Ở trong thư phòng của ông Tần

“Con nói Thiên Bảo bị bắt cóc, sau đó được Kha cứu được?” Ông Tần cao giọng hỏi lại.

Tần Dữ Hào gật đầu, “Chỉ là bây giờ em ấy không nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên lầm tưởng Thiên Bảo là con của mình.”

Ông Tần có chút ngạc nhiên, sau đó lại nhíu mày nói: “Vậy ra người ta cứu con trai của con, con lại lừa gạt người ta nuôi con cho con, bây giờ còn lừa gạt tình cảm của ngưởi ta?”

Anh đứng ở một bên, nghe ông nội của mình nói vậy thì có hơi bất đắc dĩ, âm thầm than thở ở trong lòng, ông nội, người nói cháu trai của mình lừa gạt người ta như vậy có được không? Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn đứng thẳng nghiêm túc, trả lời ông: “Con không có lừa gạt em ấy, chuyện của Thiên Bảo là hiểu lầm, hơn nữa con cũng thật lòng thích em ấy.”

Ông Tần liếc nhìn cháu trai của mình một cái, sau đó thở dài nói: “Được rồi, chuyện của lớp trẻ các con ông không xen vào được, Kha là đứa trẻ tốt, con phải đối xử thật tốt với người ta đó.”

Anh gật đầu, “Dạ.” Sau đó anh xoay người đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, ông Tần âm thầm thở dài, mong là cháu trai biết chừng mực, nếu không có lẽ về sau sẽ cô độc tới già mất.

Ra khỏi thư phòng của ông nội, anh tiến thẳng đến phòng của mình, vừa vào là thấy hai cha con đang lấy hành lý ra sắp xếp.

Anh đi vào, ngồi bên cạnh Thiên Bảo, vuốt đầu bé, “Phòng của con bên kia, quần áo này lát nữa đem qua bên kia đi.”

Bé quay sang nhìn anh, chu môi bất mãn nói: “Con không được ngủ chung với ba ba sao? Trước giờ con vẫn luôn ngủ chung với ba ba mà.”

Anh nghiêm mặt nói: “Con trai lớn rồi vẫn ngủ cùng ba mình còn ra thể thống gì, con phải biết tự lập chứ? Chẳng lẽ con muốn chúng ta bảo bọc con hoài sao?”

Lúc này quản gia đi lên, đứng trước cửa phòng, lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu có gì phân phó ạ?”

Tần Dữ Hào quay sang, chỉ vào rương hành lý nhỏ và bao đồ chơi ở bên cạnh, “Đem đồ của cậu chủ nhỏ qua phòng bên cạnh đi.”

“Dạ.” Quản gia đi vào xách hành lý đi.

Anh quay lại nhìn Thiên Bảo, nói: “Con đi tìm ông cố chơi với ông đi, ba và ba Kha muốn nói chuyện.”

Bé Thiên Bảo trề môi, “Dạ.”

Nói xong bé Thiên Bảo chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn hiểu chuyện đóng cửa phòng lại.

Chương Sở Kha nhìn cánh cửa đóng lại, bây giờ trong phòng chỉ có hai người, nhớ lại chuyện lúc trưa khiến cậu cảm thấy rất thẹn thùng, cúi đầu không nói gì.

Khóe môi của Tần Dữ Hào cong lên, nhích người lại gần, ôm lấy vai cậu, nhẹ giọng nói: “Em còn mệt, đồ đạc để anh sắp xếp là được rồi.”

Chương Sở Kha lắc đầu, “Em không mệt mà.”

Tần Dữ Hào nhướng mày, trêu ghẹo, “Nếu không mệt, vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị gì đó đi.”

Nói xong, anh đưa mặt sát lại gần cậu, hôn lên mặt cậu một cái, hai tay vòng qua ôm lấy cả người cậu vào lòng.

“Chúng ta, chúng ta vừa mới…” Cậu ngượng ngùng khẽ cựa quậy.

“Được rồi, trêu em thôi…”

Đột nhiên, sắc mặt của anh lại trở nên nghiêm túc, hỏi cậu: “Kha, em có thể nói với anh trong thời gian em rời khỏi thành phố H đã xảy ra chuyện gì không?”

Nghe anh hỏi vậy, trong lòng cậu khẽ run lên một cái, sau đó dời mắt đi, không dám nhìn anh, ấp úng nói: “Em, em… Không có xảy ra chuyện gì hết.”

Anh càng ôm cậu chặt hơn, cằm để trên bả vai của cậu, “Không nói cho anh nghe được sao? Anh sẽ giúp em.”

Anh thật sự rất muốn biết trong thời gian đó cậu đã trải qua những gì, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy. Trên người cậu có quá nhiều bí ẩn, ngay cả khi anh cho người điều tra cũng không có kết quả, anh có cảm giác không níu giữ được cậu, sợ sẽ có một ngày cậu đột nhiên biến mất, anh vĩnh viễn sẽ không tìm được cậu nữa.

Chương Sở Kha nhắm mắt lại, đặt tay mình lên trên bàn tay của anh, hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói: “Anh cho em thêm một chút thời gian được không, đến một ngày nào đó em sẽ nói tất cả với anh, còn bây giờ…”

“Anh hiểu, anh sẽ chờ em mở lòng ra với anh, nhưng điều kiện tiên quyết là em không được tự ý bỏ đi, có được không?”

“Ừm.” Chương Sở Kha khẽ gật đầu. Nếu sau khi biết sự thật anh vẫn còn muốn ở bên cạnh cậu, vậy thì cậu sẽ không bao giờ rời xa anh, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.

“Anh muốn có thêm một đứa nhỏ không?” Đột nhiên cậu lên tiếng hỏi.

Tần Dữ Hào có chút ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra cái gì đó, vuốt ve tay cậu, nói: “Đừng áp lực, bây giờ chúng ta đã có Thiên Bảo rồi, chuyện con cái không cần lo lắng nữa, em cứ vui vẻ sống với anh và con là được rồi.”

“Sao chỉ có Thiên Bảo, con trai của anh đâu?”

“À, anh quên mất.” Anh qua loa thêm lời.

“Cho dù anh và mẹ của bé có khúc mắt gì với nhau đi nữa, cũng không nên lạnh nhạt với đứa nhỏ, đừng vì chuyện của người lớn mà làm tổn thương con.” Cậu ôn tồn khuyên nhủ, cậu thật sự không muốn đứa nhỏ vì chuyện của ba mẹ mà lớn lên có thiếu hụt, về sau, cậu nhất định phải quan tâm bé nhiều hơn mới được.

Anh nghe cậu nói vậy, liền trầm thấp cười một tiếng, “Nghe lời em.”

Chương Sở Kha hài lòng nở nụ cười, kỳ thật cậu rất muốn sinh một đứa con với anh, nhưng thân xác của cậu là người ở đây, đàn ông ở đây không thể sinh con, anh nói đúng, bây giờ bọn họ đã có hai đứa nhỏ, không cần băn khoăn về vấn đề này nữa.

__

Ngày hôm sau, Tần Dữ Hào lái xe đến quân khu.

Khi vào đến văn phòng làm việc, cấp dưới của anh cũng theo vào.

Người kia đứng trước mặt anh, đưa xấp tài liệu cho anh, “Thủ trưởng, đây là kết quả điều tra về chuyện trước kia của Chương Sở Kha.”

Tần Dữ Hào nhận lấy sấp tài liệu kia, mở ra xem, thông tin trong đó hoàn toàn trùng khớp với Chương Sở Kha mà anh biết khi ở thành phố H, nhưng điều này lại làm anh cảm thấy càng kỳ quái hơn.

“Cậu ấy không có tham gia lớp học đàn cổ nào sao?” 

Vị lính kia khó hiểu nhìn anh, trả lời: “Theo điều tra thì không có, hơn nữa đàn cổ yêu cầu cao như vậy, người như cậu ta sao có thể kiên nhẫn học được.”

Tần Dữ Hào tiếp tục xem lại lần nữa, kết quả vẫn không có gì bất thường, nhưng chính sự bình thường này mới là điều không bình thường.

“Cậu nói xem, trong vòng một hai tháng, người ta có thể đàn được đàn tranh, hơn nữa còn đàn rất chuyên nghiệp hay không?”

“Theo lý thuyết thì là không thể, bạn gái của tôi cũng là sinh viên trường âm nhạc, rất có năng khiếu về đàn cổ, nhưng cũng phải học gần nửa năm mới đàn nghe ra hình dạng, một hai tháng đàn chuyên nghiệp chỉ có thiên tài mới làm được, trừ khi…”

“Trừ khi thế nào?” Anh vội vàng hỏi tiếp.

Vị lính kia nghe ra giọng điệu gấp gáp của anh, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay thủ trưởng làm sao vậy, toàn hỏi mấy thứ không có căn cứ.

Tuy vậy, anh ta vẫn nghiêm túc trả lời, “Trừ khi là có một linh hồn biết đàn nhập vào, sau đó…”

Vị lính kia chợt nhận ra mình đang nói chuyện với ai, liền vội vàng thu lại, “Thủ trưởng, tôi chỉ lỡ lời thôi, anh cứ coi như tôi chưa nói gì cả.”

Đáng chết! Hôm nay mình ăn gan hùm sao, dám giỡn mặt với thủ trưởng? Mong là anh không để ý, nếu không mình chắc chắn xong luôn.

“Không có gì, cậu đi ra ngoài tiếp tục huấn luyện đi.”

Vị lính kia chào anh một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài, ở trong này, anh nhớ mãi không quên lời anh ta vừa nói.

Một linh hồn khác sao? Điều này có thể không?

Nếu là vậy đã có thể giải thích cho tất cả mọi chuyện rồi. Em ấy không phải tên Chương Sở Kha đáng ghét kia, cũng không phải người đã bắt cóc con trai mình, cho nên những gì thuộc về em ấy, mình không thể nào điều tra ra được.

Mà sự hiền lành, dịu dàng, chu đáo, biết cảm thông cho người khác kia đều là tính cách của em ấy, em ấy thiện lương như vậy, sao mình không sớm nhận ra chứ?

Có lẽ khi linh hồn nhập vào, em ấy có được ký ức của “Chương Sở Kha” nhưng lại không thể biết được mặt mũi của bất cứ ai, giống như khi đọc một cuốn tiểu thuyết vậy, biết được bọn họ làm gì, có những ai, nhưng lại không cách nào hình dung ra được khuôn mặt thật của bọn họ.

Bí mất mà em ấy luôn che giấu, chính là chuyện này sao?

Thảo nào em ấy không chịu nói ra, bí mật lớn như vậy đúng là nên sống để bụng chết mang theo.

Suy nghĩ miên man một hồi, Tần Dữ Hào vô thức bất cười thành tiếng, khóe môi không cách nào hạ xuống được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện