Tô Doanh cười: “Đường xa như vậy ta cũng không muốn đi, nếu ngươi nhớ ta thì có thể lên trang viên tìm ta.”
Chạng vạng sau khi Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi đi, trời lại bắt đầu có mưa phùn.
Sơn trang Ngô Đồng lại trở về sự yên tĩnh khi xưa, yên tĩnh đến mức tai kêu ong ong.
Tô Doanh đứng khoanh tay trong hành lang, ngẩng đầu nhìn mưa không ngừng rơi mà ngẩn người, Đại Lâm thu ô đi tới, cung kính khom người: “Cô nương, đã đến rồi, dọc trường cũng rất thuận lợi.”
“Ừm, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Chương ma ma cũng thu ô đi đến phòng của Chu lão thái thái, trên đường đi không thể giấu đi nụ cười trên mặt.
Chu lão thái thái thấy Chương ma ma đi vào thì gác việc trong tay lại: “Đi nhìn kỹ rồi chứ?”
“Nhìn kỹ rồi, không sai được, là Đại Lâm đưa hai cô nương Hoắc Nhạc về phủ Thái Sư.” Chương ma ma đã đến tận trước cửa phủ Thái Sư để theo dõi rồi.
Truyện Cung Đấu
Chu lão thái thái gật đầu: “Không ngờ Doanh nha đầu lại may mắn như vậy, trước khi đi Kinh thành đã tạo quan hệ với giới quý nữ trong Kinh thành trước rồi.”
“Lão thái thái, đó chỉ là suy nghĩ của người thôi, Doanh nha đầu còn nói không muốn đến Kinh thành nữa kìa.” Chương ma ma nhớ đến sự quyết đoán và thủ đoạn của Tô Doanh, không biết có phải lão thái thái thật sự có thể thuyết phục được nàng không nữa.
Chu lão thái thái, hiểu ý trong lời nói của Chương ma ma: “Tôi biết con bé có suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể bất hiếu với bà già này được đúng không.”
Trên mặt Chương ma ma như hiện lên mấy chữ ‘Nô tỳ biết ngay là người lại cậy lớn tuổi rồi mà’: “Bàng lão phu nhân biết cuối năm chúng ta sẽ vào Kinh còn hỏi có muốn đi cùng gia quyến của Hầu phủ và phủ Tướng quân không, nô tỳ cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Nhạc Nhị Lang của nhà Ninh Uy tướng quân là người phụng mệnh bắt cướp, trong tay nắm binh quyền, vào Kinh cùng bọn họ, chúng ta coi như có người hộ tống, trên đường cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tham chút lợi nhỏ như vậy làm gì? Nhà chúng ta cũng đâu có mặt dày như thế.” Chu lão thái thái hơi xem thường Chương ma ma: “Ta thấy ngươi có ý định gì với Nhạc Nhị Lang kia thì có, tuy Doanh nha đầu có ơn, nhưng nhà họ Nhạc là gia đình thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ ràng về Doanh nha đầu, cần gì phải tự rước lấy nhục chứ.”
“Vâng, vẫn là lão thái thái suy nghĩ thấu đáo, là tại lão nô lo quá mất khôn.” Chương ma ma đáp lại một câu.
Chu lão thái thái cười bất đắc dĩ.
Trước khi Chương ma ma xoay người trở về nhà họ Tôn, bà ấy nhìn mười mấy chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn như đến từ trong Kinh dừng lại trước của phủ Thái Sư.
Phu nhân thứ hai của Trấn Viễn hầu gia Hàn thị và phu nhân của tướng quân Ninh Uy Phùng Thị đã sớm đứng trước cửa nhênh đón, nha hoàn ma ma đỡ hai cô nương xuống xe, Hàn thị kích động đến mức chạy tới ôm chặt lấy Hoắc Tịnh Phương.
“Phương Nhi của thẩm, cuối cùng cháu cũng chịu về rồi, khiến thẩm lo chết đi được.”
Thẩm thẩm này của nàng ta đầu óc đơn giản, ở trong nhà bị thúc thúc và đám thê thiếp kia bắt nạt, khó khăn lắm mới trốn đến huyện Thượng Hà, không ngờ mình lại khiến bà ta phải lo sợ, Hoắc Tịnh Phương cực kỳ áy náy, ôm lại bà ta: “Thẩm đừng khóc nữa, thẩm xem chẳng phải Phương Nhi rất khỏe mạnh sao?”
Nước mắt Hàn thị liên tục rơi xuống, quan sát Hoắc Tịnh Phương từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn thật sự không bị sau thì lại khóc tiếp: “Vẫn khỏe, vẫn khỏe, nếu cháu có bất trắc gì, e rằng cả đời này thẩm cũng không thể tiến vào cổng lớn của Hầu phủ nữa mất.”
“Thẩm, đều là lỗi của Phương Nhi, khiến thẩm lo lắng rồi.”
Bên kia, Phùng thị ôm chặt lấy Nhạc Vân Mi, cũng quan sát nàng ta cẩn thận: “Sao dưới mắt lại có quầng thâm thế này, lạ giường sao?”
Nhạc Vân Mi lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải rồi, đêm qua con và A Phương kéo A Doanh tán gẫu tới tận lúc trời sắp sáng mới nghỉ ngơi, tuy có ngủ bù, nhưng suy cho cùng cũng không thoải mái bằng ngủ ban đêm.”
Đừng đứng trước cửa nữa, đi, đi vào rồi nói tiếp.” Phùng thị kéo tay con gái xoay người đi vào phủ.
Hàn thị và Hoắc Tịnh Phương cũng đi theo phía sau.
Bàng lão phu nhân ngồi trong sảnh, nghe thấy tiếng bước chân xôn xao từ xa đến gần thì hiểu người đã về rồi, bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Còn Khúc Hằng đứng ở một bên thì không được thoải mái lắm, nàng ta hơi căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa, trên mặt mang theo nụ cười cứng đờ.
Thầm tưởng tượng lát nữa Nhạc Vân Mi xông lên đánh nàng ta, nàng ta phải trốn đi đâu? Trốn đi đâu đây? Nơi này cách cửa rất xa, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ở bên cạnh Bàng lão phu nhân an toàn hơn.
Cho nên nàng ta lại di chuyển đến gần Bàng lão phu nhân thêm một chút, Bàng lão phu nhân chỉ làm như không nhìn thấy hành động sợ sệt của Khúc Hằng.
Có nha hoàn vén rèm lên, mẹ con Phùng thị và thím cháu Hàn thị cùng nhau tiến vào.
Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi cùng đứng trước mặt lão phu nhân hành lễ.
Bàng lão phu nhân cười đến mức nếp nhăn hiện lên bên khóe mắt: “Tốt tốt tốt, bình an trở về là tốt rồi, mấy hôm nay khiến mọi người lo lắng chết đi được.”
“Đều là lỗi của cháu, đừng trách A Mi, lão phu nhân muốn phạt thì phạt cháu đi ạ.” Hoắc Tịnh Phương nghĩ mọi chuyện đều tại cái khăn bị gió thổi đi của mình đem lại, Nhạc Vân Mi là bị cô liên lụy.
Nhạc Vân Mi liếc Khúc Hằng một cái: “Ai nói là lỗi của chúng ta, cũng không biết là kẻ nào ngay cả báo tin cũng có thể khiến chúng ta gặp phải tai họa ngập đầu, nếu không nhờ chúng ta may mắn gặp được Tô nương tử của sơn trang Ngô Đồng thì e rằng thật sự phải chết ở nơi hoang vu kia rồi.”
Nhạc Vân Mi nói bóng nói gió, khiến Khúc Hằng không dám thở mạnh, chỉ sợ nàng ta xông lên vả miệng mình: “A Mi, muội và A Phương trở về là tốt rồi, mấy hôm nay hai muội không ở bên cạnh ta, ta luôn hối hận lúc trước vì sao không đi tìm khăn tay của A Phương cùng các muội.”
“Bớt có giả mù sa mưa đi, tỷ muốn phũ bỏ trách nhiệm chuyện này không dễ như vậy đâu, đợi về Kinh thành ta nhất định sẽ tố cáo tỷ trước mặt cha mẹ tỷ, để bọn họ biết tỷ đã làm gì.”
“Đừng mà A Mi.” Khúc Hằng tức giận đến mức muốn bật khóc, nếu thật sự ầm ĩ đến mức ai cũng biết thì nàng ta còn lấy chồng kiểu gì đây? Đến lúc đó danh dự của nàng ta bị hao tổn, chẳng phải Hoắc Tịnh Phương sẽ được lợi rồi gả cho Nhạc Viễn sao? Khúc Hằng quỳ xuống bên cạnh Bàng lão phu nhân, khóc thành tiếng: “Lão phu nhân, van người nói giúp cháu một câu, cháu thật sự tưởng mấy nam nhân kia là sơn tặc, lúc đó dưới sườn núi chỉ có bọn họ, không phải bọn họ bắt A Phương và A Mi đi thì là ai chứ?”
Chuyện đến nước này mà Khúc Hằng chỉ xin tha chứ không chịu nhận lỗi, Bàng lão phu nhân cũng thấy cạn lời.
“Tỷ còn nói bậy nữa, lúc đó bọn ta thấy rõ ràng đó là mấy người tiều phu, sơn tặc ở đâu ra.” Nhạc Vân Mi không muốn bỏ qua cho Khúc Hằng dễ dàng như thế, nếu không những gì nàng ta và A Phương gặp phải chẳng phải là vô ích sao?
Khúc Hằng khóc lóc: “Ta không biết, ta thật sự không biết mà.”
“Ta và A Phương còn không khóc, tỷ khóc cho ai xem.”
“Được rồi.” Tuy Phùng Thị biết rõ Khúc Hằng sai, nhưng bà ta cũng không thích Nhạc Vân Mi hung hăng quá, sau này lấy chồng sẽ bị người ta lôi ra nói: “Tiểu Hằng, con ra ngoài trước đi.”
Khúc Hằng như trút được gánh nặng, được tiểu nha hoàn đỡ vén màn che rời đi.
“Mẹ, sao mẹ…” Nhạc Vân Mi không phục, chỉ vào cửa tức đến mức thở hổn hển: “Sao mẹ không để con vạch trần nàng ta chứ.”
“Con đã vạch trần nó rồi, nhưng nó cứ không chịu nhận thì con có thể làm gì?”
Lời nói của Phùng Thị khiến Nhạc Vân Mi tức giận đến mức giậm chân.
Lúc này Hàn thị mới hiểu tai họa lần này là do Khúc Hằng truyền miệng.
Choáng thật, bà ta còn cảm thấy Tiểu Lang của nhà Hầu gia có mắt nhìn nữa, lần này trở về nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với đại tẩu, nếu không Tiểu Lang thật sự xin Hoàng thượng hạ chỉ rồi, không phải Hầu phủ sẽ phải cưới về một kẻ gây chuyện sao? Thôi thôi, vẫn nên để nàng dâu tốt này lại cho phủ tướng quân Ninh Uy đi.
Hàn thị sợ phiền phức nhất, cho nên cũng cho rằng Hầu phủ cũng sợ phiền phức giống mình.
“Bình thường con và A Phương còn thân thiết với nàng ta, không ngờ nàng ta lại có dã tâm như vậy.” Nhạc Vân Mi vẫn khó mà hết giận.
Phùng thị trấn an nàng ta: “Con nhường nàng ta chút đi, đừng quên nhà họ Khúc có ơn với nhà họ Nhạc chúng ta.”
“Ta lại cảm thấy chuyện này về Kinh rồi nói lại với nhà thị lang cũng tốt.” Bàng lão phu nhân nhìn thoáng qua Hoắc Tịnh Phương, cười ra hiểu với Phùng thị.
Phùng thị lập tức hiểu ra, nếu đến nói một tiếng với nhà thị lang là con gái nhà bọn họ có bản tính như thế bị nhà họ Nhạc bắt tại trận, còn muốn gả Khúc Hằng vào nhà họ Nhạc nữa sẽ mất hết mặt mũi, nói thế nào nhà thị lang cũng sẽ phải nghĩ lại.
“A Hằng này tệ quá, nhưng cũng không thể làm ầm ĩ, chỉ mong hai người của nhà tiểu Hằng hiểu được, cũng tiện dạy dỗ lại nó.”
Nhạc Vân Mi nghe mẹ đáp lại đề nghị của mình thì lập tức vui vẻ: “Vẫn là mẹ thương con, trút giận cho con.
Mẹ không biết hôm đó con và A Phương phải chịu khổ thế nào đâu…”
Nhạc Vân Mi kể lại chuyện sau mình và Hoắc Tịnh Phương gặp phải sau khi rời khỏi Khúc Hằng, Phùng thị mấy lần nhìn về phía Hoắc Tịnh Phương xác nhận xem nàng ta có nói khoác không, nhưng Hoắc Tịnh Phương lại gật đầu, hoàn toàn ngầm thừa nhận những lời Nhạc Vân Mi nói.
“… Mẹ nhìn nè, đây là con dùng tay vạch cỏ tìm đường bị cành cây làm bị thương đấy, cũng may A Doanh kịp thời lấy thuốc xử lý cho con, nếu không chắc đã để lại sẹo rồi.”.
Chạng vạng sau khi Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi đi, trời lại bắt đầu có mưa phùn.
Sơn trang Ngô Đồng lại trở về sự yên tĩnh khi xưa, yên tĩnh đến mức tai kêu ong ong.
Tô Doanh đứng khoanh tay trong hành lang, ngẩng đầu nhìn mưa không ngừng rơi mà ngẩn người, Đại Lâm thu ô đi tới, cung kính khom người: “Cô nương, đã đến rồi, dọc trường cũng rất thuận lợi.”
“Ừm, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Chương ma ma cũng thu ô đi đến phòng của Chu lão thái thái, trên đường đi không thể giấu đi nụ cười trên mặt.
Chu lão thái thái thấy Chương ma ma đi vào thì gác việc trong tay lại: “Đi nhìn kỹ rồi chứ?”
“Nhìn kỹ rồi, không sai được, là Đại Lâm đưa hai cô nương Hoắc Nhạc về phủ Thái Sư.” Chương ma ma đã đến tận trước cửa phủ Thái Sư để theo dõi rồi.
Truyện Cung Đấu
Chu lão thái thái gật đầu: “Không ngờ Doanh nha đầu lại may mắn như vậy, trước khi đi Kinh thành đã tạo quan hệ với giới quý nữ trong Kinh thành trước rồi.”
“Lão thái thái, đó chỉ là suy nghĩ của người thôi, Doanh nha đầu còn nói không muốn đến Kinh thành nữa kìa.” Chương ma ma nhớ đến sự quyết đoán và thủ đoạn của Tô Doanh, không biết có phải lão thái thái thật sự có thể thuyết phục được nàng không nữa.
Chu lão thái thái, hiểu ý trong lời nói của Chương ma ma: “Tôi biết con bé có suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể bất hiếu với bà già này được đúng không.”
Trên mặt Chương ma ma như hiện lên mấy chữ ‘Nô tỳ biết ngay là người lại cậy lớn tuổi rồi mà’: “Bàng lão phu nhân biết cuối năm chúng ta sẽ vào Kinh còn hỏi có muốn đi cùng gia quyến của Hầu phủ và phủ Tướng quân không, nô tỳ cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Nhạc Nhị Lang của nhà Ninh Uy tướng quân là người phụng mệnh bắt cướp, trong tay nắm binh quyền, vào Kinh cùng bọn họ, chúng ta coi như có người hộ tống, trên đường cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tham chút lợi nhỏ như vậy làm gì? Nhà chúng ta cũng đâu có mặt dày như thế.” Chu lão thái thái hơi xem thường Chương ma ma: “Ta thấy ngươi có ý định gì với Nhạc Nhị Lang kia thì có, tuy Doanh nha đầu có ơn, nhưng nhà họ Nhạc là gia đình thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ ràng về Doanh nha đầu, cần gì phải tự rước lấy nhục chứ.”
“Vâng, vẫn là lão thái thái suy nghĩ thấu đáo, là tại lão nô lo quá mất khôn.” Chương ma ma đáp lại một câu.
Chu lão thái thái cười bất đắc dĩ.
Trước khi Chương ma ma xoay người trở về nhà họ Tôn, bà ấy nhìn mười mấy chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn như đến từ trong Kinh dừng lại trước của phủ Thái Sư.
Phu nhân thứ hai của Trấn Viễn hầu gia Hàn thị và phu nhân của tướng quân Ninh Uy Phùng Thị đã sớm đứng trước cửa nhênh đón, nha hoàn ma ma đỡ hai cô nương xuống xe, Hàn thị kích động đến mức chạy tới ôm chặt lấy Hoắc Tịnh Phương.
“Phương Nhi của thẩm, cuối cùng cháu cũng chịu về rồi, khiến thẩm lo chết đi được.”
Thẩm thẩm này của nàng ta đầu óc đơn giản, ở trong nhà bị thúc thúc và đám thê thiếp kia bắt nạt, khó khăn lắm mới trốn đến huyện Thượng Hà, không ngờ mình lại khiến bà ta phải lo sợ, Hoắc Tịnh Phương cực kỳ áy náy, ôm lại bà ta: “Thẩm đừng khóc nữa, thẩm xem chẳng phải Phương Nhi rất khỏe mạnh sao?”
Nước mắt Hàn thị liên tục rơi xuống, quan sát Hoắc Tịnh Phương từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn thật sự không bị sau thì lại khóc tiếp: “Vẫn khỏe, vẫn khỏe, nếu cháu có bất trắc gì, e rằng cả đời này thẩm cũng không thể tiến vào cổng lớn của Hầu phủ nữa mất.”
“Thẩm, đều là lỗi của Phương Nhi, khiến thẩm lo lắng rồi.”
Bên kia, Phùng thị ôm chặt lấy Nhạc Vân Mi, cũng quan sát nàng ta cẩn thận: “Sao dưới mắt lại có quầng thâm thế này, lạ giường sao?”
Nhạc Vân Mi lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải rồi, đêm qua con và A Phương kéo A Doanh tán gẫu tới tận lúc trời sắp sáng mới nghỉ ngơi, tuy có ngủ bù, nhưng suy cho cùng cũng không thoải mái bằng ngủ ban đêm.”
Đừng đứng trước cửa nữa, đi, đi vào rồi nói tiếp.” Phùng thị kéo tay con gái xoay người đi vào phủ.
Hàn thị và Hoắc Tịnh Phương cũng đi theo phía sau.
Bàng lão phu nhân ngồi trong sảnh, nghe thấy tiếng bước chân xôn xao từ xa đến gần thì hiểu người đã về rồi, bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Còn Khúc Hằng đứng ở một bên thì không được thoải mái lắm, nàng ta hơi căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa, trên mặt mang theo nụ cười cứng đờ.
Thầm tưởng tượng lát nữa Nhạc Vân Mi xông lên đánh nàng ta, nàng ta phải trốn đi đâu? Trốn đi đâu đây? Nơi này cách cửa rất xa, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ở bên cạnh Bàng lão phu nhân an toàn hơn.
Cho nên nàng ta lại di chuyển đến gần Bàng lão phu nhân thêm một chút, Bàng lão phu nhân chỉ làm như không nhìn thấy hành động sợ sệt của Khúc Hằng.
Có nha hoàn vén rèm lên, mẹ con Phùng thị và thím cháu Hàn thị cùng nhau tiến vào.
Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi cùng đứng trước mặt lão phu nhân hành lễ.
Bàng lão phu nhân cười đến mức nếp nhăn hiện lên bên khóe mắt: “Tốt tốt tốt, bình an trở về là tốt rồi, mấy hôm nay khiến mọi người lo lắng chết đi được.”
“Đều là lỗi của cháu, đừng trách A Mi, lão phu nhân muốn phạt thì phạt cháu đi ạ.” Hoắc Tịnh Phương nghĩ mọi chuyện đều tại cái khăn bị gió thổi đi của mình đem lại, Nhạc Vân Mi là bị cô liên lụy.
Nhạc Vân Mi liếc Khúc Hằng một cái: “Ai nói là lỗi của chúng ta, cũng không biết là kẻ nào ngay cả báo tin cũng có thể khiến chúng ta gặp phải tai họa ngập đầu, nếu không nhờ chúng ta may mắn gặp được Tô nương tử của sơn trang Ngô Đồng thì e rằng thật sự phải chết ở nơi hoang vu kia rồi.”
Nhạc Vân Mi nói bóng nói gió, khiến Khúc Hằng không dám thở mạnh, chỉ sợ nàng ta xông lên vả miệng mình: “A Mi, muội và A Phương trở về là tốt rồi, mấy hôm nay hai muội không ở bên cạnh ta, ta luôn hối hận lúc trước vì sao không đi tìm khăn tay của A Phương cùng các muội.”
“Bớt có giả mù sa mưa đi, tỷ muốn phũ bỏ trách nhiệm chuyện này không dễ như vậy đâu, đợi về Kinh thành ta nhất định sẽ tố cáo tỷ trước mặt cha mẹ tỷ, để bọn họ biết tỷ đã làm gì.”
“Đừng mà A Mi.” Khúc Hằng tức giận đến mức muốn bật khóc, nếu thật sự ầm ĩ đến mức ai cũng biết thì nàng ta còn lấy chồng kiểu gì đây? Đến lúc đó danh dự của nàng ta bị hao tổn, chẳng phải Hoắc Tịnh Phương sẽ được lợi rồi gả cho Nhạc Viễn sao? Khúc Hằng quỳ xuống bên cạnh Bàng lão phu nhân, khóc thành tiếng: “Lão phu nhân, van người nói giúp cháu một câu, cháu thật sự tưởng mấy nam nhân kia là sơn tặc, lúc đó dưới sườn núi chỉ có bọn họ, không phải bọn họ bắt A Phương và A Mi đi thì là ai chứ?”
Chuyện đến nước này mà Khúc Hằng chỉ xin tha chứ không chịu nhận lỗi, Bàng lão phu nhân cũng thấy cạn lời.
“Tỷ còn nói bậy nữa, lúc đó bọn ta thấy rõ ràng đó là mấy người tiều phu, sơn tặc ở đâu ra.” Nhạc Vân Mi không muốn bỏ qua cho Khúc Hằng dễ dàng như thế, nếu không những gì nàng ta và A Phương gặp phải chẳng phải là vô ích sao?
Khúc Hằng khóc lóc: “Ta không biết, ta thật sự không biết mà.”
“Ta và A Phương còn không khóc, tỷ khóc cho ai xem.”
“Được rồi.” Tuy Phùng Thị biết rõ Khúc Hằng sai, nhưng bà ta cũng không thích Nhạc Vân Mi hung hăng quá, sau này lấy chồng sẽ bị người ta lôi ra nói: “Tiểu Hằng, con ra ngoài trước đi.”
Khúc Hằng như trút được gánh nặng, được tiểu nha hoàn đỡ vén màn che rời đi.
“Mẹ, sao mẹ…” Nhạc Vân Mi không phục, chỉ vào cửa tức đến mức thở hổn hển: “Sao mẹ không để con vạch trần nàng ta chứ.”
“Con đã vạch trần nó rồi, nhưng nó cứ không chịu nhận thì con có thể làm gì?”
Lời nói của Phùng Thị khiến Nhạc Vân Mi tức giận đến mức giậm chân.
Lúc này Hàn thị mới hiểu tai họa lần này là do Khúc Hằng truyền miệng.
Choáng thật, bà ta còn cảm thấy Tiểu Lang của nhà Hầu gia có mắt nhìn nữa, lần này trở về nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với đại tẩu, nếu không Tiểu Lang thật sự xin Hoàng thượng hạ chỉ rồi, không phải Hầu phủ sẽ phải cưới về một kẻ gây chuyện sao? Thôi thôi, vẫn nên để nàng dâu tốt này lại cho phủ tướng quân Ninh Uy đi.
Hàn thị sợ phiền phức nhất, cho nên cũng cho rằng Hầu phủ cũng sợ phiền phức giống mình.
“Bình thường con và A Phương còn thân thiết với nàng ta, không ngờ nàng ta lại có dã tâm như vậy.” Nhạc Vân Mi vẫn khó mà hết giận.
Phùng thị trấn an nàng ta: “Con nhường nàng ta chút đi, đừng quên nhà họ Khúc có ơn với nhà họ Nhạc chúng ta.”
“Ta lại cảm thấy chuyện này về Kinh rồi nói lại với nhà thị lang cũng tốt.” Bàng lão phu nhân nhìn thoáng qua Hoắc Tịnh Phương, cười ra hiểu với Phùng thị.
Phùng thị lập tức hiểu ra, nếu đến nói một tiếng với nhà thị lang là con gái nhà bọn họ có bản tính như thế bị nhà họ Nhạc bắt tại trận, còn muốn gả Khúc Hằng vào nhà họ Nhạc nữa sẽ mất hết mặt mũi, nói thế nào nhà thị lang cũng sẽ phải nghĩ lại.
“A Hằng này tệ quá, nhưng cũng không thể làm ầm ĩ, chỉ mong hai người của nhà tiểu Hằng hiểu được, cũng tiện dạy dỗ lại nó.”
Nhạc Vân Mi nghe mẹ đáp lại đề nghị của mình thì lập tức vui vẻ: “Vẫn là mẹ thương con, trút giận cho con.
Mẹ không biết hôm đó con và A Phương phải chịu khổ thế nào đâu…”
Nhạc Vân Mi kể lại chuyện sau mình và Hoắc Tịnh Phương gặp phải sau khi rời khỏi Khúc Hằng, Phùng thị mấy lần nhìn về phía Hoắc Tịnh Phương xác nhận xem nàng ta có nói khoác không, nhưng Hoắc Tịnh Phương lại gật đầu, hoàn toàn ngầm thừa nhận những lời Nhạc Vân Mi nói.
“… Mẹ nhìn nè, đây là con dùng tay vạch cỏ tìm đường bị cành cây làm bị thương đấy, cũng may A Doanh kịp thời lấy thuốc xử lý cho con, nếu không chắc đã để lại sẹo rồi.”.
Danh sách chương