Lục Liễu Chi cảm thấy cái giá phải trả vì một cái danh sách đen có chút lớn.
Không biết Kiều Giản bị làm sao, vẫn luôn nổi giận đùng đùng, đột nhiên lại nảy sinh hứng thú, lăn qua lộn lại giằng co cậu rất lâu, Lục Liễu Chi ôm gối, nỗ lực đè thấp eo xuống, nâng cái mông lên cao.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa từng rên rỉ ở trên giường, bởi vì mỗi lần hành sự trong miệng đều phải cắn vài thứ, gối, chăn, hoặc là áo sơ mi Kiều Giản.
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh cơ thể quấn quít lấy nhau và tiếng thở dốc của Kiều Giản, Lục Liễu Chi đột nhiên nhắm nghiền đôi mắt, siết chặt góc gối, đốt ngón tay trắng bệch, bả vai không ngừng run rẩy. Kiều Giản biết cậu sắp cao trào, duỗi tay sờ thử, quả nhiên, bắn ra giường rồi.
Kiều Giản thúc mạnh: “Sao dám làm bẩn ga trải giường?”
Lục Liễu Chi a lên một tiếng, từ từ nhả một góc gối khỏi miệng, nhỏ giọng đáp: “Để em tự giặt.”
Kiểu Giản không thèm để ý tới cậu, nhanh chóng đâm sâu mấy chục cái, rốt cuộc nắm eo cậu mà bắn.
Rút bao cao su ra, Kiều Giản tiện tay ném xuống đất, Lục Liễu Chi nhìn nói: “Anh làm bẩn ga trải giường.”
“Thì làm gì được tôi?”
Lục Liễu Chi ờ một tiếng, buồn thiu nói: “Không làm gì hết.”
“…Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?” Kiểu Giản sắp nhịn hết nổi, “Thật sự quên hay cố tình quên?”
Lục Liễu Chi mờ mịt nhìn hắn.
“Sinh nhật của tôi, sinh nhật!” Kiều Giản tức hộc máu: “Lục Liễu Chi, tôi cho cậu thêm cơ hội cuối cùng, nếu sang năm cậu còn quên lần nữa, vậy cậu lập tức liền —”
Lục Liễu Chi rụt cổ lại, chờ hắn nói tiếp.
Song Kiều Giản vẫn không phun được lời lẽ hung ác nào, hắn biết rõ mặc kệ mình nói cái gì Lục Liễu Chi cũng sẽ không tức giận, ngược lại luôn xuống nước xin lỗi hắn tới cùng, sau đó đi vào bếp nấu cơm bồi tội với hắn.
Thật sự rất khó ăn.
“Để em nấu chút đồ ăn cho anh.” Lục Liễu Chi nhìn hắn, “Cái này, thật lòng em đã sớm muốn hỏi, anh có phải thấy dở lắm hay không…”
Kiều Giản mặt lạnh xách cậu đến phòng bếp, Lục Liễu Chi nhìn một chút, hắn đã rửa sạch xong cải xanh.
Coi như vẫn làm ra được vài món ăn khá ổn, Lục Liễu Chi phát hiện có bánh kem trong tủ lạnh, Kiều Giản hừ một tiếng: “Chưa thấy ai tự đi mua bánh kem rồi tự tổ chức sinh nhật hết.”
Lại còn mua loại mà Lục Liễu Chi thích ăn.
“Sinh, sinh nhật vui vẻ.” Lục Liễu Chi lắp bắp nói: “Chúc anh sự nghiệp thuận lợi”
“Còn gì nữa?”
“Thân thể khỏe mạnh…”
“Cậu bớt chọc tôi tức điên tôi sẽ khỏe mạnh.”
Kiều Giản bắt đầu ăn cơm, đúng là dở tệ, nhưng hắn vẫn quét sạch hơn phân nửa, Lục Liễu Chi thì chuyên tâm ăn bánh ngọt, cậu ăn được một lúc, ngẩng đầu nhìn Kiều Giản trong chốc lát, Kiều Giản mặt lạnh hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lục Liễu Chi lập tức cúi đầu xuống.
“Cậu! Cái con người này!” Kiều Giản duỗi tay bóp mặt cậu, “Cậu có biết nhiều lúc trông cậu rất ngứa đòn không?”
“Em xin lỗi.” Lục Liễu Chi nói.
Xưa nay cậu chưa từng cãi nhau với Kiều Giản.
Vốn dĩ Lục Liễu Chi đã là một người hiền lành đến khó tin nổi rồi, huống chi Kiều Giản còn coi như ân nhân của cậu, suy cho cùng nếu thiếu Kiều Giản, cậu cũng sẽ không học xong đại học, cho nên quan hệ cả hai từ lâu đều là Kiều Giản nói cái gì thì là cái đấy, đại học năm ba Kiều Giản ngủ với cậu, đến tận bây giờ, Lục Liễu Chi vẫn chưa rõ lắm rốt cuộc hai người có tính bàn chuyện yêu đương hay không.
Có lẽ là không tính đi.
Kiều Giản nào phải người dễ thân cận, tính hắn nóng nảy, nhiều lúc cổ quái, thời điểm tức giận toàn mắng những thứ khó nghe, tối nay đã coi như rất tốt rất khá rồi, trước kia có lần mắng tới mức Lục Liễu Chi suýt khóc, sau đó Kiều Giản mới chịu thu liễm một ít.
Kiều Giản ăn cơm xong, đột nhiên bên ngoài sét đánh ầm ầm.
Chẳng biết hắn nghĩ tới điều gì, chỉ vào phòng nói: “Tối nay ngủ riêng đi.”
Lục Liễu Chi ờ một tiếng.
Cậu cũng không phải nhát gan sợ sấm sét, chẳng qua cậu cho rằng giông bão ban đêm dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác cô đơn, chỉ là Kiều Giản vẫn luôn hiểu lầm. Lục Liễu Chi nằm trong ổ chăn suy nghĩ, thật ra thì cô đơn cũng là một loại đáng sợ, mà cậu thì vẫn luôn rất cô đơn.
Nằm trên giường cả buổi trời, Lục Liễu Chi vẫn chưa buồn ngủ chút nào, cậu mở di động lên xem danh sách bạn bè Kiều Giản, vẫn là mấy vị đối tác xã giao kia, lại lướt weibo của hắn, cũng chẳng có gì thay đổi hết, post mới nhất là từ hồi nghỉ tết, Kiều Giản đăng một câu chúc mừng năm mới.
Bên dưới có vài người bình luận, Lục Liễu Chi nhìn một chút, hẳn là nhân viên trong công ty, hoặc là bạn học anh ấy? Lục Liễu Chi chẳng biết chút gì về vòng tròn bạn bè của Kiều Giản, Kiều Giản chưa bao giờ dẫn cậu đi gặp bạn bè hắn cả.
Thật sự ngủ không được, Lục Liễu Chi tắt điện thoại di động, bên ngoài mưa to gió lớn, loại cảm giác cô độc kia ngày càng nặng nề, Lục Liễu Chi thấy trong lòng bức bối khó chịu, mở ngăn kéo lấy thuốc ngủ nuốt vào, vì sợ tác dụng chậm, cậu quyết định uống hai viên.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình nằm trên giường Kiều Giản, nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, cậu có thể ngủ thêm mười lăm phút nữa.
Kiều Giản thức dậy cùng lúc với cậu.
Cả người Lục Liễu Chi đều nép trong lồng ngực hắn, chắc hẳn bây giờ cánh tay hắn đã tê rần rồi, Kiều Giản nhíu mày duỗi cơ vài lần, sắc mặt khó coi nói: “Mắc mớ gì cậu uống thuốc ngủ?”
“Em mất ngủ.”
“Mất ngủ thì không biết tìm tôi ngủ chung sao?”
“Nhưng chính anh bảo em tự ngủ một mình mà.”
Kiều Giản quả thực nghẹn lời, nhéo mạnh một phát trên mông cậu: “Thế giờ tôi bảo cậu nhảy lầu cậu cũng nhảy hả?”
Bữa sáng là trứng chiên và cháo yến mạch, Lục Liễu Chi muốn đem bánh kem dư hôm qua ăn nốt, Kiều Giản không cho, Lục Liễu Chi đành cất bánh về chỗ cũ.
“Khi nào tính xin nghỉ việc?” Kiều Giản hỏi.
“Em không, không tính nghỉ việc.” Lục Liễu Chi lại bắt đầu nói lắp: “Tại sao, tại sao phải nghỉ chứ?”
“Lương thấp, suốt ngày tăng ca, đồng nghiệp lẫn cấp trên đều bắt nạt cậu, còn tiếc nuối cái gì?”
“Không, không phải bắt nạt.” Lục Liễu Chi nói: “Không ai bắt nạt em hết.”
Lời này là nói thật, đây chưa thể coi như bắt nạt được, vấn đề ở chỗ cậu sẽ chủ động nhận việc làm, đồng nghiệp thấy cậu dễ nói chuyện cũng muốn đẩy bớt cho cậu, nhưng vẫn luôn có chừng mực.
“Vậy tại sao cả công ty đều tan sở, riêng mình cậu lại phải tăng ca?”
Lục Liễu Chi quyết giữ im lặng, mồm mép cậu chắc chắn không đọ nổi Kiều Giản.
“Trả lời.” Kiều Giản gõ bàn một cái.
“Em thật sự không muốn nghỉ việc.” Lục Liễu Chi hiếm thấy kiên quyết, “Sau này tuyệt đối sẽ về nhà đúng giờ, có được không?”
“Lục Liễu Chi, có phải cậu luyến tiếc anh chàng đồng nghiệp kia không?” Kiều Giản nói: “Cái người thường xuyên rủ cậu đi ăn ấy, đúng chứ?”
Lục Liễu Chi lắc đầu, nhưng chẳng nói gì, cậu cảm thấy mỗi lần khẩn trương cứ lắp bắp mãi có chút mất mặt, bèn dứt khoát ngậm miệng.
Ra khỏi cửa, Lục Liễu Chi quay đầu nhìn Kiều Giản một lát, gửi cho hắn cái emo thỏ Tuzki.
“Muốn gì?”
“Em chỉ định xem thử anh chặn em hay chưa thôi.”
“…”
“Vậy em đi trước, hôm nay đừng kéo em vào danh sách đen nữa.” Lục Liễu Chi nói: “Tạm, tạm biệt.”
“Cậu bước về cho tôi!” Kiều Giản kéo cổ tay cậu, “Tôi hỏi cậu lần cuối cùng, có tính nghỉ việc không?”
“…Em nghỉ việc xong biết đi đâu đây.” Lục Liễu Chi bối rối lấy móng ngón cái đâm khớp ngón trỏ, “Làm công đều như vậy mà.”
“Đến chỗ tôi chắc chắn sẽ không như vậy.”
“Nhưng công ty anh đâu cần tuyển chuyên ngành của em.”
Kiều Giản nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười: “Được, giỏi lắm, tôi thấy rõ quyết tâm trụ lại công ty của cậu rồi, đi làm đi.”
Lục Liễu Chi bất an nhìn hắn một chút.
Buổi tối lúc về nhà, Lục Liễu Chi phát hiện mật mã khóa cửa thay đổi, cậu thử mấy lần, mãi chẳng mở ra được, mới chợt ý thức được điều gì.
Gọi điện cho Kiều Giản, Kiều Giản bắt máy.
“Nói đi.”
“Ừm, có phải, có phải anh đổi mật mã ổ khóa không?”
“Ờ, đổi rồi.” Kiều Giản nói: “Sao hôm nay tan sở sớm quá vậy? Còn chưa đến tám giờ rưỡi mà?”
Lục Liễu Chi biết Kiều Giản lại giận lẫy rồi.
Cậu nhìn cuộc gọi kết thúc, nhất thời chẳng biết nên đi nơi nào, chắc hẳn giờ này Kiều Giản đang chơi bowling với bạn… Trước tám giờ rưỡi sẽ về chứ? Còn những hai tiếng. Cậu nhìn món quà mình mua cho Kiều Giản một chút, đành ngồi bệt ngoài cửa, ôm chặt hộp quà vào trong lồng ngực.
Nhà hàng xóm có động tĩnh, cậu cảm thấy bị người khác bắt gặp thì hơi mất mặt, bèn đem mặt giấu vào áo khoác, cúi đầu nhìn đường.
Lục Liễu Chi tự biết bản thân mình hơi kỳ quặc, nhưng cậu cũng không rõ người bình thường gặp phải tình huống này sẽ phản ứng như thế nào, nên giận sao? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng giận qua ai, chưa có việc gì là không thể nhẫn nhịn, chờ lát nữa Kiều Giản trở về mở cửa, cậu vẫn có thể vào phòng để ngủ sau mà.
Điện thoại di động nhanh chóng hết pin tắt nguồn, Lục Liễu Chi nhàm chán nhìn xung quang, có một đôi mắt sánh xanh ở hành lang nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu giật mình, quan sát kỹ chút nữa mới phát hiện là một chú mèo con, trông rất quen mắt, có lẽ hay chạy ở trong khu này.
Lục Liễu Chi ngoắc ngoắc tay, mèo con chạy tới, cậu lục lọi túi cả buổi, chả có cái gì hết, không thể làm gì hơn là đưa tay nựng cằm nó.
“Anh ấy ghét mèo.” Lục Liễu Chi nói: “Nếu không đã nuôi em.”
Mèo con cọ cọ tay cậu, Lục Liễu Chi ôm lên, gãi gãi bụng của nó.
Ngồi trước cửa, cậu dần dần buồn ngủ, cũng chẳng biết ngủ bao lâu, Lục Liễu Chi đột nhiên tỉnh dậy, cậu sợ hết hồn, bởi vì Kiều Giản đang đen mặt nhìn cậu.
Rất dọa người.
“Anh về, về rồi à?”
“Tại sao cậu không vào nhà?”
“Đổi mật khẩu mà.”
“Chẳng phải cúp điện thoại xong tôi gởi tin nhắn cho cậu hả?”
“Điện thoại em hết pin.”
“…”
Kiều Giản mở cửa, lôi cậu vào nhà, Lục Liễu Chi phục hồi tinh thần, chìa tay đưa mèo con cho hắn.
Thử nhìn lại, Lục Liễu Chi phát hiện mình đưa sai rồi, lại đổi tay bên kia.
“Thứ gì vậy?”
“Tặng anh, quà sinh nhật muộn, là cà vạt đó.”
Kiều Giản cúi đầu nhìn một lát, im lặng rất lâu.
Lục Liễu Chi ôm mèo con đi ra ngoài, muốn đem nó thả xuống, Kiều Giản gọi hắn vào, hỏi: “Muốn nuôi chứ?”
“Có thể nuôi sao?” Lục Liễu Chi hơi kinh ngạc nhìn hắn.
“Tới đây.”
Lục Liễu Chi lại quay trở về, Kiều Giản nắm cằm cậu, ôm cậu đè trên tường hôn mãnh liệt cả buổi.
Mèo con bỗng nhiên nhảy xuống đất, Lục Liễu Chi cúi đầu nhìn, Kiều Giản mới buông cậu ra.
“Có thể nuôi, nhưng không thể vào phòng ngủ, cũng không thể để khắp nơi đều dính lông, nghe chưa?”
———-
Không biết Kiều Giản bị làm sao, vẫn luôn nổi giận đùng đùng, đột nhiên lại nảy sinh hứng thú, lăn qua lộn lại giằng co cậu rất lâu, Lục Liễu Chi ôm gối, nỗ lực đè thấp eo xuống, nâng cái mông lên cao.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa từng rên rỉ ở trên giường, bởi vì mỗi lần hành sự trong miệng đều phải cắn vài thứ, gối, chăn, hoặc là áo sơ mi Kiều Giản.
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh cơ thể quấn quít lấy nhau và tiếng thở dốc của Kiều Giản, Lục Liễu Chi đột nhiên nhắm nghiền đôi mắt, siết chặt góc gối, đốt ngón tay trắng bệch, bả vai không ngừng run rẩy. Kiều Giản biết cậu sắp cao trào, duỗi tay sờ thử, quả nhiên, bắn ra giường rồi.
Kiều Giản thúc mạnh: “Sao dám làm bẩn ga trải giường?”
Lục Liễu Chi a lên một tiếng, từ từ nhả một góc gối khỏi miệng, nhỏ giọng đáp: “Để em tự giặt.”
Kiểu Giản không thèm để ý tới cậu, nhanh chóng đâm sâu mấy chục cái, rốt cuộc nắm eo cậu mà bắn.
Rút bao cao su ra, Kiều Giản tiện tay ném xuống đất, Lục Liễu Chi nhìn nói: “Anh làm bẩn ga trải giường.”
“Thì làm gì được tôi?”
Lục Liễu Chi ờ một tiếng, buồn thiu nói: “Không làm gì hết.”
“…Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?” Kiểu Giản sắp nhịn hết nổi, “Thật sự quên hay cố tình quên?”
Lục Liễu Chi mờ mịt nhìn hắn.
“Sinh nhật của tôi, sinh nhật!” Kiều Giản tức hộc máu: “Lục Liễu Chi, tôi cho cậu thêm cơ hội cuối cùng, nếu sang năm cậu còn quên lần nữa, vậy cậu lập tức liền —”
Lục Liễu Chi rụt cổ lại, chờ hắn nói tiếp.
Song Kiều Giản vẫn không phun được lời lẽ hung ác nào, hắn biết rõ mặc kệ mình nói cái gì Lục Liễu Chi cũng sẽ không tức giận, ngược lại luôn xuống nước xin lỗi hắn tới cùng, sau đó đi vào bếp nấu cơm bồi tội với hắn.
Thật sự rất khó ăn.
“Để em nấu chút đồ ăn cho anh.” Lục Liễu Chi nhìn hắn, “Cái này, thật lòng em đã sớm muốn hỏi, anh có phải thấy dở lắm hay không…”
Kiều Giản mặt lạnh xách cậu đến phòng bếp, Lục Liễu Chi nhìn một chút, hắn đã rửa sạch xong cải xanh.
Coi như vẫn làm ra được vài món ăn khá ổn, Lục Liễu Chi phát hiện có bánh kem trong tủ lạnh, Kiều Giản hừ một tiếng: “Chưa thấy ai tự đi mua bánh kem rồi tự tổ chức sinh nhật hết.”
Lại còn mua loại mà Lục Liễu Chi thích ăn.
“Sinh, sinh nhật vui vẻ.” Lục Liễu Chi lắp bắp nói: “Chúc anh sự nghiệp thuận lợi”
“Còn gì nữa?”
“Thân thể khỏe mạnh…”
“Cậu bớt chọc tôi tức điên tôi sẽ khỏe mạnh.”
Kiều Giản bắt đầu ăn cơm, đúng là dở tệ, nhưng hắn vẫn quét sạch hơn phân nửa, Lục Liễu Chi thì chuyên tâm ăn bánh ngọt, cậu ăn được một lúc, ngẩng đầu nhìn Kiều Giản trong chốc lát, Kiều Giản mặt lạnh hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lục Liễu Chi lập tức cúi đầu xuống.
“Cậu! Cái con người này!” Kiều Giản duỗi tay bóp mặt cậu, “Cậu có biết nhiều lúc trông cậu rất ngứa đòn không?”
“Em xin lỗi.” Lục Liễu Chi nói.
Xưa nay cậu chưa từng cãi nhau với Kiều Giản.
Vốn dĩ Lục Liễu Chi đã là một người hiền lành đến khó tin nổi rồi, huống chi Kiều Giản còn coi như ân nhân của cậu, suy cho cùng nếu thiếu Kiều Giản, cậu cũng sẽ không học xong đại học, cho nên quan hệ cả hai từ lâu đều là Kiều Giản nói cái gì thì là cái đấy, đại học năm ba Kiều Giản ngủ với cậu, đến tận bây giờ, Lục Liễu Chi vẫn chưa rõ lắm rốt cuộc hai người có tính bàn chuyện yêu đương hay không.
Có lẽ là không tính đi.
Kiều Giản nào phải người dễ thân cận, tính hắn nóng nảy, nhiều lúc cổ quái, thời điểm tức giận toàn mắng những thứ khó nghe, tối nay đã coi như rất tốt rất khá rồi, trước kia có lần mắng tới mức Lục Liễu Chi suýt khóc, sau đó Kiều Giản mới chịu thu liễm một ít.
Kiều Giản ăn cơm xong, đột nhiên bên ngoài sét đánh ầm ầm.
Chẳng biết hắn nghĩ tới điều gì, chỉ vào phòng nói: “Tối nay ngủ riêng đi.”
Lục Liễu Chi ờ một tiếng.
Cậu cũng không phải nhát gan sợ sấm sét, chẳng qua cậu cho rằng giông bão ban đêm dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác cô đơn, chỉ là Kiều Giản vẫn luôn hiểu lầm. Lục Liễu Chi nằm trong ổ chăn suy nghĩ, thật ra thì cô đơn cũng là một loại đáng sợ, mà cậu thì vẫn luôn rất cô đơn.
Nằm trên giường cả buổi trời, Lục Liễu Chi vẫn chưa buồn ngủ chút nào, cậu mở di động lên xem danh sách bạn bè Kiều Giản, vẫn là mấy vị đối tác xã giao kia, lại lướt weibo của hắn, cũng chẳng có gì thay đổi hết, post mới nhất là từ hồi nghỉ tết, Kiều Giản đăng một câu chúc mừng năm mới.
Bên dưới có vài người bình luận, Lục Liễu Chi nhìn một chút, hẳn là nhân viên trong công ty, hoặc là bạn học anh ấy? Lục Liễu Chi chẳng biết chút gì về vòng tròn bạn bè của Kiều Giản, Kiều Giản chưa bao giờ dẫn cậu đi gặp bạn bè hắn cả.
Thật sự ngủ không được, Lục Liễu Chi tắt điện thoại di động, bên ngoài mưa to gió lớn, loại cảm giác cô độc kia ngày càng nặng nề, Lục Liễu Chi thấy trong lòng bức bối khó chịu, mở ngăn kéo lấy thuốc ngủ nuốt vào, vì sợ tác dụng chậm, cậu quyết định uống hai viên.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình nằm trên giường Kiều Giản, nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, cậu có thể ngủ thêm mười lăm phút nữa.
Kiều Giản thức dậy cùng lúc với cậu.
Cả người Lục Liễu Chi đều nép trong lồng ngực hắn, chắc hẳn bây giờ cánh tay hắn đã tê rần rồi, Kiều Giản nhíu mày duỗi cơ vài lần, sắc mặt khó coi nói: “Mắc mớ gì cậu uống thuốc ngủ?”
“Em mất ngủ.”
“Mất ngủ thì không biết tìm tôi ngủ chung sao?”
“Nhưng chính anh bảo em tự ngủ một mình mà.”
Kiều Giản quả thực nghẹn lời, nhéo mạnh một phát trên mông cậu: “Thế giờ tôi bảo cậu nhảy lầu cậu cũng nhảy hả?”
Bữa sáng là trứng chiên và cháo yến mạch, Lục Liễu Chi muốn đem bánh kem dư hôm qua ăn nốt, Kiều Giản không cho, Lục Liễu Chi đành cất bánh về chỗ cũ.
“Khi nào tính xin nghỉ việc?” Kiều Giản hỏi.
“Em không, không tính nghỉ việc.” Lục Liễu Chi lại bắt đầu nói lắp: “Tại sao, tại sao phải nghỉ chứ?”
“Lương thấp, suốt ngày tăng ca, đồng nghiệp lẫn cấp trên đều bắt nạt cậu, còn tiếc nuối cái gì?”
“Không, không phải bắt nạt.” Lục Liễu Chi nói: “Không ai bắt nạt em hết.”
Lời này là nói thật, đây chưa thể coi như bắt nạt được, vấn đề ở chỗ cậu sẽ chủ động nhận việc làm, đồng nghiệp thấy cậu dễ nói chuyện cũng muốn đẩy bớt cho cậu, nhưng vẫn luôn có chừng mực.
“Vậy tại sao cả công ty đều tan sở, riêng mình cậu lại phải tăng ca?”
Lục Liễu Chi quyết giữ im lặng, mồm mép cậu chắc chắn không đọ nổi Kiều Giản.
“Trả lời.” Kiều Giản gõ bàn một cái.
“Em thật sự không muốn nghỉ việc.” Lục Liễu Chi hiếm thấy kiên quyết, “Sau này tuyệt đối sẽ về nhà đúng giờ, có được không?”
“Lục Liễu Chi, có phải cậu luyến tiếc anh chàng đồng nghiệp kia không?” Kiều Giản nói: “Cái người thường xuyên rủ cậu đi ăn ấy, đúng chứ?”
Lục Liễu Chi lắc đầu, nhưng chẳng nói gì, cậu cảm thấy mỗi lần khẩn trương cứ lắp bắp mãi có chút mất mặt, bèn dứt khoát ngậm miệng.
Ra khỏi cửa, Lục Liễu Chi quay đầu nhìn Kiều Giản một lát, gửi cho hắn cái emo thỏ Tuzki.
“Muốn gì?”
“Em chỉ định xem thử anh chặn em hay chưa thôi.”
“…”
“Vậy em đi trước, hôm nay đừng kéo em vào danh sách đen nữa.” Lục Liễu Chi nói: “Tạm, tạm biệt.”
“Cậu bước về cho tôi!” Kiều Giản kéo cổ tay cậu, “Tôi hỏi cậu lần cuối cùng, có tính nghỉ việc không?”
“…Em nghỉ việc xong biết đi đâu đây.” Lục Liễu Chi bối rối lấy móng ngón cái đâm khớp ngón trỏ, “Làm công đều như vậy mà.”
“Đến chỗ tôi chắc chắn sẽ không như vậy.”
“Nhưng công ty anh đâu cần tuyển chuyên ngành của em.”
Kiều Giản nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười: “Được, giỏi lắm, tôi thấy rõ quyết tâm trụ lại công ty của cậu rồi, đi làm đi.”
Lục Liễu Chi bất an nhìn hắn một chút.
Buổi tối lúc về nhà, Lục Liễu Chi phát hiện mật mã khóa cửa thay đổi, cậu thử mấy lần, mãi chẳng mở ra được, mới chợt ý thức được điều gì.
Gọi điện cho Kiều Giản, Kiều Giản bắt máy.
“Nói đi.”
“Ừm, có phải, có phải anh đổi mật mã ổ khóa không?”
“Ờ, đổi rồi.” Kiều Giản nói: “Sao hôm nay tan sở sớm quá vậy? Còn chưa đến tám giờ rưỡi mà?”
Lục Liễu Chi biết Kiều Giản lại giận lẫy rồi.
Cậu nhìn cuộc gọi kết thúc, nhất thời chẳng biết nên đi nơi nào, chắc hẳn giờ này Kiều Giản đang chơi bowling với bạn… Trước tám giờ rưỡi sẽ về chứ? Còn những hai tiếng. Cậu nhìn món quà mình mua cho Kiều Giản một chút, đành ngồi bệt ngoài cửa, ôm chặt hộp quà vào trong lồng ngực.
Nhà hàng xóm có động tĩnh, cậu cảm thấy bị người khác bắt gặp thì hơi mất mặt, bèn đem mặt giấu vào áo khoác, cúi đầu nhìn đường.
Lục Liễu Chi tự biết bản thân mình hơi kỳ quặc, nhưng cậu cũng không rõ người bình thường gặp phải tình huống này sẽ phản ứng như thế nào, nên giận sao? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng giận qua ai, chưa có việc gì là không thể nhẫn nhịn, chờ lát nữa Kiều Giản trở về mở cửa, cậu vẫn có thể vào phòng để ngủ sau mà.
Điện thoại di động nhanh chóng hết pin tắt nguồn, Lục Liễu Chi nhàm chán nhìn xung quang, có một đôi mắt sánh xanh ở hành lang nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu giật mình, quan sát kỹ chút nữa mới phát hiện là một chú mèo con, trông rất quen mắt, có lẽ hay chạy ở trong khu này.
Lục Liễu Chi ngoắc ngoắc tay, mèo con chạy tới, cậu lục lọi túi cả buổi, chả có cái gì hết, không thể làm gì hơn là đưa tay nựng cằm nó.
“Anh ấy ghét mèo.” Lục Liễu Chi nói: “Nếu không đã nuôi em.”
Mèo con cọ cọ tay cậu, Lục Liễu Chi ôm lên, gãi gãi bụng của nó.
Ngồi trước cửa, cậu dần dần buồn ngủ, cũng chẳng biết ngủ bao lâu, Lục Liễu Chi đột nhiên tỉnh dậy, cậu sợ hết hồn, bởi vì Kiều Giản đang đen mặt nhìn cậu.
Rất dọa người.
“Anh về, về rồi à?”
“Tại sao cậu không vào nhà?”
“Đổi mật khẩu mà.”
“Chẳng phải cúp điện thoại xong tôi gởi tin nhắn cho cậu hả?”
“Điện thoại em hết pin.”
“…”
Kiều Giản mở cửa, lôi cậu vào nhà, Lục Liễu Chi phục hồi tinh thần, chìa tay đưa mèo con cho hắn.
Thử nhìn lại, Lục Liễu Chi phát hiện mình đưa sai rồi, lại đổi tay bên kia.
“Thứ gì vậy?”
“Tặng anh, quà sinh nhật muộn, là cà vạt đó.”
Kiều Giản cúi đầu nhìn một lát, im lặng rất lâu.
Lục Liễu Chi ôm mèo con đi ra ngoài, muốn đem nó thả xuống, Kiều Giản gọi hắn vào, hỏi: “Muốn nuôi chứ?”
“Có thể nuôi sao?” Lục Liễu Chi hơi kinh ngạc nhìn hắn.
“Tới đây.”
Lục Liễu Chi lại quay trở về, Kiều Giản nắm cằm cậu, ôm cậu đè trên tường hôn mãnh liệt cả buổi.
Mèo con bỗng nhiên nhảy xuống đất, Lục Liễu Chi cúi đầu nhìn, Kiều Giản mới buông cậu ra.
“Có thể nuôi, nhưng không thể vào phòng ngủ, cũng không thể để khắp nơi đều dính lông, nghe chưa?”
———-
Danh sách chương