Khi Nghê Vân Huyên tỉnh lại, bản thân cô cũng hiếu kì không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, cô cầm đồng hồ báo thức lên xem, vậy mà đã ngủ hai mươi mấy giờ rồi, ngay cả bản thân cô cũng bội phục chính mình. Sau đó cô đứng lên từ trên giường, đúng lúc Lương Bích gọi điện tới: “Mau thu dọn đồ đạc thừa dịp rời đi lúc này.”

Cô có chút khó hiểu: “Lúc này?”

“Em nhanh một chút là được, phóng viên ở quanh chỗ em chắc chắn là đi cả rồi.”

“Vì sao?”

Lương Bích thở dài: “Hôm nay Lục tổng trở về, bọn họ chắc chắn sẽ canh giữ ở sân bay.”

“Em hiểu rồi.” Cô buông điện thoại.

Lúc này, cô chạy nhanh ra, bật tivi ở phòng khách lên, tất cả các kênh đều không phát chương trình giải trí. Cô lập tức đi bật máy tính, ở rất nhiều trang trên baidu, rốt cuộc tìm được hình ảnh một cư dân mạng chụp bằng di động, Lục Tử Chiếu từ lúc ra khỏi sân bay liền thấy rất nhiều phóng viên, liên tục hỏi anh nhiều câu hỏi. Lục Tử Chiếu đeo một chiếc kính đen, không trả lời bất cứ câu hỏi nào, chỉ bày tỏ sẽ tổ chức một buổi họp báo sau hai giờ nữa, hi vọng đến lúc đó tất cả các phóng viên này có thể đến.

Cô nhìn hình ảnh không rõ ràng kia, người bên trong đó vẫn quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức không cần xác định xem rốt cuộc có phải là người đó hay không.

Sau đó cô mới đi thu dọn đồ đạc của mình, cũng không được tính là thu dọn, chẳng qua chỉ là tùy tiện lấy vài bộ quần áo mà thôi.

Lúc đi ra, cô mới phát hiện, kì thật bản thân mình cũng luyến tiếc.

Cuối cùng, cô vào toilet, lại phát hiện thế mà lại xuất huyết.

Cô tự xử lý xong mới đi từ toilet ra, trong lòng lại nổi lên nỗi bất an sâu sắc.

Đi xuống tầng, những phóng viên đó quả thật đã đi rồi, cô đi đến bên kia, gọi taxi trực tiếp tới bệnh viện.

Cô đứng trước một bệnh viện tư nhân, rồi chậm rãi đi vào.

Người tới nơi này hình như rất nhiều, cô xếp hàng chờ đợi theo những người đó, đầu tiên là đăng kí, sau đó là đến phụ khoa.

Người chờ đợi rất nhiều, mà cuối cùng đến lượt cô, bác sĩ đó tùy ý xem tình trạng của cô, sau đó hỏi: “Cô có triệu chứng gì?”

“Gần đây bị xuất huyết, hơn nữa bụng luôn hơi đau.”

Bác sĩ nhíu mày: “Ở đây tôi không kiểm tra ra cái gì, trước tiên cô đi đến khoa phụ sản xem, tôi nghi là cô mang thai ngoài tử cung.”

“Cái gì?”

“Trước tiên cô đừng quá kinh ngạc, tôi chỉ nghi là vậy thôi, cho nên cô đến khoa phụ sản bên kia làm siêu âm B trước thì mới có thể xác nhận được.”

Nghê Vân Huyên nhìn bác sĩ đó, không nói được câu nào, cũng nghe không lọt câu nào, cô mang thai? Còn là mang thai ngoài tử cung? Cô đi từng bước một ra ngoài, chuẩn bị tiến vào một đám đông, cô chỉ ngây người nhìn đối phương, hồi lâu mới phản ứng trở lại.

Tay cô nắm chặt, sau đó sờ bụng mình, nơi đó có một sinh mệnh nhỏ bé tồn tại sao?

Cô từng bước một đi đến khoa phụ sản ở bên kia, trong đầu đủ loại ý niệm không ngừng xẹt qua.

Năm đó, mai vàng ngoài cửa sổ nở rộ đẹp vô cùng, những đóa hoa vàng nhạt làm vườn trường như được vận vào một bộ quần áo mới, cô ngửi mùi hương trong lành thoang thoảng đó, những ý niệm trong đầu cũng đều là thuần túy. Trong lớp có một nam sinh vì bố mẹ ly hôn mà trốn học rồi đánh nhau ẩu đả, còn cùng một vài thiếu niên xấu dọa dẫm mấy học sinh lớp dưới để trấn tiền. Trường học thông báo, cũng để học sinh phải biết đường chú ý khi tan học.

Sau đó nam sinh kia bị bắt, bị đưa đến đồn cảnh sát. Cô thay mặt các bạn trong lớp đi vào đó hỏi thăm nam sinh kia, nghe được nam sinh đó nói còn sống cũng không có hứng thú gì, dù sao bố mẹ cũng đã ly hôn, thế giới này cũng chỉ còn lại một mình cậu ta.

Ngày đó, cô nhìn bóng lưng cậu ta, nghĩ tới bố mẹ mình, sau đó cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn; cho nên, cô tự nói với mình, về sau nếu cô có con, cô nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, nhất định sẽ cho nó một gia đình đầy đủ, khi con không đồng ý để mình ly hôn thì cô nhất định sẽ không lựa chọn con đường đó.

Điều cô muốn chính là giống như mẹ, tìm được một người đàn ông tốt để cùng chung sống.

Chỉ là, truyện cổ tích chung quy vẫn tan vỡ.

Có lần cô cùng bạn học ra ngoài dạo phố, trong lúc vô ý nhìn thấy chiếc xe đó, đó là xe của bố cô. Cô nhịn không được đi theo, cô nhạy cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngồi trên taxi căng thẳng không ngừng xoa tay.

Rốt cuộc, cô thấy chiếc xe đằng trước dừng lại.

Cô xuống xe, đi qua, trốn ở sau một thân cây.

Đi ra khỏi chiếc xe kia chính là bố cô, còn có một cô gái cũng tầm tuổi như cô.

Cô nhìn bố mình xoa đầu cô gái đó, cô gái đó thân thiết gọi: “Bố, mẹ đang ở trên chờ bố, bố đi lên xem mẹ đi!”

“Bố” – cách xưng hô độc nhất vô nhị chỉ nên thuộc về cô, lại bị một người khác gọi.

Thứ gì đó trong lòng cứ như vậy bị đập nát, rốt cuộc không thể phục hồi lại được như cũ.

Cô không biết mình rời đi như thế nào, chỉ nghĩ, mình nên làm thế nào bây giờ, mẹ nên làm thế nào bây giờ?

Rốt cuộc cô cũng hiểu được suy nghĩ của nam sinh kia, cô cũng không muốn thấy gia đình mình không viên mãn, cho dù chỉ một chút xíu cũng không muốn, mà hiện tại, gia đình cô không bao giờ viên mãn được nữa.

Đàn ông chính là một ngọn đèn, một ngọn đèn sao có thể rọi sáng hai gia đình?

Mà câu chuyện cổ tích trong lòng cô, tại thời điểm đó, cuối cùng cũng tan vỡ trước mắt cô.

Hồi ức về tới hiện tại, cô đứng ở hành lang bệnh viện, chậm rãi đi, lướt qua những người vội vã đi sát bên mình.

Cô vào trong phòng, sau khi bác sĩ nghe xong những triệu chứng của cô, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó làm kiểm tra kĩ càng.

“Cô đi một mình?” Bác sĩ đó cau mày.

Cô gật đầu: “Rất nghiêm trọng?”

“May là cô đến bệnh viện kịp thời, hiện tại xuất huyết vẫn chưa được tính là nghiêm trọng, nếu không thì rất nguy hiểm. Quả thật là mang thai ngoài tử cung, tình huống này còn nghiêm trọng hơn phá thai, phải lập tức sắp xếp để phẫu thuật.”

“Phẫu thuật?” Cô ôm bụng mình lắc đầu, cô còn chưa kịp cảm nhận được đứa bé ở trong cơ thể mình, như thế nào có thể để nó rời đi?

Bác sĩ cũng đã nhìn thấy không ít tình huống thế này: “Mang thai ngoài tử cung là hiện tượng phôi thai sau khi được thụ thai vì nguyên nhân không rõ mà không đi vào tử cung, phát triển ở ngoài tử cung, tiếp tục như vậy chắc chắn phôi thai không thể lớn lên, mà cơ thể mẹ cũng vì vỡ ống dẫn trứng mà xuất huyết nhiều, đến lúc đó có thể nguy hiểm đến tính mạng của mẹ. Cho nên, phải nhanh chóng sắp xếp để phẫu thuật.”

Cô lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: “Tôi không muốn, không muốn.” Cô lập tức chạy ra ngoài, cô không muốn, không muốn như vậy, đó là một sinh mệnh, một sinh mệnh thuộc về cô.

Cô vuốt bụng mình, đó là con của cô.

Thời niên thiếu, cô cũng đã từng nghĩ, nếu có một ngày, cô mang thai đứa con của người mà cô thích, cô nhất định sẽ sinh nó ra, cho dù chỉ một mình cô nuôi nấng, cô cũng phải sinh nó ra, không vì người khác, chỉ vì bản thân mình.

Cô không thể để con của mình trong nháy mắt liền biến thành một vũng máu.

Nhưng cô lại nên làm thế nào bây giờ?

Nó sẽ chết, từ từ chết ở trong bụng cô…

Kì thật, cứ như vậy, có phải cũng không tồi hay không.

Đứa bé sẽ chết, cô cũng sẽ chết.

Trước kia từ rất sớm cô đã không còn muốn sống rồi, trên thế giới này có cái gì là thật sự?

Tình yêu?

Từ trước tới nay nó đều là trò gạt người, mẹ bị lừa gạt còn chưa đủ thảm hay sao?

Cô còn muốn hi vọng xa vời cái gì nữa?

Mẹ nói, làm diễn viên là tốt nhất, diễn lại đều là câu chuyện của người khác, mà bản thân mình vĩnh viễn cũng không cần đau lòng.

Nhưng mẹ lại chưa hề nói, khi mẹ nhìn thấy chồng mình trở thành người đàn ông của một người phụ nữ khác, là dạng tâm tình gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện