Cha mẹ sợ ta lén đi tìm Đỗ Thiên Minh, phá hỏng hôn sự của muội muội.
Sau đêm cả nhà trùng sinh, bọn họ lấy cớ ta bị bệnh, đóng đinh cửa phòng ta lại, không cho ra ngoài một bước.
Ta cũng “phối hợp” với bọn họ, gào khóc đ/iê/n cuồng, khiến bọn họ nghĩ rằng Đỗ Thiên Minh thực sự rất tốt, ta không muốn gả cho người khác.
Bốn ngày sau, ta không nháo nổi nữa, bị phong hàn nghiêm trọng, hơi thở thoi thóp. Lúc này cha ta mới nới lỏng cho ta một chút, để nha đầu Đậu Khấu vào hầu hạ ta.
Đậu Khấu năm nay mới mười hai tuổi, là nha đầu ta mang từ quê lên, trung thành lại gan dạ.
“Tiểu thư, chúng ta về quê đi.”
Đậu khấu ngồi ở mép giường, lau nước mắt: “Tiểu thư đã bệnh nặng thế này, lão gia cũng không chịu mời đại phu, chỉ cho người đi mua hai bao thuốc về. Vậy là thế nào chứ? Tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của lão gia mà! Nô tỳ nghe Vương mụ mụ nói, Đỗ đại quan vốn ưng ý tiểu thư, ai ngờ lão gia phu nhân bỗng nhiên lại đẩy nhị tiểu thư ra, hôm qua bọn họ đã xem mặt rồi!”
Ta uống thuốc, nói: “Muội tức giận?”
Đậu Khấu bĩu môi: “Hừ, nhị tiểu thư kia mắt lúc nào cũng để trên đầu, lúc trước thì coi trọng công tử nhà tri phủ, sao tự nhiên lại đổi sang Đỗ đại quan? Rõ ràng là cố tình đoạt nhân duyên của tiểu thư mà!”
Ta khẽ cười, không nói gì.
Đời trước, chủ tớ chúng ta ban đầu cũng không biết nhiều thông tin về Đỗ Thiên Minh, chỉ biết hắn giàu nhất thành Từ Châu, tuy có một đời thê tử nhưng trẻ tuổi anh tuấn, điều kiện quả thực không tồi.
Còn công tử nhà tri phủ mà Vưu Ngạo Tuyết thích cũng tài mạo hơn người, nhưng mà hai năm nữa, phụ thân hắn dính án tham ô, cả nhà bị bỏ tù.
Vưu Ngạo Tuyết đã biết trước chuyện này, sao có thể đi vào đường ch*t? Ta nhìn qua khe cửa, xác định không có ai nghe lén mới nhỏ giọng hỏi Đậu Khấu: “Ta nhớ muội có họ hàng ở trong thành đúng không?”
Đấu Khấu nhìn sắc mặt khẩn trương của ta, cũng nói nhỏ hơn: “Biểu cữu của nô tỳ là thợ mổ heo, sống ở phía bắc thành.”
Ta vội hỏi lại: “Biểu cữu muội là người thế nào?”
Đậu Khấu trả lời: “Hơi nóng tính nhưng là người tốt ạ.”
Ta kéo Đậu Khấu lại gần, thì thầm vào tai: “Ta bị nhốt ở đây không ra ngoài được, muội muội nghe này, thay ta tìm biểu cữu muội, nhờ ông ấy làm việc giúp ta
Thì thì thầm thầm một hồi xong, ta lấy trong gối đầu ra một túi trang sức bằng bạc, cả khế ước bán thân của Đậu Khấu, đưa hết cho muội ấy.
Sau đêm cả nhà trùng sinh, bọn họ lấy cớ ta bị bệnh, đóng đinh cửa phòng ta lại, không cho ra ngoài một bước.
Ta cũng “phối hợp” với bọn họ, gào khóc đ/iê/n cuồng, khiến bọn họ nghĩ rằng Đỗ Thiên Minh thực sự rất tốt, ta không muốn gả cho người khác.
Bốn ngày sau, ta không nháo nổi nữa, bị phong hàn nghiêm trọng, hơi thở thoi thóp. Lúc này cha ta mới nới lỏng cho ta một chút, để nha đầu Đậu Khấu vào hầu hạ ta.
Đậu Khấu năm nay mới mười hai tuổi, là nha đầu ta mang từ quê lên, trung thành lại gan dạ.
“Tiểu thư, chúng ta về quê đi.”
Đậu khấu ngồi ở mép giường, lau nước mắt: “Tiểu thư đã bệnh nặng thế này, lão gia cũng không chịu mời đại phu, chỉ cho người đi mua hai bao thuốc về. Vậy là thế nào chứ? Tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của lão gia mà! Nô tỳ nghe Vương mụ mụ nói, Đỗ đại quan vốn ưng ý tiểu thư, ai ngờ lão gia phu nhân bỗng nhiên lại đẩy nhị tiểu thư ra, hôm qua bọn họ đã xem mặt rồi!”
Ta uống thuốc, nói: “Muội tức giận?”
Đậu Khấu bĩu môi: “Hừ, nhị tiểu thư kia mắt lúc nào cũng để trên đầu, lúc trước thì coi trọng công tử nhà tri phủ, sao tự nhiên lại đổi sang Đỗ đại quan? Rõ ràng là cố tình đoạt nhân duyên của tiểu thư mà!”
Ta khẽ cười, không nói gì.
Đời trước, chủ tớ chúng ta ban đầu cũng không biết nhiều thông tin về Đỗ Thiên Minh, chỉ biết hắn giàu nhất thành Từ Châu, tuy có một đời thê tử nhưng trẻ tuổi anh tuấn, điều kiện quả thực không tồi.
Còn công tử nhà tri phủ mà Vưu Ngạo Tuyết thích cũng tài mạo hơn người, nhưng mà hai năm nữa, phụ thân hắn dính án tham ô, cả nhà bị bỏ tù.
Vưu Ngạo Tuyết đã biết trước chuyện này, sao có thể đi vào đường ch*t? Ta nhìn qua khe cửa, xác định không có ai nghe lén mới nhỏ giọng hỏi Đậu Khấu: “Ta nhớ muội có họ hàng ở trong thành đúng không?”
Đấu Khấu nhìn sắc mặt khẩn trương của ta, cũng nói nhỏ hơn: “Biểu cữu của nô tỳ là thợ mổ heo, sống ở phía bắc thành.”
Ta vội hỏi lại: “Biểu cữu muội là người thế nào?”
Đậu Khấu trả lời: “Hơi nóng tính nhưng là người tốt ạ.”
Ta kéo Đậu Khấu lại gần, thì thầm vào tai: “Ta bị nhốt ở đây không ra ngoài được, muội muội nghe này, thay ta tìm biểu cữu muội, nhờ ông ấy làm việc giúp ta
Thì thì thầm thầm một hồi xong, ta lấy trong gối đầu ra một túi trang sức bằng bạc, cả khế ước bán thân của Đậu Khấu, đưa hết cho muội ấy.
Danh sách chương