Mẹ Tần cười cười giải vây, “Không cần quá câu nệ, con là người bệnh, cứ nằm đi.”
Nói xong bà quay lại nháy mắt ra hiệu với chồng mình, cái ông già này, đến làm bức tượng hay sao vậy? Nhận được tín hiệu của vợ, ba Tần bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên phía trước, nhìn anh hỏi: “Con gọi điện kêu ba mẹ và Thiên Bảo tới nói có chuyện quan trọng muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh nắm lấy tay cậu, quay sang nhìn ông bà, “Con muốn kết hôn với Kha.”
“Con…” Dù đã biết trước sẽ là đáp án này, nhưng trong lòng ông bà vẫn không khỏi hụt hẫng, thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông bà cũng biết không thể ép buộc con trai nữa, nếu không chỉ sợ sẽ mất luôn đứa con này.
Vì vậy, hai ông bà cũng không có phản ứng gì lớn, gượng gạo nhìn nhau một cái, sau đó mẹ Tần quay sang nói với anh và cậu, “Ba mẹ cũng không có cấm cản đâu, chỉ cần các con hạnh phúc là hai ông bà già này vui rồi.”
Lúc này, bé Thiên Bảo đột nhiên lên tiếng, “Ba ba, sau này ba ba sẽ đến ở với con và ba đúng không?”
Chương Sở Kha xoa đầu bé, dịu dàng mỉm cười, “Ừm” một tiếng.
Tần Dữ Hào ở bên cạnh tiếp lời, “Về sau con phải phụ ba chăm sóc ba ba và em của con đó.”
“Em của con?” Bé Thiên Bảo tỏ vẻ khó hiểu chớp chớp mắt nhìn anh.
Ba mẹ Tần cũng ngạc nhiên không kém, vì vậy bà liền vội vàng hỏi con trai, “Hào à, con nói vậy là sao? Em của Thiên Bảo là sao? Chẳng lẽ…”
Chẳng lẽ con trai ở bên ngoài có con riêng? Nếu đúng là như vậy mà nó còn muốn lấy cậu trai kia, hơn nữa lại đi nói ngay trước mặt người ta thế này, có vẻ con trai của mình có hơi cặn bã rồi.
Bà đang định lên tiếng khuyên bảo con trai thì chỉ thấy anh cười cười vuốt vuốt bụng của cậu, nhàn nhạt nói: “Con của con ở trong này.”
Ba mẹ Tần: “…”
__
Ba tháng sau.
Ông Tần được Tần Dữ Hào đón từ Tây thành về thủ đô sống. Đây là yêu cầu của Chương Sở Kha, cậu thấy ông cụ đã lớn tuổi mà lại sống một mình, mặc dù cuộc sống có đầy đủ tiện nghi nhưng chung quy sống với con cháu vẫn tốt hơn.
Lúc đầu ông cụ nhất quyết không chịu, nhưng sau khi nghe nói Chương Sở Kha có thai thì lập tức thay đổi ý định, đồng ý về sống với bọn họ, ngay cả quản gia của ông cũng đi theo, dù sao cũng là bạn già của ông cụ, Tần gia cấp cho ông một căn nhà gần đó để ông sống chung với gia đình mình.
Mặc dù ba Tần và ông Tần thỉnh thoảng vẫn đấu khẩu với nhau, nhưng nể tình con dâu (cháu dâu), hai người cũng không quá lớn tiếng ầm ĩ, hơn nữa mẹ Tần nhiều lần khuyên chồng, cho nên ba Tần cũng đã từ từ xuống nước, không cố tình đi chọc giận ông cụ nữa.
Người già mà, tính tình sẽ giống một đứa con nít, chiều theo ý ông một chút, ông sẽ vui ngay thôi mà.
Cái thai của Chương Sở Kha đã gần sáu tháng, cậu đã bắt đầu tăng, bụng của cậu to hơn bụng của thai phụ sáu tháng nhiều, mọi người ai cũng nói rất có thể cậu mang thai đôi, anh liền đưa cậu đến bệnh viện của Hạ Lương khám thử, quả nhiên chính là thai đôi, còn là long phượng thai.
Người trong nhà vui chết rồi, lập tức coi cậu là thần mà cung phụng, đi tới đâu cũng có người nhìn, chỉ cần cậu lung lay một cái thì liền có ngay bay tới đỡ.
Tình trạng này khiến cậu có chút dở khóc dở cười, vẫn là Tần Dữ Hào ra mặt, mọi người mới không phản ứng thái quá như vậy.
Hôm nay, sau khi đi dạo một vòng với mẹ Tần xong thì trở vào nhà, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đột nhiên cậu thấy trên bàn có một cái hộp, đúng lúc đó ông Tần từ trên lầu đi xuống, thấy cháu dâu nhìn chằm chằm hộp quà liền lên tiếng nói: “Đó là quà của thằng Lương, biết ông thích tranh chữ nên tặng ông một bức.”
Ông ngồi xuống ghế, người hầu mang trà ra cho ông, ông đưa lên miệng uống một ngụm, nói tiếp: “Nhưng chữ viết trong đó ông xem không hiểu, ông định lát nữa đi công viên,đưa cho mấy ông bạn xem có ai biết không đây.”
Sau đó đột nhiên ông liếc nhìn cậu một cái, hỏi: “Cháu dâu, ông thấy con cũng am hiểu về mấy món đồ này, con xem thử xem có biết không.”
Cậu đưa tay nhận lấy cái hộp, kỳ thật không phải là cậu am hiểu, mà đó chỉ là những thứ cậu được học qua mà thôi, những thứ thuộc về lịch sử thế giới này, cậu cũng không hiểu biết nhiều.
Nhưng mà, ngay khi cậu mở bức tranh ra xem thì lập tức bị đứng hình, nhìn chằm chằm một hồi lâu cũng không chớp mắt, ông Tần thấy kỳ lạ mới gọi cậu một tiếng, lúc này, cậu mới giật mình hoàn hồn.
“Ông nội, con có thể gặp người đã vẻ bức tranh này không?” Mắt cậu vẫn không rời khỏi bức tranh kia.
Đúng lúc này, Tần Dữ Hào từ ngoài cửa đi vào, bên cạnh anh là một thiếu niên cao ráo sáng lạn, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc của anh, chàng trai này cho người ta một cảm giác ấm áp như nắng ban mai, rất muốn gần gũi với anh ấy.
Người kia đi tới ngồi bên cạnh ông Tần, còn anh thì đi tới ngồi bên cạnh cậu, thấy thần sắc của cậu không tốt liền hỏi: “Em sao vậy?”
Cậu đưa bức tranh chữ cho anh xem, “Em muốn gặp người đã viết những chữ này.”
Anh đưa mắt nhìn vào bức tranh, thấy chữ viết trên đó rất kỳ lạ, lại nhìn bộ dáng kích động của cậu cũng hiểu rõ cái này có liên quan tới đời trước của cậu, vì vậy nhẹ nhàng khoát vai cậu, trầm thấp nói: “Anh sẽ cho người điều tra, em đừng để mình quá kích động.”
Sau đó anh quay sang nhìn chàng trai kia, hỏi: “Bức tranh này là do Hạ Lương đưa tới, em có biết làm sao cậu ta có nó không?”
Tần Dữ Phong liếc mắt nhìn bức tranh kia một cái rồi dời đi rất nhanh, “Anh hai, cái này em cũng không biết nữa, nhưng mà em nhớ anh ấy nói vợ của Đông có rất nhiều tranh chữ đẹp, nói không chừng là lấy từ chỗ của cậu ấy đó.”
“Vợ của Đông?”
“Đúng vậy, chính là em trai của Chính Thiên đấy.” Lúc Đông kết hôn, anh trai có đợt huấn luyện nên không thể tham dự, cho nên anh ta liền làm người tốt giải thích một phen.
Như nhớ ra cái gì đó, anh ta nói tiếp, “Hai ngày nữa là sinh nhật hai tuổi của con trai cậu ấy, anh có thể dẫn chị dâu đến gặp người. Nói cho anh biết, vợ của Đông cũng là đàn ông sinh con đó.”
“Cái gì?” Anh cao giọng hỏi, xem ra người này rất có thể có liên quan tới nơi Kha từng sống.
Chương Sở Kha ở bên cạnh đã gấp muốn chết, níu lấy tay áo của Tần Dữ Hào, “Em muốn đi.”
Anh khẽ thở dài, “Được rồi, anh sẽ đi cùng em.”
Cậu gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ liếc nhìn bức tranh.
“Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Anh đỡ cậu đứng dậy, chào ông Tần một cái sau đó cùng đi lên lầu, lúc đi ngang qua Tần Dữ Phong, anh liếc mắt sang nhìn anh ta một cái, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
Lúc này, Tần Dữ Phong đang cười cười nói chuyện với ông Tần, hai người vừa khuất dạng thì anh ta cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Hai ngày sau, Tần Dữ Hào mang Chương Sở Kha đến dự tiệc sinh nhật hai tuổi của con trai Tông Hiệu Đông và Phương Huyên.
Ở trong đại sảnh nhà họ Tông, mọi người đều đã có mặt khá đầy đủ, thấy anh và cậu bước vào, Chương Từ liền đứng lên đi tới, “Sao hai người cũng tới?”
Tần Dữ Hào lên tiếng trả lời: “Gặp chiến hữu.”
Đúng vậy, cách đây năm năm, anh và Tông Hiệu Đông đã từng tác chiến trong chiến dịch càn quét buôn lậu, sau thắng lợi của chiến dịch, anh được thăng làm thủ trưởng của Lục Xích quân, còn Tông Hiệu Đông thì lui về quản lý gia nghiệp, tính ra từ lúc đó, bọn họ cũng chưa gặp lại nhau lần nào.
Chương Từ cũng không hỏi nữa, dẫn bọn họ đi vào gặp mọi người.
“Lương, hôm nay Phong không tới à.” Ở bên trong phòng khách, Lý Tình Tình bưng ly rượu lên, nhấp một miếng rồi hỏi.
Hạ Lương lắc đầu, trên mặt lộ vẻ chán nản, “Không biết, gần đây hành tung của em ấy thoát ẩn thoát hiện, tôi cũng gặp được người.”
Nói xong, anh bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này, một nhà ba người Tông Hiệu Đông, Phương Huyên và đứa nhỏ từ trên lầu đi xuống, Chương Sở Kha đưa mắt nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi có gương mặt xinh xắn non nớt kia, trong phút chốc có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nói xong bà quay lại nháy mắt ra hiệu với chồng mình, cái ông già này, đến làm bức tượng hay sao vậy? Nhận được tín hiệu của vợ, ba Tần bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên phía trước, nhìn anh hỏi: “Con gọi điện kêu ba mẹ và Thiên Bảo tới nói có chuyện quan trọng muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh nắm lấy tay cậu, quay sang nhìn ông bà, “Con muốn kết hôn với Kha.”
“Con…” Dù đã biết trước sẽ là đáp án này, nhưng trong lòng ông bà vẫn không khỏi hụt hẫng, thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông bà cũng biết không thể ép buộc con trai nữa, nếu không chỉ sợ sẽ mất luôn đứa con này.
Vì vậy, hai ông bà cũng không có phản ứng gì lớn, gượng gạo nhìn nhau một cái, sau đó mẹ Tần quay sang nói với anh và cậu, “Ba mẹ cũng không có cấm cản đâu, chỉ cần các con hạnh phúc là hai ông bà già này vui rồi.”
Lúc này, bé Thiên Bảo đột nhiên lên tiếng, “Ba ba, sau này ba ba sẽ đến ở với con và ba đúng không?”
Chương Sở Kha xoa đầu bé, dịu dàng mỉm cười, “Ừm” một tiếng.
Tần Dữ Hào ở bên cạnh tiếp lời, “Về sau con phải phụ ba chăm sóc ba ba và em của con đó.”
“Em của con?” Bé Thiên Bảo tỏ vẻ khó hiểu chớp chớp mắt nhìn anh.
Ba mẹ Tần cũng ngạc nhiên không kém, vì vậy bà liền vội vàng hỏi con trai, “Hào à, con nói vậy là sao? Em của Thiên Bảo là sao? Chẳng lẽ…”
Chẳng lẽ con trai ở bên ngoài có con riêng? Nếu đúng là như vậy mà nó còn muốn lấy cậu trai kia, hơn nữa lại đi nói ngay trước mặt người ta thế này, có vẻ con trai của mình có hơi cặn bã rồi.
Bà đang định lên tiếng khuyên bảo con trai thì chỉ thấy anh cười cười vuốt vuốt bụng của cậu, nhàn nhạt nói: “Con của con ở trong này.”
Ba mẹ Tần: “…”
__
Ba tháng sau.
Ông Tần được Tần Dữ Hào đón từ Tây thành về thủ đô sống. Đây là yêu cầu của Chương Sở Kha, cậu thấy ông cụ đã lớn tuổi mà lại sống một mình, mặc dù cuộc sống có đầy đủ tiện nghi nhưng chung quy sống với con cháu vẫn tốt hơn.
Lúc đầu ông cụ nhất quyết không chịu, nhưng sau khi nghe nói Chương Sở Kha có thai thì lập tức thay đổi ý định, đồng ý về sống với bọn họ, ngay cả quản gia của ông cũng đi theo, dù sao cũng là bạn già của ông cụ, Tần gia cấp cho ông một căn nhà gần đó để ông sống chung với gia đình mình.
Mặc dù ba Tần và ông Tần thỉnh thoảng vẫn đấu khẩu với nhau, nhưng nể tình con dâu (cháu dâu), hai người cũng không quá lớn tiếng ầm ĩ, hơn nữa mẹ Tần nhiều lần khuyên chồng, cho nên ba Tần cũng đã từ từ xuống nước, không cố tình đi chọc giận ông cụ nữa.
Người già mà, tính tình sẽ giống một đứa con nít, chiều theo ý ông một chút, ông sẽ vui ngay thôi mà.
Cái thai của Chương Sở Kha đã gần sáu tháng, cậu đã bắt đầu tăng, bụng của cậu to hơn bụng của thai phụ sáu tháng nhiều, mọi người ai cũng nói rất có thể cậu mang thai đôi, anh liền đưa cậu đến bệnh viện của Hạ Lương khám thử, quả nhiên chính là thai đôi, còn là long phượng thai.
Người trong nhà vui chết rồi, lập tức coi cậu là thần mà cung phụng, đi tới đâu cũng có người nhìn, chỉ cần cậu lung lay một cái thì liền có ngay bay tới đỡ.
Tình trạng này khiến cậu có chút dở khóc dở cười, vẫn là Tần Dữ Hào ra mặt, mọi người mới không phản ứng thái quá như vậy.
Hôm nay, sau khi đi dạo một vòng với mẹ Tần xong thì trở vào nhà, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đột nhiên cậu thấy trên bàn có một cái hộp, đúng lúc đó ông Tần từ trên lầu đi xuống, thấy cháu dâu nhìn chằm chằm hộp quà liền lên tiếng nói: “Đó là quà của thằng Lương, biết ông thích tranh chữ nên tặng ông một bức.”
Ông ngồi xuống ghế, người hầu mang trà ra cho ông, ông đưa lên miệng uống một ngụm, nói tiếp: “Nhưng chữ viết trong đó ông xem không hiểu, ông định lát nữa đi công viên,đưa cho mấy ông bạn xem có ai biết không đây.”
Sau đó đột nhiên ông liếc nhìn cậu một cái, hỏi: “Cháu dâu, ông thấy con cũng am hiểu về mấy món đồ này, con xem thử xem có biết không.”
Cậu đưa tay nhận lấy cái hộp, kỳ thật không phải là cậu am hiểu, mà đó chỉ là những thứ cậu được học qua mà thôi, những thứ thuộc về lịch sử thế giới này, cậu cũng không hiểu biết nhiều.
Nhưng mà, ngay khi cậu mở bức tranh ra xem thì lập tức bị đứng hình, nhìn chằm chằm một hồi lâu cũng không chớp mắt, ông Tần thấy kỳ lạ mới gọi cậu một tiếng, lúc này, cậu mới giật mình hoàn hồn.
“Ông nội, con có thể gặp người đã vẻ bức tranh này không?” Mắt cậu vẫn không rời khỏi bức tranh kia.
Đúng lúc này, Tần Dữ Hào từ ngoài cửa đi vào, bên cạnh anh là một thiếu niên cao ráo sáng lạn, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc của anh, chàng trai này cho người ta một cảm giác ấm áp như nắng ban mai, rất muốn gần gũi với anh ấy.
Người kia đi tới ngồi bên cạnh ông Tần, còn anh thì đi tới ngồi bên cạnh cậu, thấy thần sắc của cậu không tốt liền hỏi: “Em sao vậy?”
Cậu đưa bức tranh chữ cho anh xem, “Em muốn gặp người đã viết những chữ này.”
Anh đưa mắt nhìn vào bức tranh, thấy chữ viết trên đó rất kỳ lạ, lại nhìn bộ dáng kích động của cậu cũng hiểu rõ cái này có liên quan tới đời trước của cậu, vì vậy nhẹ nhàng khoát vai cậu, trầm thấp nói: “Anh sẽ cho người điều tra, em đừng để mình quá kích động.”
Sau đó anh quay sang nhìn chàng trai kia, hỏi: “Bức tranh này là do Hạ Lương đưa tới, em có biết làm sao cậu ta có nó không?”
Tần Dữ Phong liếc mắt nhìn bức tranh kia một cái rồi dời đi rất nhanh, “Anh hai, cái này em cũng không biết nữa, nhưng mà em nhớ anh ấy nói vợ của Đông có rất nhiều tranh chữ đẹp, nói không chừng là lấy từ chỗ của cậu ấy đó.”
“Vợ của Đông?”
“Đúng vậy, chính là em trai của Chính Thiên đấy.” Lúc Đông kết hôn, anh trai có đợt huấn luyện nên không thể tham dự, cho nên anh ta liền làm người tốt giải thích một phen.
Như nhớ ra cái gì đó, anh ta nói tiếp, “Hai ngày nữa là sinh nhật hai tuổi của con trai cậu ấy, anh có thể dẫn chị dâu đến gặp người. Nói cho anh biết, vợ của Đông cũng là đàn ông sinh con đó.”
“Cái gì?” Anh cao giọng hỏi, xem ra người này rất có thể có liên quan tới nơi Kha từng sống.
Chương Sở Kha ở bên cạnh đã gấp muốn chết, níu lấy tay áo của Tần Dữ Hào, “Em muốn đi.”
Anh khẽ thở dài, “Được rồi, anh sẽ đi cùng em.”
Cậu gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ liếc nhìn bức tranh.
“Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Anh đỡ cậu đứng dậy, chào ông Tần một cái sau đó cùng đi lên lầu, lúc đi ngang qua Tần Dữ Phong, anh liếc mắt sang nhìn anh ta một cái, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
Lúc này, Tần Dữ Phong đang cười cười nói chuyện với ông Tần, hai người vừa khuất dạng thì anh ta cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Hai ngày sau, Tần Dữ Hào mang Chương Sở Kha đến dự tiệc sinh nhật hai tuổi của con trai Tông Hiệu Đông và Phương Huyên.
Ở trong đại sảnh nhà họ Tông, mọi người đều đã có mặt khá đầy đủ, thấy anh và cậu bước vào, Chương Từ liền đứng lên đi tới, “Sao hai người cũng tới?”
Tần Dữ Hào lên tiếng trả lời: “Gặp chiến hữu.”
Đúng vậy, cách đây năm năm, anh và Tông Hiệu Đông đã từng tác chiến trong chiến dịch càn quét buôn lậu, sau thắng lợi của chiến dịch, anh được thăng làm thủ trưởng của Lục Xích quân, còn Tông Hiệu Đông thì lui về quản lý gia nghiệp, tính ra từ lúc đó, bọn họ cũng chưa gặp lại nhau lần nào.
Chương Từ cũng không hỏi nữa, dẫn bọn họ đi vào gặp mọi người.
“Lương, hôm nay Phong không tới à.” Ở bên trong phòng khách, Lý Tình Tình bưng ly rượu lên, nhấp một miếng rồi hỏi.
Hạ Lương lắc đầu, trên mặt lộ vẻ chán nản, “Không biết, gần đây hành tung của em ấy thoát ẩn thoát hiện, tôi cũng gặp được người.”
Nói xong, anh bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này, một nhà ba người Tông Hiệu Đông, Phương Huyên và đứa nhỏ từ trên lầu đi xuống, Chương Sở Kha đưa mắt nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi có gương mặt xinh xắn non nớt kia, trong phút chốc có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Danh sách chương