Từ sau hôm đó, Nghê Vân Huyên tự mình tiến vào nhân vật Thâm Liên này, thể hội từng chút từng chút của cô ấy, đến nay, cô diễn Thâm Liên càng ngày càng có cảm giác, mà tiến độ của kịch tổ rõ ràng cũng có năng suất hơn. Tạ Gia Niệm xem biểu hiện hiện tại của Nghê Vân Huyên, lúc này mới cảm thấy có chút vừa lòng, may mắn, còn có thể gọt giũa được.
Nhưng cho dù biểu hiện của Nghê Vân Huyên rõ ràng đã tốt hơn, trong cảnh này cũng liên tục NG.
Cảnh quay này vô cùng quan trọng, coi như là xử lý cả bộ phim, sau khi Bích Hàm biết Thâm Liên làm chuyện này chuyện nọ sau lưng mình, ba mặt một lời với Thâm Liên, hai người ở trong mưa trình diễn một trận đại chiến. Bích Hàm cho Thâm Liên một bạt tai, cũng đẩy Thâm Liên xuống đất. Thâm Liên từ mặt đất đứng lên thì lao vào xâu xé nhau với Bích Hàm.
Nghê Vân Huyên và Bách Lam cùng đứng dưới cơn mưa nhân tạo, Bách Lam nhìn Nghê Vân Huyên: “Tất cả chuyện này thật sự đều là cậu làm sao? Là bạn bè tốt nhất, sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Là tôi làm thì sao? Cậu nên biết rằng, bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta gặp được Lạc Biên, chúng ta không thể trở thành bạn bè được nữa. Nếu cậu là bạn của tôi, vậy cậu tặng Lạc Biên cho tôi đi, cậu bằng lòng sao? Bích Hàm, nói đến cùng thì chẳng qua cậu cũng là một người dối trá.”
Nghê Vân Huyên nói lời này xong, được đáp lại là một cái bạt tai từ Bách Lam, nhưng cô nhìn bộ dạng của Bách Lam thì theo bản năng hơi né tránh.
Tạ Gia Niệm lắc đầu: “Nghỉ ngơi một chút, lát nữa tiếp tục.”
Bách Lam được trợ lý kéo đi nghỉ ngơi, hơn nữa còn nhanh chóng được khoác thêm quần áo cho.
Tạ Gia Niệm đi đến bên cạnh Nghê Vân Huyên: “Cô tránh cái gì mà tránh? Cô còn tránh thì sẽ tự hại mình và Bách Lam phải tiếp tục dầm trong mưa. Cô nghĩ xem, cô muốn có thể không thua kém ai, bản thân mình cũng có thể phải chịu tội một chút, cớ sao không làm?”
Tạ Gia Niệm nói xong lại đi tìm Bách Lam: “Cảm xúc của em vừa rồi dường như cũng không thích hợp, tâm tư đi nói chuyện yêu đương còn chưa trở về?”
“Có ai châm chọc người ta như anh không?”
“Anh mặc kệ, tí nữa tập trung một chút vào cho anh.”
“Biểu hiện của Nghê Vân Huyên có vẻ cũng không ra sao.”
“Đó là diễn viên em mang đến, tự em đi mà chịu trách nhiệm.”
Bách Lam nhẹ nhàng cười: “Yên tâm đi, em sẽ ngay lập tức làm cô ấy diễn.”
Một lát sau, lại tiếp tục cảnh này.
Bách Lam nói xong lời thoại, Nghê Vân Huyên liền tiếp lời.
Nhưng chữ cuối cùng trong lời thoại của Nghê Vân Huyên vừa mới được nói ra, Bách Lam liền thuận tay tặng cho cô một bạt tai, Nghê Vân Huyên còn chưa phản ứng lại thì đã bị Bách Lam đẩy xuống mặt đất: “Trên thế giới này cái gì tôi cũng có thể cho cậu, nhưng tình yêu thì không thể, Lạc Biên thì không thể.”
Nghê Vân Huyên ngồi dưới đất, cô một tay ôm mặt mình, ánh mắt mang theo vẻ thù hận đậm đặc hơn. Cô chậm rãi đứng lên: “Bích Hàm, chẳng qua là cậu may mắn hơn tôi một chút không phải sao? Dựa vào cái gì mà cậu chỉ trích tôi? Tôi chính là muốn phá hoại chuyện giữa cậu và Lạc Biên đấy, tôi chính là muốn hai người chia tay đấy, tôi hi vọng hai người gặp nhau thì như thấy kẻ thù đấy.”
“Thâm Liên, vậy mà cậu lại biến thành cái dạng này.”
Lúc này, rốt cuộc cảnh này cũng quay xong.
Tạ Gia Niệm nhìn Nghê Vân Huyên một cái, cảnh này trong kịch bản hẳn là Thâm Liên từ mặt đất đứng lên thì đánh nhau với Bích Hàm, nhưng vừa rồi Nghê Vân Huyên xử lý như vậy cũng rất tốt, ánh mắt rất đúng chỗ.
Nhân viên cầm ống nước lập tức ngừng làm việc, mà Bách Lam cũng được trợ lý kéo nhanh đi thay quần áo.
Nghê Vân Huyên đi vài bước, lại trượt chân ngã xuống đất.
Trên mặt còn nóng rát, tay cô sờ khóe miệng mình, có một chút máu, thật đúng là dùng sức mà.
Lương Bích chạy tới, vươn tay muốn đỡ cô dậy: “Không sao chứ?”
Nghê Vân Huyên lắc đầu, đẩy Lương Bích ra.
Tự cô chống dậy từ mặt đất: “Không cần đỡ em, em tự ngã xuống, em có thể tự mình đứng lên.”
Lương Bích nhìn cô, nhanh kéo cô đi thay quần áo, sức khỏe cô vốn không tốt lắm, lại dầm mình trong nước lâu như vậy.
Cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, Lương Bích sấy tóc cho cô.
Cửa phòng này cũng không đóng, bên cạnh chính là phòng nghỉ của Bách Lam, mà Lục Tử Chiếu khi ở cửa thì dừng lại một chút.
Nghê Vân Huyên nhìn lại về phía cửa, mà Lục Tử Chiếu cũng đang nhìn về đây, sau đó Lục Tử Chiếu mặt không chút thay đổi đi đến căn phòng bên cạnh.
Cô chớp mắt, sau đó lấy máy sấy trong tay Lương Bích: “Em tự làm được!”
Lương Bích cảm thấy cô có chút kì lạ, rồi lại không thể nói được gì.
“Chị Lương, hôm nay chị cứ đi trước đi, đợi lát nữa em phải đi gặp một người bạn cũ.”
Không thể nói Lương Bích không ngạc nhiên, chị quen biết Nghê Vân Huyên lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết là cô còn có bạn bè, nhưng nhìn bộ dạng của cô thì cũng không có vẻ giống như đang nói dối.
“Vậy được rồi!”
Nghê Vân Huyên chờ Lương Bích rời đi, nhìn khuôn mặt mình còn đỏ lên trong gương, cô nhẹ nhàng sờ vào.
Mà từ trong gương, cô nhìn thấy Bách Lam đi về phía mình.
“Còn đau?” Trong giọng nói của Bách Lam không có nửa điểm áy náy.
“Cô sẽ quan tâm?” Nghê Vân Huyên cười châm chọc, quay qua nhìn cô ấy: “Cô cố ý đánh tôi, đúng không?”
Bách Lam cười đến xán lạn: “Tôi đã nhắc nhở cô trong kịch bản có tình tiết này rồi, là tự cô nói mình đã xem mười lần, tôi cũng đâu nói dối?”
Nghê Vân Huyên đứng lên, đi đến bên cạnh Bách Lam: “Tôi xem tình tiết bộ phim mười lần, chẳng lẽ cô cũng đánh tôi mười lần?”
“Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?” Bách Lam cười trào phúng, giơ tay ra giữa không trung, lại vẫn không đánh xuống, chỉ là đưa tay đến sát mặt cô: “Khuôn mặt này mà làm hỏng thì rất đáng tiếc.”
Nghê Vân Huyên chỉ cười khinh miệt.
Khóe miệng Bách Lam giật giật, sau đó một tay đẩy Nghê Vân Huyên xuống đất, ngồi xồm nhìn cô từ trên cao xuống: “Chừng nào thì cô cũng bắt đầu chơi trò mưu kế rồi? Muốn học theo tiết mục giả bộ đáng thương? Muốn cho Lục Tử Chiếu thấy rõ bộ mặt thật của tôi, tôi chính là người có tâm địa rắn độc như vậy?”
Bách Lam đứng lên cười với Lục Tử Chiếu đứng ở cửa.
Rốt cuộc Lục Tử Chiếu thu vẻ mặt xem trò lại, anh đi đến bên cạnh Bách Lam, kéo tay cô: “Đẩy không đau chứ?”
Bách Lam chỉ mang theo ý cười nhìn Nghê Vân Huyên: “Nhớ kĩ là không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ yếu đuối, có vài người đàn ông thích kiểu mạnh mẽ cơ.”
Dường như Bách Lam cảm thấy bản thân mình gặp chuyện gì đó buồn cười, tự mình xoay người đi ra ngoài.
“Đóng cửa lại.” Lục Tử Chiếu thản nhiên mở miệng.
Bách Lam có vẻ cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Anh muốn nói chuyện với cô ấy.”
Lúc này Bách Lam mới gật gật đầu, sau đó đóng cửa.
Lục Tử Chiếu từng bước một đi về phía cô, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Nghê Vân Huyên, nhìn khuôn mặt còn sưng đỏ của cô, anh cười nhạt: “Làm sao bây giờ, chiêu này của em không có tác dụng rồi!”
Nghê Vân Huyên ngầm nắm tay mình thật chặt, cô cúi đầu không nói lời nào.
Lục Tử Chiếu lấy tay nắm lấy cằm cô, để cô nhìn mình: “Tôi thích kiểu mạnh mẽ, thích người có thể cùng tôi kề vai chiến đấu, chứ không phải là kiểu yếu đuối.”
Cuối cùng anh liếc nhìn cô một cái, chuẩn bị đứng dậy không để ý đến cô nữa.
Mà lúc này tay cô nắm lấy tay anh, không cho anh rời đi; mà ánh mắt anh dừng lại ở móng tay đã bị cắt đi của cô, tựa hồ bị hấp dẫn.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh: “Anh không thích tôi giả vờ yếu đuối, vậy hẳn là anh thích tôi thế này chứ?”
Cô hôn lên môi anh, đầu lưỡi luồn vào trong miệng anh.
Dường như anh thật không ngờ cô sẽ làm thế, rõ ràng mang theo sự kinh ngạc, lại dưới những động tác càng nhiệt tình của cô thì liền chuyển từ bị động sang chủ động.
Anh hôn lại cô, hai tay ôm lấy eo cô. Giờ phút này anh đang ngồi xổm, mà cô đang quỳ trên đùi anh. Tay anh xé rách quần áo của cô, nắm lấy nơi tròn trịa kia, xoa nắn, đè ép.
[…]
Ánh mắt cô trấn định, tỉnh táo nhìn anh rong ruổi trên cơ thể mình, phóng túng, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh.
Giống như hiện tại, cô bình tĩnh nhìn anh chỉnh lý lại mình, mặc quần áo vào, đeo cà-vạt xong.
Lục Tử Chiếu nhìn cô một cái không nói gì.
Cô lại mở miệng với bóng dáng phải rời đi của anh: “Không phải anh từng nói với tôi sao, mỗi lần tôi chủ động nhất định có việc muốn nhờ, chẳng lẽ anh trí nhớ kém nên quên rồi?”
Lục Tử Chiếu xoay người nhìn cô, dường như cũng không bất ngờ: “Em muốn gì?”
“<Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu>.”
“Nghê Vân Huyên, em cảm thấy hiện tại giá trị một lần của em tới đó sao?”
“Vậy Lục tổng thân mến, anh cảm thấy mấy lần mới được, tôi bất cứ lúc nào đều có thể.”
Nhưng cho dù biểu hiện của Nghê Vân Huyên rõ ràng đã tốt hơn, trong cảnh này cũng liên tục NG.
Cảnh quay này vô cùng quan trọng, coi như là xử lý cả bộ phim, sau khi Bích Hàm biết Thâm Liên làm chuyện này chuyện nọ sau lưng mình, ba mặt một lời với Thâm Liên, hai người ở trong mưa trình diễn một trận đại chiến. Bích Hàm cho Thâm Liên một bạt tai, cũng đẩy Thâm Liên xuống đất. Thâm Liên từ mặt đất đứng lên thì lao vào xâu xé nhau với Bích Hàm.
Nghê Vân Huyên và Bách Lam cùng đứng dưới cơn mưa nhân tạo, Bách Lam nhìn Nghê Vân Huyên: “Tất cả chuyện này thật sự đều là cậu làm sao? Là bạn bè tốt nhất, sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Là tôi làm thì sao? Cậu nên biết rằng, bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta gặp được Lạc Biên, chúng ta không thể trở thành bạn bè được nữa. Nếu cậu là bạn của tôi, vậy cậu tặng Lạc Biên cho tôi đi, cậu bằng lòng sao? Bích Hàm, nói đến cùng thì chẳng qua cậu cũng là một người dối trá.”
Nghê Vân Huyên nói lời này xong, được đáp lại là một cái bạt tai từ Bách Lam, nhưng cô nhìn bộ dạng của Bách Lam thì theo bản năng hơi né tránh.
Tạ Gia Niệm lắc đầu: “Nghỉ ngơi một chút, lát nữa tiếp tục.”
Bách Lam được trợ lý kéo đi nghỉ ngơi, hơn nữa còn nhanh chóng được khoác thêm quần áo cho.
Tạ Gia Niệm đi đến bên cạnh Nghê Vân Huyên: “Cô tránh cái gì mà tránh? Cô còn tránh thì sẽ tự hại mình và Bách Lam phải tiếp tục dầm trong mưa. Cô nghĩ xem, cô muốn có thể không thua kém ai, bản thân mình cũng có thể phải chịu tội một chút, cớ sao không làm?”
Tạ Gia Niệm nói xong lại đi tìm Bách Lam: “Cảm xúc của em vừa rồi dường như cũng không thích hợp, tâm tư đi nói chuyện yêu đương còn chưa trở về?”
“Có ai châm chọc người ta như anh không?”
“Anh mặc kệ, tí nữa tập trung một chút vào cho anh.”
“Biểu hiện của Nghê Vân Huyên có vẻ cũng không ra sao.”
“Đó là diễn viên em mang đến, tự em đi mà chịu trách nhiệm.”
Bách Lam nhẹ nhàng cười: “Yên tâm đi, em sẽ ngay lập tức làm cô ấy diễn.”
Một lát sau, lại tiếp tục cảnh này.
Bách Lam nói xong lời thoại, Nghê Vân Huyên liền tiếp lời.
Nhưng chữ cuối cùng trong lời thoại của Nghê Vân Huyên vừa mới được nói ra, Bách Lam liền thuận tay tặng cho cô một bạt tai, Nghê Vân Huyên còn chưa phản ứng lại thì đã bị Bách Lam đẩy xuống mặt đất: “Trên thế giới này cái gì tôi cũng có thể cho cậu, nhưng tình yêu thì không thể, Lạc Biên thì không thể.”
Nghê Vân Huyên ngồi dưới đất, cô một tay ôm mặt mình, ánh mắt mang theo vẻ thù hận đậm đặc hơn. Cô chậm rãi đứng lên: “Bích Hàm, chẳng qua là cậu may mắn hơn tôi một chút không phải sao? Dựa vào cái gì mà cậu chỉ trích tôi? Tôi chính là muốn phá hoại chuyện giữa cậu và Lạc Biên đấy, tôi chính là muốn hai người chia tay đấy, tôi hi vọng hai người gặp nhau thì như thấy kẻ thù đấy.”
“Thâm Liên, vậy mà cậu lại biến thành cái dạng này.”
Lúc này, rốt cuộc cảnh này cũng quay xong.
Tạ Gia Niệm nhìn Nghê Vân Huyên một cái, cảnh này trong kịch bản hẳn là Thâm Liên từ mặt đất đứng lên thì đánh nhau với Bích Hàm, nhưng vừa rồi Nghê Vân Huyên xử lý như vậy cũng rất tốt, ánh mắt rất đúng chỗ.
Nhân viên cầm ống nước lập tức ngừng làm việc, mà Bách Lam cũng được trợ lý kéo nhanh đi thay quần áo.
Nghê Vân Huyên đi vài bước, lại trượt chân ngã xuống đất.
Trên mặt còn nóng rát, tay cô sờ khóe miệng mình, có một chút máu, thật đúng là dùng sức mà.
Lương Bích chạy tới, vươn tay muốn đỡ cô dậy: “Không sao chứ?”
Nghê Vân Huyên lắc đầu, đẩy Lương Bích ra.
Tự cô chống dậy từ mặt đất: “Không cần đỡ em, em tự ngã xuống, em có thể tự mình đứng lên.”
Lương Bích nhìn cô, nhanh kéo cô đi thay quần áo, sức khỏe cô vốn không tốt lắm, lại dầm mình trong nước lâu như vậy.
Cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, Lương Bích sấy tóc cho cô.
Cửa phòng này cũng không đóng, bên cạnh chính là phòng nghỉ của Bách Lam, mà Lục Tử Chiếu khi ở cửa thì dừng lại một chút.
Nghê Vân Huyên nhìn lại về phía cửa, mà Lục Tử Chiếu cũng đang nhìn về đây, sau đó Lục Tử Chiếu mặt không chút thay đổi đi đến căn phòng bên cạnh.
Cô chớp mắt, sau đó lấy máy sấy trong tay Lương Bích: “Em tự làm được!”
Lương Bích cảm thấy cô có chút kì lạ, rồi lại không thể nói được gì.
“Chị Lương, hôm nay chị cứ đi trước đi, đợi lát nữa em phải đi gặp một người bạn cũ.”
Không thể nói Lương Bích không ngạc nhiên, chị quen biết Nghê Vân Huyên lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết là cô còn có bạn bè, nhưng nhìn bộ dạng của cô thì cũng không có vẻ giống như đang nói dối.
“Vậy được rồi!”
Nghê Vân Huyên chờ Lương Bích rời đi, nhìn khuôn mặt mình còn đỏ lên trong gương, cô nhẹ nhàng sờ vào.
Mà từ trong gương, cô nhìn thấy Bách Lam đi về phía mình.
“Còn đau?” Trong giọng nói của Bách Lam không có nửa điểm áy náy.
“Cô sẽ quan tâm?” Nghê Vân Huyên cười châm chọc, quay qua nhìn cô ấy: “Cô cố ý đánh tôi, đúng không?”
Bách Lam cười đến xán lạn: “Tôi đã nhắc nhở cô trong kịch bản có tình tiết này rồi, là tự cô nói mình đã xem mười lần, tôi cũng đâu nói dối?”
Nghê Vân Huyên đứng lên, đi đến bên cạnh Bách Lam: “Tôi xem tình tiết bộ phim mười lần, chẳng lẽ cô cũng đánh tôi mười lần?”
“Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?” Bách Lam cười trào phúng, giơ tay ra giữa không trung, lại vẫn không đánh xuống, chỉ là đưa tay đến sát mặt cô: “Khuôn mặt này mà làm hỏng thì rất đáng tiếc.”
Nghê Vân Huyên chỉ cười khinh miệt.
Khóe miệng Bách Lam giật giật, sau đó một tay đẩy Nghê Vân Huyên xuống đất, ngồi xồm nhìn cô từ trên cao xuống: “Chừng nào thì cô cũng bắt đầu chơi trò mưu kế rồi? Muốn học theo tiết mục giả bộ đáng thương? Muốn cho Lục Tử Chiếu thấy rõ bộ mặt thật của tôi, tôi chính là người có tâm địa rắn độc như vậy?”
Bách Lam đứng lên cười với Lục Tử Chiếu đứng ở cửa.
Rốt cuộc Lục Tử Chiếu thu vẻ mặt xem trò lại, anh đi đến bên cạnh Bách Lam, kéo tay cô: “Đẩy không đau chứ?”
Bách Lam chỉ mang theo ý cười nhìn Nghê Vân Huyên: “Nhớ kĩ là không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ yếu đuối, có vài người đàn ông thích kiểu mạnh mẽ cơ.”
Dường như Bách Lam cảm thấy bản thân mình gặp chuyện gì đó buồn cười, tự mình xoay người đi ra ngoài.
“Đóng cửa lại.” Lục Tử Chiếu thản nhiên mở miệng.
Bách Lam có vẻ cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Anh muốn nói chuyện với cô ấy.”
Lúc này Bách Lam mới gật gật đầu, sau đó đóng cửa.
Lục Tử Chiếu từng bước một đi về phía cô, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Nghê Vân Huyên, nhìn khuôn mặt còn sưng đỏ của cô, anh cười nhạt: “Làm sao bây giờ, chiêu này của em không có tác dụng rồi!”
Nghê Vân Huyên ngầm nắm tay mình thật chặt, cô cúi đầu không nói lời nào.
Lục Tử Chiếu lấy tay nắm lấy cằm cô, để cô nhìn mình: “Tôi thích kiểu mạnh mẽ, thích người có thể cùng tôi kề vai chiến đấu, chứ không phải là kiểu yếu đuối.”
Cuối cùng anh liếc nhìn cô một cái, chuẩn bị đứng dậy không để ý đến cô nữa.
Mà lúc này tay cô nắm lấy tay anh, không cho anh rời đi; mà ánh mắt anh dừng lại ở móng tay đã bị cắt đi của cô, tựa hồ bị hấp dẫn.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh: “Anh không thích tôi giả vờ yếu đuối, vậy hẳn là anh thích tôi thế này chứ?”
Cô hôn lên môi anh, đầu lưỡi luồn vào trong miệng anh.
Dường như anh thật không ngờ cô sẽ làm thế, rõ ràng mang theo sự kinh ngạc, lại dưới những động tác càng nhiệt tình của cô thì liền chuyển từ bị động sang chủ động.
Anh hôn lại cô, hai tay ôm lấy eo cô. Giờ phút này anh đang ngồi xổm, mà cô đang quỳ trên đùi anh. Tay anh xé rách quần áo của cô, nắm lấy nơi tròn trịa kia, xoa nắn, đè ép.
[…]
Ánh mắt cô trấn định, tỉnh táo nhìn anh rong ruổi trên cơ thể mình, phóng túng, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh.
Giống như hiện tại, cô bình tĩnh nhìn anh chỉnh lý lại mình, mặc quần áo vào, đeo cà-vạt xong.
Lục Tử Chiếu nhìn cô một cái không nói gì.
Cô lại mở miệng với bóng dáng phải rời đi của anh: “Không phải anh từng nói với tôi sao, mỗi lần tôi chủ động nhất định có việc muốn nhờ, chẳng lẽ anh trí nhớ kém nên quên rồi?”
Lục Tử Chiếu xoay người nhìn cô, dường như cũng không bất ngờ: “Em muốn gì?”
“<Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu>.”
“Nghê Vân Huyên, em cảm thấy hiện tại giá trị một lần của em tới đó sao?”
“Vậy Lục tổng thân mến, anh cảm thấy mấy lần mới được, tôi bất cứ lúc nào đều có thể.”
Danh sách chương