“Mãi đêm qua con mới cùng cô nương trở về, đường đi xóc quá, khiến bụng con co thắt lại.

Nhưng chàng ấy không những không quan tâm, săn sóc con, mà còn muốn cưỡng ép con.

Con tức giận đẩy chàng ấy ra, vậy mà cả ngày nay, chàng không thèm để ý đến con.

Tang ma ma, con sợ lắm, con sợ chàng ấy sẽ vứt bỏ con.

Con lại không có gan gánh vác mọi chuyện một mình như cô nương.

Đến lúc đó, sẽ không có nơi nào chứa chấp con cả.”
Cuối cùng, Viên ma ma cũng nghe rõ vợ Tường Ca Nhi đang oán than điều gì.

Hóa ra đêm qua, Tường Ca Nhi muốn thân mật với vợ mình, nhưng nàng ta vì mệt mỏi nên không muốn đồng ý nhu cầu của hắn ta.

Vì thế, hắn ta bèn ngó lơ vợ mình.

Hai người này kết hôn chưa quá nửa năm, vẫn được coi là vợ chồng mới cưới, làm sao lại ồn ào đến mức này cơ chứ? Lại còn để cô nương nghe thấy, còn ra thể thống gì nữa?
Thấy Viên ma ma sắp nổi giận, Tô Doanh bèn lên tiếng trước bà ta: “Đưa người đến Nguyệt Dung Viện.”
Chuyện… chuyện này, sao có thể chứ?
Mặc dù, cô nương đã được gả đi, nhưng suy cho cùng, cô nương vẫn còn là con gái.

Sao có thể nghe thấy những lời hạ lưu, bẩn thỉu như vậy được?

Tô Doanh đã đi xa, Viên ma ma tức giận đùng đùng xông ra ra trước mặt hai người.

Bà ta không nói gì cả, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vợ Tường Ca Nhi và Tang ma ma, nhưng cũng khiến hai người họ phát run.
Trong Nguyệt Dung Viện, Hạ Diệp cầm sổ sách từ trong phòng kế toán ra, rồi đưa đến trước mặt Tô Doanh.
“Cô nương, đây là sổ sách bên phòng kế toán vừa bảo nô tỳ mang đến.

Họ nói là, đã ghi hết số vàng bạc châu báu và của hồi môn của cô nương vào sổ sách rồi, mời cô nương xem qua.”
Tô Doanh còn chưa kịp xem, Viên ma ma đã dẫn vợ Tường Ca Nhi và Tang ma ma đang cúi gằm đầu đi vào.
Sau khi quỳ xuống, hai người họ lập tức tự tát vào miệng mình, rồi luân phiên nhận lỗi.
Vợ Tường Ca Nhi nói: “Nô tỳ nhiều chuyện, ăn nói linh tinh, làm bẩn tai cô nương, nô tỳ đáng chết!”
Tang ma ma nói: “Nô tỳ nhiều chuyện, nô tỳ đã tự đánh nát miệng mình rồi.

Xin cô nương hãy quên đi những lời nói bẩn thỉu kia.”
Sau đó, hai người họ dùng hết sức lực tự vả vào miệng mình.

Viên ma ma đã cảnh cáo hai người họ, nếu không muốn bị đuổi ra khỏi sơn trang, thì phải không ngừng nhận lỗi với cô nương.

Họ vừa mới ra khỏi nhà họ Tôn, khó khăn lắm mới tự làm chủ việc của mình, không cần người khác giúp đỡ.

Nếu bây giờ, lại bị đuổi ra khỏi đây, họ biết đi đâu tìm đường sống?
Tô Doanh ném sổ sách lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Nghe vậy, vợ Tường Ca Nhi và Tang ma ma lập tức dừng tay lại, cả gan ngẩng đầu lên nhìn Tô Doanh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cô nương này tuy còn nhỏ nhưng lại chừa đường sống cho hai người họ.


Bởi vì khoảng thời gian sống chung chưa lâu, nên họ không biết tính cách của Tô Doanh như thế nào, do đó họ rất sợ hãi.
“Cá nước quấn quýt, vợ chồng thân mật, hai bên cùng tự nguyện mới là tuyệt vời nhất.

Nếu không, sẽ khó tránh khỏi trong lòng sinh oán hận.” Tô Doanh chậm rãi lên tiếng.
“Ta gọi cô là đại tẩu nhé.

Không biết, cô gặp phải oan ức gì thế, có thể kể cho ta nghe không?”
Viên ma ma âm thầm kinh ngạc, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại không mở miệng được.

Đây là chủ nhân đang giáo huấn người khác, bà ta cũng chỉ là người làm, đâu đến lượt bà ta lên tiếng chứ? Do đó, bà ta chỉ có thể đợi sự việc kết thúc, rồi mới dám âm thầm nhắc nhở.
Hốc mắt của vợ Tường Ca Nhi lại ngập tràn nước mắt.

Lúc này, nàng ta mới nhớ ra, cô nương này không chỉ là chủ nhân của mình, mà còn vừa bị đuổi ra khỏi nhà.

Nếu cô nương đã hỏi nàng ta như vậy, chắc hẳn cô nương cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
“Thưa cô nương, nô tỳ thật sự rất khổ tâm! Nô tỳ và chồng mình thành thân đã được nửa năm, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu mang thai! Mẹ chồng chán ghét, nguyền rủa nô tỳ là gà mái không biết đẻ trứng! Bà ấy ép nô tỳ uống rất nhiều thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.

Trong lòng chồng nô tỳ cũng có nô tỳ, chỉ là từ trước đến nay, trừ khi nô tỳ đến kỳ kinh nguyệt, còn lại chàng ấy không thèm quan tâm đến cảm nhận của nô tỳ, không cần để ý xem nô tỳ có tình nguyện thân mật hay không.

Nô tỳ thật sự rất khổ tâm!”
Tin tức kể từ ngày Tô Doang gả vào nhà họ Thẩm, Thẩm Mặc Trì vẫn luôn ngủ trong thư phòng đã bị đồn thổi đến tận huyện Thượng Hà.

Vợ Tường Ca Nhi cho rằng, khi nàng gả đi, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên mới bình thản đáp lại như vậy.


Loại chuyện này, kể từ khi có Chiêu Tỏa Nhi, Thẩm Mặc Trì không còn qua đêm ở phòng nàng nữa.

Trái tim nàng đã nguội lạnh, do đó nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.
“Cô có muốn sống tiếp với hắn ta không?”
Sao nàng lại hỏi như vậy?
Vợ Tường Ca Nhi nhất thời cảm thấy rối rắm, nàng ta chỉ khóc, không trả lời lại.
Tang ma ma thấy Tô Doanh nói vậy, bèn trả lời thay nàng ta: “Thưa cô nương, quan hệ của hai vợ chồng Tường Ca Nhi rất tốt, họ chỉ vướng mắc ở chuyện đứa con thôi.”
Tô Doanh đưa mắt nhìn Tang ma ma, ánh mắt bình thản, lãnh đạm, khiến bà ta sợ đến nỗi hận không thể đào một cái lỗ chui ngay xuống đất.
“Nếu cô không muốn, ta sẽ bảo hắn đến đây và chấm dứt với cô, rồi đuổi hắn ra khỏi sơn trang.

Còn cô vẫn như cũ, ở lại sơn trang này.”
Nghe vậy, vợ Tường Ca Nhi bèn cúi thấp đầu, nghĩ ngợi một lúc.
“Cô nương, mặc dù nô tỳ rất tức chàng ấy, nhưng khi nô tỳ đến đây, chàng ấy cũng đi cùng nô tỳ, thật lòng nô tỳ không nỡ.”
“Sơn trang Ngô Đồng này của chúng ta cách xa thành, nhà chồng cô sẽ không quản được đâu.

Cô trở về, nói với chồng cô một tiếng, cứ nói là ta nói.

Nếu hắn còn dám khiến cô bị ấm ức, ta sẽ lập tức đuổi hắn ra khỏi đây.”
Cô nương đang muốn động viên, giúp đỡ nàng ta ư? Vợ Tường Ca Nhi vô cùng cảm kích.

Gương mặt trước đó đã bị tát, giờ đây càng đỏ ửng vì kích động: “Cảm ơn cô nương đã làm chủ cho nô tỳ, cảm ơn cô nương đã làm chủ cho nô tỳ.”
Lúc này, Viên ma ma mới nhìn thấy suy nghĩ của cô nương nhà mình.

Vốn dĩ, bà ta chỉ cần răn dạy vài câu là có thể giải quyết xong chút chuyện cỏn con này, cần gì để cô nương đích thân ra mặt chứ? Dù sao, những người này đều do bà ta đưa vào Sơn trang Ngô Đồng.

Bà ta tự cho rằng, mình vẫn còn có chút uy nghiêm này.


Cô nương gọi hai người họ vào Nguyệt Dung Viên giáo huấn, đoán chừng cả Sơn trang Ngô Đồng này đều biết chuyện, họ càng ngóng trông về kết quả của chuyện này hơn.

Cô nương vừa ban ơn, vừa uy hiếp, đồng thời lại còn ra mặt thay cho vợ Tường Ca Nhi.

Đây là muốn mua chuộc lòng người ư?
Một ông cụ nào đó trong kinh thành từng nói, rắc rối trong hậu viện cũng không thua kém gì trong triều đình.

Theo như nàng thấy, chỉ cần nơi nào có phụ nữ, nơi đó chắc chắn có rắc rối, thị phi.

Thật ra, nguyên tắc trong triều đình và hậu viện là giống nhau, lòng người quy về một mối, thì làm việc gì cũng trơn tru, nhưng ngược lại, nếu lòng người tách nhau ra thì làm việc gì cũng khó.

Kiếp trước, nàng đã dùng rất nhiều thủ đoạn để trói buộc, giành lấy tình yêu của Thẩm Mặc Trì, cho nên cũng coi như biết cách bắt chẹt lòng người.
“Tang ma ma.”
Đột nhiên, nghe thấy Tô Doanh gọi tên mình, Tang ma ma bỗng giật mình: “Ôi, ơ… Ta… không phải, nô tỳ có mặt.”
“Ta muốn trồng hai hàng dây hoa hồng leo trên cổng sơn trang.

Nghe Viên ma ma nói, bà rất giỏi trong việc vun đất trồng hoa.

Lát nữa, ta bảo người vào thành mua hoa, sau khi trở về thì phải làm phiền đến bà rồi.”
“Không dám, không dám, đây đều là chuyện nô tỳ nên làm.” Tang ma ma sợ hãi.

Cô nương này nói chuyện vô cùng dễ nghe, nhưng sao bà ta lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống hệt như không khí xung quanh đang siết chặt lấy cơ thể bà ta vậy!
Tang ma ma đổ mồ hôi lạnh, cùng vợ Tường Ca Nhi khom người đi ra khỏi phòng.
Tô Doanh lại cầm sổ sách lên xem, Viên ma ma đứng bên cạnh chỉ cười không nói.

Bà ta càng nhìn càng cảm thấy Tô Doanh rất có phong thái của một người làm chủ gia đình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện