Chuyện khiến Tô Doanh xấu hổ nhất là Tuyên Hàm gọi cô là mẹ trước mặt Tuyên Mạch chẳng khác nào mẹ ruột cả, ngược lại còn gọi Tuyên Mạch là cha trước mặt cô, gọi cực kỳ trôi chảy.

Thỉnh thoảng cô nghe thấy mấy nha hoàn bàn tán, nói không bằng cô cho Tuyên Mạch đến ở rể, biến thân phận cha mẹ kia thành thật luôn.
Tô Doanh nghe thấy, trái tim nhỏ sợ hãi đến mức khó thở, mặt mũi cũng không biết để ở đâu.
Tuyên Mạch là ai?
Cô là ai?
Chỉ có những người không biết chuyện mới dám nghĩ thôi.
“Nàng nghĩ gì vậy?”
Tô Doanh ngồi trong đình nhỏ nhìn Tuyên Hàm và mấy đứa trẻ đang trèo cây hái anh đào ở cách đó không xa, bị giọng nói đột nhiên vang lên làm giật cả mình.
“Huynh làm ta giật mình.”
Tuyên Mạch ngồi xuống đối diện cô, cảm thấy gió cuối xuân đầu hạ mát rượi rất thoải mái: “Nghe ma ma của nàng nói trà nghệ của nàng không tệ.”
Đây là muốn cô pha trà à?
Tô Doanh không đáp lời, Tuyên Mạch cũng không lên tiếng.
Tô Doanh nhận thua, dặn dò Hạ Diệp ở bên cạnh đi chuẩn bị.
“Tiêu gia đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, không biết quê quán là ở đâu?” Thường ngày gặp nhau cũng chỉ chào hỏi mấy câu, đây là lần đầu tiên Tô Doanh chủ động hỏi đến gia thế của hắn.
Tuyên Mạch biết Tô Doanh bắt đầu muốn dò hỏi rồi.

Hắn hỏi Tuyên Hàm rằng Tô Doanh từng nói gì với cậu bé, đứa nhỏ kia cũng nói hết với hắn.

Vì sao cô không cho Tuyên Hàm nhắc đến Kinh đô trước mặt người khác?
Một người ngồi trong quán trà uống trà cũng có thể khiến cả huyện Thượng Hà ầm ĩ đến long trời lở đất, hắn không tin cô chỉ thuận miệng tốt bụng nhắc nhở thôi.
“Nàng thấy ta giống làm gì?”
Được, hắn rất cẩn thận, đoán chừng với bản lĩnh của mình sẽ không hỏi ra được vấn đề gì cả.
“Thấy Tiêu gia khí thế bất phàm, chắc chắn gia thế cũng không tầm thường.”
“Nàng muốn biết không?”
“Không muốn.”
Cô cười khẽ, từ chối vô cùng dứt khoát, càng khiến hắn thấy nghi ngờ hơn.
Ngồi gần như thế, cho nên hắn có thể nhìn thấy sự khách sáo và xa cách trong nụ cười của nàng.

Hôm nay càng rõ ràng hơn, đây là muốn đuổi khách rồi ư.
“A Hàm thật sự rất thích Tô cô nương, chẳng lẽ Tô cô nương không tò mò về lai lịch của A Hàm sao?”
“Không có gì phải tò mò cả.” Tô Doanh không mắc bẫy của Tuyên Mạch: “A Hàm còn nhỏ, đợi khi các huynh rời khỏi sơn trang Ngô Đồng, lại một khoảng thời gian nữ trôi qua, sao thằng bé có thể nhớ rằng mình từng gọi ai là mẹ được? Vả lại chúng ta bèo nước gặp nhau, sớm muộn gì cũng hết duyên, ta biết nhiều quá cũng không có lợi với ta.”
“Ta thật sự không nhìn ra được rằng cô nương bạc tình như thế đấy.” Tuyên Mạch hơi nhếch môi, nở nụ cười lạnh lẽo.
Tô Doanh chỉ xem như không nhìn thấy, Hạ Diệp chuẩn bị bộ trà đạo xong trở về.

Lò đất đỏ nhỏ, ấm đồng, tách ngói, lá trà và dụng cụ xúc trà đều được bày ra.
Trong lúc Hạ Diệp châm lửa nấu nước, Tô Doanh nhìn về nơi khác, một vài sợi tóc đen thổi vào mặt, Tuyên Mạch cười nói: “Tại hạ luôn rất tò mò, thôn trang này của cô nương tên là Ngô Đồng, sao không thấy trong trang có trồng cây ngô đồng thế?”
Xung quanh gió nhẹ thổi qua kéo tới từng trận hương hoa, A Hàm và mấy đứa trẻ ở phía xa đang cười giòn giã.

Tô Doanh nói: “Nếu là sơn trang Ngô Đồng thì chắc chắn sẽ có cây Ngô Đồng, nhưng sơn trang này sang tay mấy lần, có lẽ mấy chủ trước không vui nên chặt hết rồi.”
Tô Doanh mài bột trà xong, châm nước vào, đưa tách trà thơm ngát đến trước mặt Tuyên Mạch, sau đó nói: “Mời Tiêu gia.”
Tuyên Mạch thấy hết những động tác của Tô Doanh, không nhanh không chậm, ung dung có thứ tự, tất cả đều tự nhiên và thong thả, như đã luyện tập cả trăm nghìn lần rồi vậy.

Nhưng cô chỉ mới chừng đó tuổi, trừ khi là học pha trà từ khi biết chuyện thôi.
Điều này khiến hắn thấy nghi ngờ, Tô Doanh này khiến hắn hơi không dời mắt đi được.
Tuyên Mạch thoáng ngạc nhiên vì suy nghĩ của mình, tạm thời không nói tới hai người cách biệt một trời, mấy ngày nay ở chung, A Hàm trái một tiếng cha phải một tiếng mẹ, kêu đến mức người không biết chuyện tuyệt đối sẽ cho rằng bọn họ thật sự là người một nhà.

Nhưng ngoài cảm nhận được chút ngại ngùng từ cô, hắn cũng không thấy cô có suy nghĩ không yên phận gì với mình, thậm chí nhiều thêm chút suy nghĩ khác cũng không có.
Trên chuyện nữ nhân hắn chưa từng có ham muốn gì, không nói đến thân phận địa vị của hắn thế nào, chỉ với khuôn mặt này thôi đã đủ khiến nữ nhân phải mê như điếu đổ rồi.

Nhưng trong ánh mắt Tô Doanh nhìn hắn lại không có chút gợn sóng nào, thậm chỉ ngay cả nhìn hắn cũng không muốn, chỉ còn lại sự ghét bỏ, muốn đuổi hai cha con hắn rời khỏi sơn trang Ngô Đồng.
Nhưng vì sao cô không nói rõ?
Là không thể?
Hay là không dám?
“Không ngờ tay nghệ pha trà của Tô cô nương lại thành thạo như thế, không biết đã luyện bao lâu rồi?” Tuyên Mạch thầm cảm thán trong lòng, tay nghề pha trà này không thua gì Yên Ngọc tiểu thư, danh kỹ của Kinh thành một chút nào cả, Yên Ngọc tiểu thư là luyện tập từ nhỏ, có khi nào Tô Doanh cũng là thế không?
Luyện cả một đời đấy, chuyện tay nghề là thứ cô không tinh thông nhất, chỉ mỗi trà đạo là cô cố gắng luyện.
Tô Doanh cười nhạt, đang định cất lời, Viên ma ma chợt dẫn một người đến đây.
Người nọ không phải ai khác mà chính là một ma ma quản gia của nhà họ Tôn, lần trước Tô Doanh từng gặp bà ta, luôn đi theo bên cạnh Chương ma ma để hầu hạ.

“Tiểu thư, người của nhà họ Tôn đến.” Viên ma ma cúi người chào.
Đang tán gẫu bị người ta cắt ngang khiến Tuyên Mạch hơi mất hứng.

Hắn cúi đầu uống trà, trên người có ý lạnh tản ra.
Tô Doanh phát hiện, lại coi như không thấy.
“Có chuyện gì sao?”
Ma ma quản gia tiến lên cúi chào: “Tiểu thư, đêm qua cô lão gia vội vàng về đến nhà nói chuyện với lão thái thái một vài lời, lão thái thái kêu nô tì đến đón tiểu thư vào thành một chuyến.”
“Cha đến rồi sao?” Tô Doanh nghe thấy Tô đại lão gia đến huyện Thượng Hà rồi thì rất vui vẻ, lại nhớ đến tháng trước mới kêu người đưa thư báo bình an về, sao đột nhiên lại đến nhà họ Tôn rồi? Không khỏi thấy nghi ngờ.
“Mẹ…” A Hàm và bạn bè chơi đùa cả người đầy bùn chạy đến, nhìn Tô Doanh la lớn: “Con đói, buổi trưa muốn ăn thịt rán chao, vịt quay.”
Đây đều là món tủ của Miêu nhị tỷ cả, Tô Doanh nghiêng mắt nhìn ma ma quản gia của nhà họ Tôn đang nhìn A Hàm, sau đó Tuyên Mạch chỉ liếc một cái đã vội vàng dời mắt đi.
Tô Doanh như có điều cần suy nghĩ, duỗi tay lâu đi bùn trên mặt A Hàm: “Mau đi xuống tắm rửa với ma ma đi.”
“Ma ma, chúng ta đi.” A Hàm xoay người kéo Viên ma ma rời đi.
Nhìn A Hàm và Viên ma ma đi xa, Tô Doanh kêu ma ma quản gia của nhà họ Tôn đi cửa sau, một lát nữa mình sẽ ra ngoài.
Tuyên Mạch khen trà của cô, cô chỉ không nhanh không chậm pha thêm cho hắn một ấm nữa, sau đó mới đứng dậy: “Ta có việc, mời Tiêu gia cứ tự nhiên.”
Tô Doanh phủi người, Tuyên Mạch bỗng nhiên gọi cô lại: “Tô cô nương…”
Tô Doanh xoay người nhìn Tuyên Mạch.
Tuyên Mạch gọi cô lại, nhưng không biết muốn nói gì.

Một lúc lâu sau đó mới cất lời: “Đi đường cẩn thận.”
Có lẽ cuộc sống ở sơn trang Ngô Đồng quá yên tĩnh an nhàn, khiến hắn nảy lòng thương xót với một người phụ nữ bị chồng bỏ.
Trước cửa sơn trang Ngô Đồng, Tô Doanh ngửi hương hoa hai bên lên xe ngựa.


Xe ngựa vừa chạy cô vén rèm cửa sổ lên nhìn cổng lớn, cũng không biết đang nhìn gì, đang nghĩ gì, tóm lại chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, rất khó chịu.
Viên ma ma lặng lẽ kéo ma ma quản gia đến truyền lời nói chuyện một lúc lâu cũng không hỏi ra được lời quan trọng gì, bà ta thở phào, đoán rằng chỉ là cô lão gia muốn gặp tiểu thư của mình thôi, như thế thì đơn giản rồi.
Nhà họ Tôn vốn là nhà giàu có uy tín có danh dự ở huyện Thượng Hà, có người là Lại bộ thượng viên càng như nước lên thì thuyền lên, Huyện lão gia thấy người của nhà họ Tôn cũng phải cư xử cẩn thận.
Lão thái gia của nhà họ Tôn mất sớm, lão thái thái Chu thị có ba nam hai nữ.
Con trai đầu Tôn Đình Hoa quanh năm buôn bán ở Hồ Châu, cưới vợ là Lương thị, sinh ra trưởng tử Tôn Học Văn, thứ tử Tôn Học Võ.
Con trai thứ hai Tôn Đình Ngô là Tư mã Đoan Châu, cưới vợ Dư thị, sinh ra trưởng tử Tôn Học Ung, trưởng nữ Tôn Nhàn.
Con trai thứ ba Tôn Đình Bách năm ba mươi tuổi bị bệnh nặng, từ đó thân thể suy yếu điều dưỡng ở nhà, có trưởng nữ Tôn Phương, thứ nữ Tôn Hy.
Con gái đầu Tôn Ngọc Thục mất sớm, gả cho nhà họ Tô của huyện Hạ Hà, có một con gái là Tô Doanh.
Con gái thứ hai Tôn Ngọc Dung kén rể Trình Duy Sinh, sinh trưởng nữ Tôn Yên, thứ nữ Tôn Uyển, trưởng tử Tôn Học Phong.
Người ngoài thấy nhà họ Tôn con cháu đầy đàn, hậu bối ai cũng có tiền đồ, nói đến nhà họ Tôn, ở huyện Thượng Hà này không có ai không hâm mộ.
Sau giờ ngọ không lâu, xe ngựa của Tô Doanh dừng lại trước cửa nhà họ Tôn.
Viên ma ma và ma ma quản gia lần lượt xuống xe, cuối cùng thì đỡ Tô Doanh xuống.
Ba người vào phủ, ma ma quản gia bước nhanh ở đằng trước đi báo tin, Tô Doanh và Viên ma ma ở đằng sau đi không nhanh không chậm.
“Tiểu thư còn đói không, hay đến viện của lão thái thái ăn gì trước rồi hẳn đi gặp đại lão gia sau.” Viên ma ma đau lòng cho Tô Doanh, trên đường đi sắc mặt của cô không được tốt lắm, bà ta thấy đại lão gia tìm đến chắc chắn là có chuyện.
“Buổi trưa ta có dùng chút điểm tâm, trong bụng không phải thật sự không có gì.” Lúc ngồi cùng Tuyên Mạch đã ăn điểm tâm, uống trà rồi.
Viên ma ma không nói thêm nữa, một giọng nói đanh đá mang theo ý châm chọc chặn đường của hai chủ tớ.
“Biểu tỷ, tổ mẫu phái người đi mời từ sáng, sao bây giờ mới đến?” Người nói chuyện là trưởng nữ Tôn Phương của chi thứ ba nhà họ Tôn, đi cùng với muội muội Tôn Hy định đi đâu đó vừa khéo gặp phải.
Tô Doanh không thích đến nhà họ Tôn, lười quan tâm
“Thì ra là biểu muội A Phương, đã lâu không gặp.” Tô Doanh giả vờ khách sáo, ngại vì ngoại tổ mẫu thích con cháu đoàn kết, lần nào cô cũng không thể không nhịn xuống trước những ác ý và công kích kia.
“Cái gì mà đã lâu không gặp, đừng nói như bọn ta muốn gặp tỷ như thế.” Tôn Hy liếc Tô Doanh một cái, cười khẩy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện