13
Hồi cung mấy ngày, nhận được thư từ phủ Thừa tướng, nói rằng đã đưa Tô Bội Bội về quê.
Ta biết rất rõ rằng Tô Bội Bội không phải là một người nhẫn nhục chịu đựng như vậy.
Nàng ta cho rằng vì nàng ta là một người xuyên không nên mọi người phải cúi đầu trước nàng ta, tất cả nam nhân sẽ thích nàng ta và tất cả nữ tử sẽ ghen tị với nàng ta.
Thật đáng tiếc.
Nàng ta có một thân tài năng, nhưng lại không có não.
Ta còn chưa kịp đợi Tô Bội Bội giở trò lần nữa, đã bị Từ Cẩn Ngôn chặn lại.
Vào Lễ hội đèn lồng, ta đã lẻn ra khỏi hoàng cung cùng với những người hầu cận trong cung.
Ngày trước ta thường theo các huynh đệ ở Phủ Thừa tướng ra ngoài chơi trong bầu không khí náo nhiệt.
Dạo chơi một lúc, ta nhận ra rằng ở ngoài quá lâu sẽ không hợp quy tắc, nên ta đã hồi cung.
“Công chúa.”
Xe ngựa đã bị chặn lại.
Từ Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt ta.
Ta cau mày.
"Công chúa đi ra ngoài không an toàn. Cho phép thần đi cùng công chúa để bảo vệ công chúa thì sao?"
“Ta hồi cung, không cần Từ tiểu tướng quân bảo vệ.”
“Vậy thần sẽ hộ tống công chúa hồi cung.” Từ Cẩn Ngôn mặt dày nói.
Ta không muốn thu hút sự chú ý đám đông.
Ta vốn là lẻn ra ngoài, nhưng nếu bị phát hiện, tự ý rời khỏi cung, dù phụ hoàng rất yêu quý ta, nhưng ta biết rất rõ, theo vua giống như theo hổ, không thể nuông chiều.
Bất đắt dĩ, chỉ đành để Từ Cẩn Ngôn đi cùng.
Ta cũng biết hắn ta có ý đồ xấu.
Trong khoảng thời gian này, hôn sự của hắn lần lượt tan vỡ, cho dù Tô Thừa tướng không ngần ngại xúc phạm danh tiếng của Tô Bội Bội, cho rằng đó là lỗi của Tô Bội Bội, nhưng Từ Cẩn Ngôn vẫn rất xấu hổ.
Làm sao hắn ta có thể nuốt được cục tức này? !
Suy cho cùng, mặc dù Từ Cẩn Ngôn bị Tô Bội Bội thu hút, nhưng tiền đề là Tô Bội Bội chính là thiên kim thật của Phủ Thừa tướng.
Còn ta thì không, hắn ta chỉ ủng hộ người giàu và khinh thường người nghèo, và cảm thấy ta là người như vậy, không xứng đáng với hắn ta.
Bây giờ biết ta là công chúa, hắn đã bị Tô Bội Bội huỷ hôn như thế này, hắn muốn lấy lại thể diện, đương nhiên lựa chọn đầu tiên của hắn là ở bên ta một lần nữa, không những hắn có thể cưới công chúa mà còn có thể khiến ta yêu hắn lần nữa. Khuôn mặt hắn lập tức có tia sáng.
Ta bình tĩnh để hắn hộ tống ta đi.
Mới đi được nửa đường, bất ngờ xuất hiện một thích khách.
Từ Cẩn Ngôn liều mạng bảo vệ ta và bị thương, hắn dẫn ta chạy trốn, cuối cùng ẩn trốn trong một ngôi chùa đổ nát.
“Công chúa, người không sao chứ?” Từ Cẩn Ngôn lo lắng hỏi ta.
Giở trò anh hùng cứu mĩ nhân thì sao?!
Hắn tưởng ta còn là cô nương trước kia chưa hiểu nhiều về bên ngoài, dễ bị lừa sao? “Ta không sao, còn ngươi?” Ta hỏi hắn.
“Thần….aaa…” Hắn kêu lên đau đớn.
Có vẻ bị thương rất nặng.
“Thần không sao, thần đang bảo vệ công chúa và dù hi sinh mạng sống cũng phải bảo vệ người an toàn.”
Ta cười nhẹ nhàng.
Ta nhìn thấy một nụ cười xảo quyệt hiện lên trong mắt Từ Cẩn Ngôn.
"Công chúa, chỗ thần bị kiếm đâm có vẻ có độc. Công chúa, người có thể cởi y phục của thần ra để thần có thể ép chất độc ra được không?”
“Được.”
Đây chính là mục đích của hắn, sau khi ta cởi y phục cho hắn, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, lúc đó mọi người sẽ coi chúng ta là cô nam quả nữ, sau đó hắn sẽ chịu trách nhiệm về sự trong sạch của ta và xin hoàng thượng ban hôn.
14
Tính toán thật sự rất tốt.
Điều mà hắn ta không ngờ, trùng sinh lần nữa, ta đã nhìn thấy thấu bộ mặt thật của hắn và đã đề phòng hắn ta.
Khoảnh khắc ta chuẩn bị đến gần Từ Cẩn Ngôn.
Đột nhiên có nhiều thị vệ từ bên ngoài xông vào.
Sắc mặt Từ Cẩn Ngôn đột nhiên thay đổi.
Có lẽ so với dự đoán của hắn sớm hơn một chút, đúng lúc hắn bất mãn nhìn thấy đám thích khách cùng nhau bị bắt.
Lúc này, Thái tử cũng từ bên ngoài bước vào.
Đây thực sự là những gì bọn ta đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi biết Từ Cẩn Ngôn hối lộ người hầu bên cạnh mình, ta biết hắn sẽ động thủ với ta, cố ý đi dự Lễ hội đèn lồng, cố ý cho hắn cơ hội đến gần ta, cố ý chờ hắn tìm đường chết. .
“Từ tiểu tướng quân, sao thích khách này lại có lệnh bài Từ gia của ngươi trên người?” Thái tử cười lạnh hỏi.
Từ Cẩn Ngôn không nói được lời nào.
Chắc hắn cũng không lường trước nên cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu đối với thích khách.
Bây giờ đã được phơi bày.
"Người đâu, hộ tống Từ Cẩn Ngôn về đại lao thẩm vấn!" Thái tử ra lệnh.
Từ Cẩn Ngôn vừa cầu xin vừa bị đưa đi một cách tàn nhẫn.
Sau đó, Từ Cẩn Ngôn bị kết án tử hình vì mạo phạm công chúa, bởi vì Từ gia có vô số chiến công, nên chỉ bị đày đến biên cương, không thể trở lại triều đình.
Sau khi xử lý xong Từ Cẩn Ngôn, Tô Bội Bội liền xuất hiện.
Dịch tả bất ngờ xuất hiện ở Kinh thành, vô số người bị nôn mửa và tiêu chảy, người dân hoảng sợ.
Kinh thành tất cả thái y đều bó tay, hoàng y trong cung cũng bó tay, ngay lúc Hoàng thượng đang bối rối thì Tô Bội Bội xuất hiện, nàng ta nói có thể chữa khỏi bệnh tả, nhưng nàng lại có một điều kiện: nàng ta sẽ thành thân với Thái tử và trở thành Thái tử phi.
Hoàng thượng vô cùng tức giận, khi muốn ban hôn nàng ta cho Thái tử, nàng ta nhất quyết muốn gả cho Từ Cẩn Ngôn, nói rằng sẽ ở bên nhau cả đời, nhưng bây giờ nàng ta lại vô liêm sỉ nói muốn gả cho Thái tử.
Thái tử đương nhiên sẽ không nguyện ý gả cho nữ tử ngang ngược như Tô Bội Bội.
Thái tử sinh ra trong một gia đình quyền quý, thái tử phi phải là một tiểu thư có học thức, đức hạnh, đoan trang, là một tiểu thư khuê các.
Nếu thành thân với Tô Bội Bội, đó không phải là tự vả vào mặt sao?
Huống chi Tô Bội Bội còn đang nói muốn chung sống một đời.
Thật sự nực cười.
Điều mà hoàng thất cần nhất là nối dõi tông đường và sinh con nối dõi.
Thế nhưng đường đường là hoàng vị cần được thừa kế.
Trong lúc phụ hoàng và Thái tử đang tức giận đau đầu vì điều kiện của Tô Bội Bội, ta đã kịp thời đưa ra đề nghị : “Phụ hoàng, Hoàng huynh, hiện tại dân chúng đang lâm vào cảnh khốn cùng,phụ hoàng phải đặt người dân là trên hết, nếu không sẽ khó lấy được lòng dân.”
"Trẫm biết là như vậy nhưng ta thật sự không nuốt nổi cục tức này." Phụ hoàng làm sao có thể chịu đựng được bị Tô Bội Bội uy hiếp?
"Đồng ý Tô Bội Bội, không có nghĩa là hoàng huynh nhất định phải gả cho Tô Bội Bội."
“Ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, nói ra đương nhiên phải giữ lời.”
“Nhưng trước đây Tô Bội Bội làm sai?” Ta hỏi ngược lại.
Phụ hoàng và hoàng huynh nhìn ta ngạc nhiên.
"Phụ hoàng, người có bao giờ nghĩ tới tại sao Tô Bội Bội lại khác với những phụ nữ khác, nói những lời khó hiểu hay không? Điều quan trọng hơn là tại sao khi nàng ta xuất hiện lại thường xuyên xuất hiện bệnh dịch và dịch tả. Thân phận của nàng ta không phải sẽ khơi dậy sự nghi ngờ sao?”Ta nhắc nhở.
Phụ hoàng và hoàng huynh đương nhiên rất thông minh, họ có thể nhận ra ngay lập tức.
15
Phụ hoàng liền đồng ý với điều kiện của Tô Bội Bội và hứa rằng chỉ cần nàng ta có thể chữa khỏi bệnh tả, người sẽ cho phép nàng ta thành thân với Thái tử.
Tô Bội Bội có ngu ngốc đến đâu, nàng ta cũng biết Hoàng thượng nói ra chính là thánh chỉ, nàng ta sẽ không nuốt lời và cũng không làm trái.
Nàng ta nhanh chóng viết đơn thuốc và chữa khỏi bệnh cho tất cả mọi người.
Nàng ta được người dân chú ý và trở thành thần y.
Nàng ta cũng sắp gả vào Đông Cung và trở thành thái tử phi, đây thực sự là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng.
Tô Thừa tướng và Tô phu nhân đều sợ hãi trước tin Tô Bội Bội sắp gả vào Đông cung,
vội vàng tiến cung nhờ ta tìm cách ngăn cản, và không tin rằng Tô Bội Bội sau khi tiến cung sẽ dừng lại.
Ta an ủi họ, đương nhiên sẽ không tiết lộ kế hoạch của Phụ hoàng và Thái tử.
Ba ngày trước thành hôn của Thái tử.
Dân gian đột nhiên truyền ra tin đồn rằng Tô Bội Bội là một yêu nữ, nàng ta cư xử rất kỳ lạ, cái gọi là y thuật của nàng ta rõ ràng là yêu thuật, và kể từ khi nàng ta xuất hiện, khắp nơi đều xảy ra thiên tai và thảm hoạ.
Trên thực tế, thiên tai và thảm họa xảy ra hàng năm, nhưng do đi lại bất tiện và thiếu hiểu biết ở nhiều nơi nên người dân thường không quen biết nhau.
Bây giờ, vì phóng đại một số sự thật, Phụ hoàng và Thái tử đã cố tình để mọi người lan truyền tin tức.
Chẳng bao lâu sau, danh tiếng của Tô Bội Bội đã bị mất.
Vào ngày thành hôn, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất cầu xin Thái tử đừng thành thân với một yêu nữ, nàng ta sẽ làm xáo trộn thiên hạ, họ cũng cầu xin Hoàng thượng ban cái chết cho Tô Bội Bội.
Tô Bội Bội làm sao có thể chịu đựng bị đối xử như vậy?
Nàng ta ngồi trên kiệu, cởi khăn trùm đầu và bắt đầu tranh cãi với người dân.
Một nữ tử đanh đá như vậy sao có thể giống một nữ nhân thanh nhã, làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khiến người ta tin rằng nàng là một yêu nữ chuyên hại nhân gian.
Giữa những tiếng gọi của người dân, Hoàng thượng và Thái tử đương nhiên sẽ bắt Tô Bội Bội.
Đương nhiên, sẽ không thật sự giết Tô Bội Bội, dù sao Tô Bội Bội vẫn còn có ích, nếu như một ngày nào đó lại xảy ra thảm họa như vậy, y thuật của Tô Bội Bội vẫn có thể cứu người.
Nhưng chỉ là nàng ta chỉ có thể cả đời ở trong đại lao, sống không bằng chết.
Hôm đó nắng chói chang, gió nhẹ dàng, ta đến đại lao gặp Tô Bội Bội.
Tô Bội Bội trong nhà lao vẫn không an phận, điên cuồng hét lên rằng nàng ta không phải yêu nữ , nàng ta là người xuyên không, nàng ta thông minh hơn tất cả mọi người.
Nhưng điều này càng xảy ra thì mọi người sẽ càng cho rằng nàng ta không bình thường.
Ta nhìn dáng vẻ cạo đầu trọc lốc của nàng ta và mỉm cười.
"Tô Mộc! Có phải là ngươi? Tất cả đều là lỗi của ngươi?! Không, ta không tin!" Tô Bội Bội không thể chấp nhận số phận hiện tại của mình, "Ta là người xuyên không, ta không thể đánh bại ngươi! Không thể nào!”
Ta cười nhạt: “Tô Bội Bội, ngươi còn không biết mình thật sự đang ở đâu, thật sự rất đáng thương.”
"Ngươi im đi! Chắc chắn ngươi cũng là người xuyên không phải không?" Tô Bội Bội muốn tìm sự cân bằng.
“Không.” Ta đáp: “Ta chỉ là một người bình thường, được gia đình quý tộc nuôi dưỡng hơn mười năm, chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.”
“Không thể nào!”
"Chỉ là không thể đánh đồng với một nữ xuyên không đơn thuần!"
“Tô Mộc, ngươi lừa ta!”
"Hôm nay thời tiết bên ngoài thật đẹp, đáng tiếc ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Ta mặc kệ Tô Bội Bội tức giận, cố ý cười nói: "ăn đồ ăn ở đại lao cả đời đi, nữ xuyên không."
Nói những lời này, ta quay người rời đi.
"Đứng lại, không thể đi, thả ta ra, thả ta ra, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, Tô Mộc, làm ơn... a..." Tô Bội Bội ở phía sau ta, cuồng loạn.
Ta bước ra khỏi đại lao.
Nhìn bầu trời trong xanh trước mặt.
Cuối cùng, ta mỉm cười nhẹ nhõm.
Kiếp trước chỉ là một giấc mơ, cuộc đời của ta bây giờ mới chính thức bắt đầu.
(Hết).
Hồi cung mấy ngày, nhận được thư từ phủ Thừa tướng, nói rằng đã đưa Tô Bội Bội về quê.
Ta biết rất rõ rằng Tô Bội Bội không phải là một người nhẫn nhục chịu đựng như vậy.
Nàng ta cho rằng vì nàng ta là một người xuyên không nên mọi người phải cúi đầu trước nàng ta, tất cả nam nhân sẽ thích nàng ta và tất cả nữ tử sẽ ghen tị với nàng ta.
Thật đáng tiếc.
Nàng ta có một thân tài năng, nhưng lại không có não.
Ta còn chưa kịp đợi Tô Bội Bội giở trò lần nữa, đã bị Từ Cẩn Ngôn chặn lại.
Vào Lễ hội đèn lồng, ta đã lẻn ra khỏi hoàng cung cùng với những người hầu cận trong cung.
Ngày trước ta thường theo các huynh đệ ở Phủ Thừa tướng ra ngoài chơi trong bầu không khí náo nhiệt.
Dạo chơi một lúc, ta nhận ra rằng ở ngoài quá lâu sẽ không hợp quy tắc, nên ta đã hồi cung.
“Công chúa.”
Xe ngựa đã bị chặn lại.
Từ Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt ta.
Ta cau mày.
"Công chúa đi ra ngoài không an toàn. Cho phép thần đi cùng công chúa để bảo vệ công chúa thì sao?"
“Ta hồi cung, không cần Từ tiểu tướng quân bảo vệ.”
“Vậy thần sẽ hộ tống công chúa hồi cung.” Từ Cẩn Ngôn mặt dày nói.
Ta không muốn thu hút sự chú ý đám đông.
Ta vốn là lẻn ra ngoài, nhưng nếu bị phát hiện, tự ý rời khỏi cung, dù phụ hoàng rất yêu quý ta, nhưng ta biết rất rõ, theo vua giống như theo hổ, không thể nuông chiều.
Bất đắt dĩ, chỉ đành để Từ Cẩn Ngôn đi cùng.
Ta cũng biết hắn ta có ý đồ xấu.
Trong khoảng thời gian này, hôn sự của hắn lần lượt tan vỡ, cho dù Tô Thừa tướng không ngần ngại xúc phạm danh tiếng của Tô Bội Bội, cho rằng đó là lỗi của Tô Bội Bội, nhưng Từ Cẩn Ngôn vẫn rất xấu hổ.
Làm sao hắn ta có thể nuốt được cục tức này? !
Suy cho cùng, mặc dù Từ Cẩn Ngôn bị Tô Bội Bội thu hút, nhưng tiền đề là Tô Bội Bội chính là thiên kim thật của Phủ Thừa tướng.
Còn ta thì không, hắn ta chỉ ủng hộ người giàu và khinh thường người nghèo, và cảm thấy ta là người như vậy, không xứng đáng với hắn ta.
Bây giờ biết ta là công chúa, hắn đã bị Tô Bội Bội huỷ hôn như thế này, hắn muốn lấy lại thể diện, đương nhiên lựa chọn đầu tiên của hắn là ở bên ta một lần nữa, không những hắn có thể cưới công chúa mà còn có thể khiến ta yêu hắn lần nữa. Khuôn mặt hắn lập tức có tia sáng.
Ta bình tĩnh để hắn hộ tống ta đi.
Mới đi được nửa đường, bất ngờ xuất hiện một thích khách.
Từ Cẩn Ngôn liều mạng bảo vệ ta và bị thương, hắn dẫn ta chạy trốn, cuối cùng ẩn trốn trong một ngôi chùa đổ nát.
“Công chúa, người không sao chứ?” Từ Cẩn Ngôn lo lắng hỏi ta.
Giở trò anh hùng cứu mĩ nhân thì sao?!
Hắn tưởng ta còn là cô nương trước kia chưa hiểu nhiều về bên ngoài, dễ bị lừa sao? “Ta không sao, còn ngươi?” Ta hỏi hắn.
“Thần….aaa…” Hắn kêu lên đau đớn.
Có vẻ bị thương rất nặng.
“Thần không sao, thần đang bảo vệ công chúa và dù hi sinh mạng sống cũng phải bảo vệ người an toàn.”
Ta cười nhẹ nhàng.
Ta nhìn thấy một nụ cười xảo quyệt hiện lên trong mắt Từ Cẩn Ngôn.
"Công chúa, chỗ thần bị kiếm đâm có vẻ có độc. Công chúa, người có thể cởi y phục của thần ra để thần có thể ép chất độc ra được không?”
“Được.”
Đây chính là mục đích của hắn, sau khi ta cởi y phục cho hắn, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, lúc đó mọi người sẽ coi chúng ta là cô nam quả nữ, sau đó hắn sẽ chịu trách nhiệm về sự trong sạch của ta và xin hoàng thượng ban hôn.
14
Tính toán thật sự rất tốt.
Điều mà hắn ta không ngờ, trùng sinh lần nữa, ta đã nhìn thấy thấu bộ mặt thật của hắn và đã đề phòng hắn ta.
Khoảnh khắc ta chuẩn bị đến gần Từ Cẩn Ngôn.
Đột nhiên có nhiều thị vệ từ bên ngoài xông vào.
Sắc mặt Từ Cẩn Ngôn đột nhiên thay đổi.
Có lẽ so với dự đoán của hắn sớm hơn một chút, đúng lúc hắn bất mãn nhìn thấy đám thích khách cùng nhau bị bắt.
Lúc này, Thái tử cũng từ bên ngoài bước vào.
Đây thực sự là những gì bọn ta đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi biết Từ Cẩn Ngôn hối lộ người hầu bên cạnh mình, ta biết hắn sẽ động thủ với ta, cố ý đi dự Lễ hội đèn lồng, cố ý cho hắn cơ hội đến gần ta, cố ý chờ hắn tìm đường chết. .
“Từ tiểu tướng quân, sao thích khách này lại có lệnh bài Từ gia của ngươi trên người?” Thái tử cười lạnh hỏi.
Từ Cẩn Ngôn không nói được lời nào.
Chắc hắn cũng không lường trước nên cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu đối với thích khách.
Bây giờ đã được phơi bày.
"Người đâu, hộ tống Từ Cẩn Ngôn về đại lao thẩm vấn!" Thái tử ra lệnh.
Từ Cẩn Ngôn vừa cầu xin vừa bị đưa đi một cách tàn nhẫn.
Sau đó, Từ Cẩn Ngôn bị kết án tử hình vì mạo phạm công chúa, bởi vì Từ gia có vô số chiến công, nên chỉ bị đày đến biên cương, không thể trở lại triều đình.
Sau khi xử lý xong Từ Cẩn Ngôn, Tô Bội Bội liền xuất hiện.
Dịch tả bất ngờ xuất hiện ở Kinh thành, vô số người bị nôn mửa và tiêu chảy, người dân hoảng sợ.
Kinh thành tất cả thái y đều bó tay, hoàng y trong cung cũng bó tay, ngay lúc Hoàng thượng đang bối rối thì Tô Bội Bội xuất hiện, nàng ta nói có thể chữa khỏi bệnh tả, nhưng nàng lại có một điều kiện: nàng ta sẽ thành thân với Thái tử và trở thành Thái tử phi.
Hoàng thượng vô cùng tức giận, khi muốn ban hôn nàng ta cho Thái tử, nàng ta nhất quyết muốn gả cho Từ Cẩn Ngôn, nói rằng sẽ ở bên nhau cả đời, nhưng bây giờ nàng ta lại vô liêm sỉ nói muốn gả cho Thái tử.
Thái tử đương nhiên sẽ không nguyện ý gả cho nữ tử ngang ngược như Tô Bội Bội.
Thái tử sinh ra trong một gia đình quyền quý, thái tử phi phải là một tiểu thư có học thức, đức hạnh, đoan trang, là một tiểu thư khuê các.
Nếu thành thân với Tô Bội Bội, đó không phải là tự vả vào mặt sao?
Huống chi Tô Bội Bội còn đang nói muốn chung sống một đời.
Thật sự nực cười.
Điều mà hoàng thất cần nhất là nối dõi tông đường và sinh con nối dõi.
Thế nhưng đường đường là hoàng vị cần được thừa kế.
Trong lúc phụ hoàng và Thái tử đang tức giận đau đầu vì điều kiện của Tô Bội Bội, ta đã kịp thời đưa ra đề nghị : “Phụ hoàng, Hoàng huynh, hiện tại dân chúng đang lâm vào cảnh khốn cùng,phụ hoàng phải đặt người dân là trên hết, nếu không sẽ khó lấy được lòng dân.”
"Trẫm biết là như vậy nhưng ta thật sự không nuốt nổi cục tức này." Phụ hoàng làm sao có thể chịu đựng được bị Tô Bội Bội uy hiếp?
"Đồng ý Tô Bội Bội, không có nghĩa là hoàng huynh nhất định phải gả cho Tô Bội Bội."
“Ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, nói ra đương nhiên phải giữ lời.”
“Nhưng trước đây Tô Bội Bội làm sai?” Ta hỏi ngược lại.
Phụ hoàng và hoàng huynh nhìn ta ngạc nhiên.
"Phụ hoàng, người có bao giờ nghĩ tới tại sao Tô Bội Bội lại khác với những phụ nữ khác, nói những lời khó hiểu hay không? Điều quan trọng hơn là tại sao khi nàng ta xuất hiện lại thường xuyên xuất hiện bệnh dịch và dịch tả. Thân phận của nàng ta không phải sẽ khơi dậy sự nghi ngờ sao?”Ta nhắc nhở.
Phụ hoàng và hoàng huynh đương nhiên rất thông minh, họ có thể nhận ra ngay lập tức.
15
Phụ hoàng liền đồng ý với điều kiện của Tô Bội Bội và hứa rằng chỉ cần nàng ta có thể chữa khỏi bệnh tả, người sẽ cho phép nàng ta thành thân với Thái tử.
Tô Bội Bội có ngu ngốc đến đâu, nàng ta cũng biết Hoàng thượng nói ra chính là thánh chỉ, nàng ta sẽ không nuốt lời và cũng không làm trái.
Nàng ta nhanh chóng viết đơn thuốc và chữa khỏi bệnh cho tất cả mọi người.
Nàng ta được người dân chú ý và trở thành thần y.
Nàng ta cũng sắp gả vào Đông Cung và trở thành thái tử phi, đây thực sự là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng.
Tô Thừa tướng và Tô phu nhân đều sợ hãi trước tin Tô Bội Bội sắp gả vào Đông cung,
vội vàng tiến cung nhờ ta tìm cách ngăn cản, và không tin rằng Tô Bội Bội sau khi tiến cung sẽ dừng lại.
Ta an ủi họ, đương nhiên sẽ không tiết lộ kế hoạch của Phụ hoàng và Thái tử.
Ba ngày trước thành hôn của Thái tử.
Dân gian đột nhiên truyền ra tin đồn rằng Tô Bội Bội là một yêu nữ, nàng ta cư xử rất kỳ lạ, cái gọi là y thuật của nàng ta rõ ràng là yêu thuật, và kể từ khi nàng ta xuất hiện, khắp nơi đều xảy ra thiên tai và thảm hoạ.
Trên thực tế, thiên tai và thảm họa xảy ra hàng năm, nhưng do đi lại bất tiện và thiếu hiểu biết ở nhiều nơi nên người dân thường không quen biết nhau.
Bây giờ, vì phóng đại một số sự thật, Phụ hoàng và Thái tử đã cố tình để mọi người lan truyền tin tức.
Chẳng bao lâu sau, danh tiếng của Tô Bội Bội đã bị mất.
Vào ngày thành hôn, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất cầu xin Thái tử đừng thành thân với một yêu nữ, nàng ta sẽ làm xáo trộn thiên hạ, họ cũng cầu xin Hoàng thượng ban cái chết cho Tô Bội Bội.
Tô Bội Bội làm sao có thể chịu đựng bị đối xử như vậy?
Nàng ta ngồi trên kiệu, cởi khăn trùm đầu và bắt đầu tranh cãi với người dân.
Một nữ tử đanh đá như vậy sao có thể giống một nữ nhân thanh nhã, làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khiến người ta tin rằng nàng là một yêu nữ chuyên hại nhân gian.
Giữa những tiếng gọi của người dân, Hoàng thượng và Thái tử đương nhiên sẽ bắt Tô Bội Bội.
Đương nhiên, sẽ không thật sự giết Tô Bội Bội, dù sao Tô Bội Bội vẫn còn có ích, nếu như một ngày nào đó lại xảy ra thảm họa như vậy, y thuật của Tô Bội Bội vẫn có thể cứu người.
Nhưng chỉ là nàng ta chỉ có thể cả đời ở trong đại lao, sống không bằng chết.
Hôm đó nắng chói chang, gió nhẹ dàng, ta đến đại lao gặp Tô Bội Bội.
Tô Bội Bội trong nhà lao vẫn không an phận, điên cuồng hét lên rằng nàng ta không phải yêu nữ , nàng ta là người xuyên không, nàng ta thông minh hơn tất cả mọi người.
Nhưng điều này càng xảy ra thì mọi người sẽ càng cho rằng nàng ta không bình thường.
Ta nhìn dáng vẻ cạo đầu trọc lốc của nàng ta và mỉm cười.
"Tô Mộc! Có phải là ngươi? Tất cả đều là lỗi của ngươi?! Không, ta không tin!" Tô Bội Bội không thể chấp nhận số phận hiện tại của mình, "Ta là người xuyên không, ta không thể đánh bại ngươi! Không thể nào!”
Ta cười nhạt: “Tô Bội Bội, ngươi còn không biết mình thật sự đang ở đâu, thật sự rất đáng thương.”
"Ngươi im đi! Chắc chắn ngươi cũng là người xuyên không phải không?" Tô Bội Bội muốn tìm sự cân bằng.
“Không.” Ta đáp: “Ta chỉ là một người bình thường, được gia đình quý tộc nuôi dưỡng hơn mười năm, chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.”
“Không thể nào!”
"Chỉ là không thể đánh đồng với một nữ xuyên không đơn thuần!"
“Tô Mộc, ngươi lừa ta!”
"Hôm nay thời tiết bên ngoài thật đẹp, đáng tiếc ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Ta mặc kệ Tô Bội Bội tức giận, cố ý cười nói: "ăn đồ ăn ở đại lao cả đời đi, nữ xuyên không."
Nói những lời này, ta quay người rời đi.
"Đứng lại, không thể đi, thả ta ra, thả ta ra, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, Tô Mộc, làm ơn... a..." Tô Bội Bội ở phía sau ta, cuồng loạn.
Ta bước ra khỏi đại lao.
Nhìn bầu trời trong xanh trước mặt.
Cuối cùng, ta mỉm cười nhẹ nhõm.
Kiếp trước chỉ là một giấc mơ, cuộc đời của ta bây giờ mới chính thức bắt đầu.
(Hết).
Danh sách chương