ta bật cười.
Đây là phải vô liêm sỉ đến mức nào mới nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ? Tô Bội Bội ngồi bên cạnh ta, thấy ta không trả lời, thì thầm vào tai ta: "Tô Mộc, ngươi tốt nhất đừng đấu với ta, ta là người xuyên không đến đây, ngươi đấu không lại ta đâu."
Ta phớt lờ Tô Bội Bội, hỏi Từ Cẩn Ngôn: "Ngươi có chắc mình sẽ không hối hận khi lấy nàng ta chứ?"
"Ta sẽ không bao giờ hối hận!" Từ Cẩn Ngôn kiên định nói.
Trước khi ch.ế.t, người xuyên không giẫm lên người ta, nói vào tai ta : "Ta là người xuyên không đến đây, ngươi dựa vào cái gì mà dám đấu với ta?"
Trùng sinh lần nữa.
Ta dẫm lên người nàng ta, trả lời nàng ta: “Chẳng qua chỉ là một người xuyên không, làm sao có thể so sánh với một tiểu thư khuê các được danh môn thế gia nuôi dưỡng hơn 10 năm chứ!”
01
Đây là cuộc đối đầu giữa ta và Tô Bội Bội ở kiếp thứ hai:
Nàng ta là người xuyên không, là thiên kim thật của phủ Thừa tướng, còn ta chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi được phụ mẫu nhặt về.
Nàng ta trông bình thường nhưng lại rất hoạt bát thông minh, những câu thơ đọc ra đều là những câu thơ được lưu truyền qua các thời đại như “ Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai”. (Tạm dịch: “Trời sinh thân ta, hẳn có dùng, Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.”)
Nàng ta có tài nhảy múa và ca hát, điệu múa kì lạ nhưng lại rất đẹp và tươi sáng, lời nhạc đơn giản nhưng hấp dẫn.
Nàng ta còn có thể xuống bếp nấu ăn, phát minh ra món sườn xào chua ngọt, tôm càng cay, cua hấp,...
Nàng ta thường nói với người hầu của mình rằng chúng sinh bình đẳng, nên không phải quỳ gối hành lễ với nàng ta, còn nói nàng ta theo đuổi tình yêu một đời một kiếp chỉ có hai người.
Mọi người trong phủ Thừa tướng đều cảm thấy nàng ta rất thú vị và dễ thương, phụ mẫu ta cảm thấy như họ đã tìm thấy một kho báu vậy, chiều nàng ta đến tận trời xanh.
Chiến công hiển hách đích trưởng tử của phủ quốc công trực tiếp đến phủ thừa tướng từ hôn, nói to không lấy ai khác ngoài Tô Bội Bội, khiến ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Kiếp trước ta không chịu nổi nhục nhã, bất chấp sự khuyên ngăn của phụ mẫu, ỷ là hôn sự do Hoàng đế ban cho, nhất quyết ép Từ Cẩn Ngôn phải lấy ta, cuối cùng dưới mưu kế của Tô Bội Bội , bị Từ Cẩn Ngôn dùng kiếm đ.â.m vào bụng, một x.á.c hai mạng.
Trước khi ch.ế.t, Tô Bội Bội nói vào tai ta với giọng điệu mỉa mai : “Ta là người xuyên không đến đây, ngươi dựa vào cái gì mà dám đấu với ta chứ?’’
Ta ch.ế.t không nhắm mắt, bất ngờ trùng sinh lần nữa.
Ngày ta trùng sinh, phụ thân tổ chức yến tiệc chúc mừng Tô Bội Bội trở về.
Khách quý đến rất đông, Từ Cẩn Ngôn hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của ta, trước mặt mọi người nói với phụ thân ta: “Thừa tướng đại nhân, người định hôn ước cùng tại hạ là thiên kim Phủ thừa tướng. Hiện tại thiên kim đã trở về, vì thế một tháng sau người mà tại hạ rước sẽ là Tô Bội Bội, chứ không phải Tô Mộc."
Đúng vậy, ta là Tô Mộc.
Hắn vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người ở đây đều náo động.
Mọi người đều biết ta và Từ Cẩn Ngôn là thanh mai trúc mã, khi hắn theo phụ thân xuất chinh lập được chiến công đầu tiên đã được hoàng thượng ban thưởng, hắn xin hoàng thượng ban hôn cho hắn và ta, chuyện này còn trở thành một đoạn giai thoại trong kinh thành.
Bây giờ muốn lấy Tô Bội Bội.
"Cái này..." Phụ thân ta có chút khó xử.
Tô Bội Bội tuy đã trở lại nhưng ta vẫn là con gái trên danh nghĩa của người, hơn nữa ta từ nhỏ đã tri thư đạt lễ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên phụ mẫu vẫn coi ta như con ruột.
Nhưng ở kiếp trước, vì sự ly gián của Tô Bội Bội, phụ mẫu đã triệt để cắt đứt quan hệ với ta.
“Hôn ước giữa ngươi và Tô Mộc là do Hoàng thượng ban.” Phụ thân ta không dám tùy tiện đồng ý.
Từ Cẩn Ngôn nhìn ta, “Tô Mộc, lúc còn trẻ ta không hiểu, bây giờ ta hiểu rồi ta đối với ngươi chỉ là tình huynh muội, ta và Bội Bội mới là tình đầu ý hợp. Ngày mai ngươi cùng ta vào cung gặp hoàng thượng, xin người giải trừ hôn ước giữa ta và ngươi. “
Ta bật cười.
Đây là phải vô liêm sỉ đến mức nào mới nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ? Tô Bội Bội ngồi bên cạnh ta, thấy ta không trả lời, thì thầm vào tai ta: "Tô Mộc, ngươi tốt nhất đừng đấu với ta, ta là người xuyên không đến đây, ngươi đấu không lại ta đâu."
Ta phớt lờ Tô Bội Bội, hỏi Từ Cẩn Ngôn: "Ngươi có chắc mình sẽ không hối hận khi lấy nàng ta chứ?"
"Ta sẽ không bao giờ hối hận!" Từ Cẩn Ngôn kiên định nói.
Danh sách chương