Lục Liễu Chi luôn đề phòng Kiều Giản bất thình lình nổi nóng với cậu cùng rất nhiều chuyện khác, bởi vì quãng thời gian yên bình này thật sự quá không bình thường, nhưng mà Kiều Giản lại chẳng làm gì cả.

Cũng không thèm tỏ thái độ muốn đem chuyện kia giải quyết rõ ràng với cậu, đại loại như níu kéo cậu chẳng hạn.

Lục Liễu Chi rất bối rối.

Vào ngày sinh nhật của cậu, Kiều Giản vẫn dẫn cậu đi ăn ramen theo thường lệ, mua máy chơi game đời mới tặng cho cậu, lại kẹp thêm một bao lì xì, để cậu đi mua lego mình thích. Lục Liễu Chi ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, lại quay sang nhìn Kiều Giản, rất tự nhiên mà ngoác mồm ngáp một hơi.

“Buồn ngủ à?” Kiều Giản đánh vô lăng: “Khoan ngủ, nếu không đêm nay lại mất ngủ đấy.”

Lục Liễu Chi ừ một tiếng, hơi hơi nhíu mày nhìn tay hắn.

Cậu phát hiện trên ngón tay Kiều Giản xuất hiện thêm một chiếc nhẫn.

Kiều Giản cảm nhận được ánh mắt của cậu, cũng cúi đầu nhìn tay mình: “Nhìn gì vậy?”

Lục Liễu Chi nói: “Chiếc nhẫn...”

“Ừ? Thấy thế nào?” Kiều Giản khẽ ngâm khúc ca: “Cái này không thể cho em được, đừng có ham.”

Tim Lục Liễu Chi đột nhiên chìm xuống dưới.

Tuy rằng Kiều Giản rất chú trọng vẻ bề ngoài, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy hắn đeo trang sức lần nào, cùng lắm chỉ mua vài chiếc đồng hồ đeo tay mà thôi.

Chứ huống chi là loại đồ vật mờ ám như nhẫn.

Lúc đầu Lục Liễu Chi còn thấy hôm nay thật vui vẻ, nhưng từ lúc phát hiện được chiếc nhẫn kia, cậu vẫn luôn giữ trầm mặc, buổi tối đi tắm cậu khóa trái cửa, nằm trong bồn tắm ngẩn người.

Chẳng phải Kiều Giản nói sẽ không kết hôn với người khác sao? Nhưng nếu như mình đi, vậy anh ấy có thể tự do rồi.

Lục Liễu Chi muốn hỏi thử, lại chả biết nên hỏi cái gì, Kiều Giản đã nói rất rõ ràng, cái này không thể cho cậu được.

Đưa tay lau sạch sẽ, Lục Liễu Chi đứng dậy, choàng áo tắm ẩm ướt hổ thẹn chạy vào phòng mình, nhìn căn phòng sắp chứa đầy lego, Lục Liễu Chi thầm nghĩ, Kiều Giản chắc chắn sẽ không tìm loại người ấu trĩ giống mình thêm lần nào nữa đâu.

Thật sự hỏng bét mà.

Mặc dù chính mình là người đề nghị tách ra trước… Ờ, đúng đó, là chính mình đề nghị tách ra, cậu muốn để cho Kiều Giản và người mà hắn ưng ý đoàn tụ với nhau, khiến mỗi ngày của Kiều Giản có thể trôi qua vui vẻ một chút.

Cậu nâng tay áo dụi dụi mắt, ngồi dưới đất lôi máy chơi game mới mua mở ra.

“Lục Liễu Chi ——” Kiều Giản gọi cậu: “Lên giường ngủ.”

Lục Liễu Chi thả máy chơi game xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt nó lên trên gối, lại dùng sức dụi mắt một cái.

Kiều Giản ngồi bên mép giường nghe mp3, thấy Lục Liễu Chi đi qua, để cậu ngồi trong ngực mình, ôm cậu cùng nhau nghe nhạc.

“Đừng nói với anh ấy, em luôn sợ hãi trong đêm đen, đừng nói dẫu muộn thế nào em vẫn chờ điện thoại của anh ấy, đừng nói em chỉ thích hoa hồng mà anh ấy tặng, bởi vì những điều đó đều là chút giấc mộng còn sót lại nơi em…”

“...” Lục Liễu Chi sắp sụp đổ nói: “Anh có thể đổi sang bài khác không?”

Kiều Giản đành phải đổi một bài, cả hai chẳng ai nói lời nào, yên lặng ngồi nghe, giọng ca của Hebe liên tục cất lên: “Đêm dài lắm mộng, xin anh đừng nhớ đến em, giây phút đó lòng anh sẽ đau thương nhường nào…”

Lục Liễu Chi đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, Kiều Gian ngăn cậu lại, rất ngờ vực hỏi: “Em sao thế?”

“Em không muốn nghe.”

Kiều Giản tắt nhạc, kéo Lục Liễu Chi lên giường: “Nhanh ngủ đi, chẳng phải ngày mai muốn dọn ra ngoài sao, khỏi cần viết giấy phép, không trừ tiền lương của em đâu, muốn tôi ở lại giúp em thu xếp chứ?”

Lục Liễu Chi nói: “Không cần anh.”

Cậu đợi rất lâu, nhìn Kiều Giản ngủ, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ngắm chiếc nhẫn trên tay hắn, đưa tay sờ sờ, chẳng mấy chốc lại nằm xuống, khẽ hôn một cái lên mặt Kiều Giản.

Ngày hôm sau cậu dậy rất trễ, phát hiện Kiều Giản còn chưa đi, đang đứng trong nhà bếp nấu đồ ăn cho cậu, rán mấy quả trứng gà trông khá là ổn, lại nấu thêm món gì lung ta lung tung. Lục Liễu Chi căn bản nuốt không trôi, thế nhưng vừa nghĩ đến có thể đây là lần cuối được ăn cơm hắn nấu, rốt cuộc vẫn ngồi trước bàn cố gắng ăn hết.

Kiều Giản nhìn thấy trong đôi mắt cậu đều là tia máu, có chút không đành lòng: “Lục Liễu Chi, thật ra —— ”

“Em ăn no rồi!” Lục Liễu Chi ném thìa đứng bật dậy, chạy vào căn phòng thứ hai.

Cậu ngồi ở dưới đất ngẩn người, một lát sau mới loạng choạng mở hộc tủ của mình ra.

Loạn tùng phèo.

Lego, máy chơi game, máy chơi game, lego… Hơn phân nửa đều là Kiều Giản tặng, Lục Liễu Chi lôi chúng ra lựa, muốn đem hết đồ Kiều Giản tặng mang đi.

Kiều Giản biết cậu thích chơi game, nhưng hắn không am hiểu về mảng này, vậy nên món nào mới tung ra cũng mua về cho cậu, có thời gian dư dả sẽ tự mình đi Nhật Bản, không có thời gian thì để người ta mang về giúp. Lục Liễu Chi đều rất quý trọng, cho nên tất cả đều trông rất mới, cậu đem chúng bày ra chỉnh tề, thầm nghĩ rốt cuộc về sau sẽ không còn cơ hội được nhận thêm nữa.

Cuối cùng cậu không nhịn được khóc lên, cũng chẳng phải hối hận vì muốn dọn đi, nếu như cuộc đời của Kiều Giản có thể trôi qua vui vẻ dù chỉ một chút, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận. Nhưng vừa nghĩ tới sau này Kiều Giản sẽ tổ chức sinh nhật cho người khác, chuẩn bị quà tặng cho người khác, cậu đã cảm thấy cực kỳ khó chấp nhận.

Cậu trốn trong phòng sửa sang lại thật lâu, cái này cũng không nỡ, cái kia cũng không nỡ, Kiều Giản muốn vào xem, phát hiện cậu đã khóa trái rồi.

Kiều Giản dựa trước cánh cửa chờ đợi, nghe thấy tiếng động bên trong bèn nói: “Nhớ thu dọn kĩ một chút, có nghe thấy không, thu dọn cho sạch sẽ vào.”

Lục Liễu Chi ừ một tiếng, kéo vạt áo lau chùi màn hình máy chơi game.

Cậu xếp đồ được hơn phân nửa, bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, nằm lỳ trên giường nghỉ ngơi, Kiều Giản chẳng còn nghe được tiếng động bên trong, bèn gõ cửa một chút: “Mở cửa.”

Lục Liễu Chi cảm thấy mình có chút ghét hắn, bởi vì thích mà không được, cho nên cảm thấy chán ghét.

“Mở làm gì?” Lục Liễu Chi nói: “Em còn chưa dọn xong.”

“Dọn tàm tạm là được rồi, mở cửa.” Kiều giản nói: “Em để quên đồ ở trong phòng ngủ chính này.”

“Em không cần.”

“Mở cửa ra mau, Lục Liễu Chi.” Kiều Giản gõ cửa thêm lần nữa: “Tôi lười đi tìm chìa khóa.”

“Anh làm gì có chìa khóa, anh từng lừa em một lần rồi.” Lục Liễu Chi hít mũi một cái, lau sạch nước mắt: “Cứ không thích mở đấy.”

Tiếng bước chân của Kiều Giản xa rồi lại gần, khóa cửa nhẹ nhàng vang lên một chút, hắn thực sự cầm chìa khóa mở cửa ra.

Lục Liễu Chi lôi chăn lên che kín đầu, cậu không muốn nhìn thấy mặt Kiều Giản nữa.

“Lục Liễu Chi, em làm sao vậy?” Kiều Giản ngồi xuống bên cạnh cậu: “Không nỡ đi à?”

Lục Liễu Chi cắn chặt môi, lại cọ xát mặt trên đầu gối một chút.

“Uầy, cho em cái này.”

Kiều Giản kéo tay của cậu, Lục Liễu Chi đột nhiên rút tay về chỗ cũ.

Kiều Giản lại kéo cái tay còn lại của cậu, lần này Lục Liễu Chi không có giãy ra nữa, cậu cảm giác có một vật lành lạnh lướt qua đầu ngón tay mình, kẹt ở phần đáy ngón áp út, Kiều Giản nắm lấy bàn tay của cậu vuốt ve rồi nhìn một chút: “Còn rất vừa vặn.”

Lục Liễu Chi ngây ngẩn cả người, chẳng đợi cậu ngồi dậy, Kiều Giản đã vén chăn lên, tiến tới nhìn cậu.

“Vì sao lại khóc?” Kiều Giản nâng mặt cậu dịu dàng hôn lên: “Lưu luyến tôi đến thế ư?”

Lục Liễu Chi thoáng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cùng một đôi với Kiều Giản.

“Tôi chỉ muốn trêu em một chút thôi, còn tưởng rằng em chả thèm quan tâm nữa chứ.” Kiều Giản nói: “Em xếp máy chơi game ngay ngắn như vậy để làm gì, tính đem hết tất cả sao?”

Hắn thấy Lục Liễu Chi không nói lời nào, cứ ngỡ rằng mình đùa hơi quá trớn, đang muốn kéo Lục Liễu Chi ngồi dậy, lại bất ngờ bị cậu ôm chầm lấy.

Kiều Giản xoa đầu cậu, cảm giác được bả vai của cậu đều đang run rẩy.

“Anh không phải, anh không phải đang trêu em.” Lục Liễu Chi thút thít nói: “Anh cố ý.”

“Tôi không có.”

“Anh đã nói sẽ không gạt em!”

Kiều Giản bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, không gạt em, là tôi cố ý đấy, tôi rất tức giận vì em vô duyên vô cớ lại đòi chia tay, mặc dù tôi biết đều là lỗi của tôi, là tôi chưa tốt, nhưng bụng dạ tôi vốn hẹp hòi, tính tình lại xấu xa, thế nên vẫn cứ phẫn nộ em nói chia tay là chia tay, xin lỗi. Em xem em cũng rất tiếc nuối tôi đấy thôi, có đúng hay không? Tha thứ cho tôi đi mà.”

“Em, em không có vô duyên vô cớ nói.” Lục Liễu Chi dùng sức lau nước mắt: “Anh thường xuyên nổi nóng với em, em cứ nghĩ anh chướng mắt em, nhưng em lại chẳng biết lý do, Lục Mẫn Hành nói, nói em có thể ở bên cạnh anh bởi vì, bởi vì em là đồ điếm không hề có nguyên tắc, ảnh nói tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, anh cũng thế… Em muốn hỏi anh, nhưng mà em không dám, em sợ anh nghĩ vậy thật…”

Kiều Giản trầm mặc thật lâu mới đáp: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ như vậy, tôi đã nói rồi, tôi luôn luôn nổi nóng với em là vấn đề của bản thân tôi, sau này tôi sẽ sửa đổi, em xem chẳng phải gần đây tôi rất tốt sao? Tôi thích em, vô cùng thích em, em đừng khóc, nghe lời.”

Lục Liễu Chi khóc không dừng được, Kiều Giản ôm cậu nằm trên giường, chìa tay lau nước mắt giúp cậu.

“Lần sau gặp lại Lục Mẫn Hành để nó xin lỗi em nhé, có được không? Em muốn để nó quỳ gối xin lỗi cũng được, em đánh nó nó cũng chả dám đánh trả đâu.” Kiều Giản nói: “Về sau nếu người khác ức hiếp em, em nhất định phải nói với tôi, vì tôi là bạn trai em, nếu như ai cũng có thể dễ dàng ức hiếp em, tôi sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.”

Lục Liễu Chi nức nở nhìn hắn, nước mũi xuất hiện một cái bong bóng nho nhỏ.

Kiều Giản chẳng những không chê cười cậu, trái lại còn đi phòng vệ sinh vắt khăn nóng giúp cậu lau mặt sạch sẽ, một bên vừa lau vừa nói: “Tôi cũng sẽ không bắt nạt em nữa, em muốn làm gì cũng được, dẹp hẳn giường ở trong phòng này, để trống cho em sưu tập lego nhé, có được không? Em từng muốn nuôi thêm chó đúng chứ? Cũng có thể nuôi một con.”

Mắt Lục Liễu Chi đỏ hồng nhìn hắn: “Sao tự dưng anh tốt quá vậy.”

“Sợ em cảm thấy ở với tôi rất thiệt thòi, lỡ như dọn đồ bỏ đi thật thì tính sao bây giờ?

“Hổng, hổng có đâu.” Lục Liễu Chi hít mũi một cái: “Anh cũng có thể nổi giận mà.”

Kiều Giản nhìn cậu: “Tôi sẽ không.”

Tinh thần lẫn thể xác của Lục Liễu Chi đều mệt mỏi, cảm giácnhư  mình vừa giải quyết được một việc vô cùng trọng đại, cậu lấy đầu gối cọ cọ Kiều Giản, Kiều Giản nói: “Dọn phòng vất vả rồi, sạch sẽ lắm, tôi đã muốn để em sắp xếp ngay ngắn cái đống bừa bộn này từ lâu.”

“…” Lục Liễu Chi rầu rĩ nói: “Ừa.”

“Hôn tôi một cái.” Kiều Giản cúi đầu xuống: “Lẹ lẹ lên.”

Lục Liễu Chi hôn cái chụt, Kiều Giản sờ sờ mặt cậu, nghiêng đầu cùng cậu hôn nhau.

Qua thật lâu hai người mới tách ra, Lục Liễu Chi mơ màng nhìn Kiều Giản, cảm thấy hắn thật đẹp trai, lại muốn hôn nữa, Kiều Giản đẩy cậu ra.

“Hôn tiếp tôi sợ không đến công ty nổi mất, ông xã còn phải đi làm kiếm tiền…” Kiều Giản nói: “Em ở nhà chơi điện tử một mình đi, nhớ ăn cơm đấy, buổi tối dẫn em ra ngoài ăn —— Khụ, là đi hẹn hò, nên em có thể chưng diện một chút.”

Lục Liễu Chi nói:” Em sợ mắt em sưng quá à.”

“Sợ mắt sưng thì đừng có khóc nữa.” Kiều Giản giúp cậu đắp kín chăn, đem máy chơi game mới đưa cho cậu: “Tôi đều đau lòng muốn chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện