Hiện tại Bách Hoa Lâu đã không còn phồn hoa như trước kia, xe ngựa ở trước cửa không có mấy, ngay cả thủ vệ gác cửa cũng không nhiều, Đại chiến Khang Tần đã làm cho các quan viên trong triều hạn chế đi rất nhiều, cho dù là phú thương cũng không dám ca hát tiêu sài hoang phí khi quốc nạn .

Ta chậm rãi đi vào đại môn, có hai nữ tử xinh đẹp như hoa tiến lên đón .

Ta không cần lo lắng vì các nàng biết ta, Bách Hoa lâu này chỉ là một nơi phong nguyệt, cho nên phải luôn luôn thay đổi được các nữ nhân ở đây, nếu như mãi chỉ toàn người cũ, thì khách nhân sợ rằng sớm đã đi hết .

Bởi vì khách nhân ham cái đẹp thì lại là người thích của lạ, trong nhà kiều thê mỹ lệ cũng có không ít, nhưng vẫn thích tới đây tìm thú vui .

"Vị đại gia này, hình như đây là lần đầu tiên ngài tới, không biết ngài có quen vị cô nương nào không?"

Ta mỉm cười nói :

"Ta chỉ có quen biết một người, đó là Mộ Dung Yên Yên cô nương. "

Hai vị nữ tử nghe thấy ta nói tên lão bản của họ, thì càng cười tươi :

"Công tử là bằng hữu của lão bản?"

Ta lắc đầu, ánh mắt đã bị một tuyệt đại mỹ nhân trên lầu hấp dẫn .

Mộ Dung Yên Yên đứng dựa vào lan can của tầng ba, lặng yên nhìn ta, thân hình nàng mặc trường bào bằng gấm, trên vai khoác một chiếc khăn lụa màu nhũ mỏng .

Những đường cong trên thân thể ẩn hiện, càng làm tăng thêm vài phần xinh đẹp tuyệt trần .

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vịn vào lan can, bộ ngực phập phồng, hai dòng lệ chảy ra từ đôi mắt .

Ta mỉm cười hướng nàng gật đầu, lúc này chúng ta không cần nói, chúng ta không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm của mình .

Một lúc lâu sau Mộ Dung Yên Yên mới bình tĩnh lại được, nàng chậm rãi đi tới trước mặt ta, cước bộ mặt dù nhanh nhưng không hề mất đi sự uyển chuyển ưu nhã, ngàn vạn lời nói, nàng chỉ gộp lại trong một câu :

"Ngươi đã trở về?"

Ta bình tĩnh hồi đáp :

"Đã trở về!"

Ta và Mộ Dung Yên Yên ngồi ở trong hậu viện của Bách Hoa lâu, trên bàn đá có đặt mấy món điểm tâm tinh tế, Mộ Dung Yên Yên đích thân rót cho ta một chén rượu ngon, nhẹ giọng nói :

"Yên Yên kính Bình vương một chén. "

Ta nhẹ nhàng cùng nàng chạm chén, sau đó ngửa đẩU Uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nói :

"Công việc làm ăn của Mộ Dung lão bản gần đây hình như ảm đảm đi không ít. "

Mộ Dung Yên Yên dịu dàng cười nói :

"Chỉ cần có một người khách là Bình vương, thì cho dù Bách Hoa lâu đóng cửa ba năm cũng được. "

Những lời này bao hàm nhiều nghĩa, không chỉ ám chỉ ta có tác dụng lớn trong cuộc chiến Tần Khang mà còn đồng thời đại biểu vị trí của ta trong lòng nàng không giống như bình thường .

Ta chậm rãi để chén rượu xuống, nói :

"Ta dự định thuyết phục hai phe Khang Tần hoà đàm. "

Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói :

"Trong triều đình của Đại Khang có rất nhiều người có nguyện vọng hòa đàm, trở ngại lớn nhất bây giờ chính là Hâm Đức hoàng đế. "

Ta thấp giọng nói :

"Ta muốn biết trong số rất nhiều người này có bao hàm Tả tướng quốc hay không?"

Mộ Dung Yên Yên lại gật đầu một cái, nàng nhẹ giọng nói :

"Khi trận chiến này mới bắt đầu, Tả tướng quốc đã kịch liệt phản đối, thế nhưng Hâm Đức hoàng đế khư khư cố chấp, cho nên mới rơi vào cục diện như ngày hôm nay. "

Nàng nhìn ta một cái :

"Hôm nay Bình vương điện hạ bình yên trở về, lý do bệ hạ phát động chiến tranh đã không còn, có lẽ người sẽ chấp nhận hoà đàm. "

Ta mỉm cười nói :

"Muốn người tiếp nhận, sợ rằng còn phải nhờ công phu của Tả thừa tướng. "

"Bình vương yên tâm, chuyện này ta sẽ mau chóng thông báo cho Tả tướng quốc, bảo người toàn lực thúc đẩy chuyện hòa đàm. Nhưng mà. .. bên Thái hậu có thể. .. "

"Phương diện thái hậu ta sẽ phụ trách, Mộ Dung Lão bản không cần lo lắng. "

Ta tràn ngập lòng tin nói .

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Yên Yên lóe lên một cái :

"Xem ra Bình vương đã chuẩn bị trở về Đại Khang?"

Ta gật đầu nói :

"Mộ Dung cô nương có điều gì muốn nói với ta không?"

Mộ Dung Yên Yên nói :

"Tình thế Đại Khang rắc rối phức tạp, sức khỏe của Hâm Đức hoàng đế đã không còn được như lúc trước, ngôi vị thừa kế đang ở trước mắt cho nên các vị hoàng tử tranh đấu rất gay gắt, nếu như Bình vương trở về sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. "

Ta ha hả cười nói :

"Bây giờ mà còn không về, thì chỉ sợ ta không còn thời gian làm tròn chữ hiếu bên cạnh phụ hoàng. "

Mộ Dung Yên Yên nói :

"Tả tướng quốc và rất nhiều đại thần đang chờ Cần vương Dận Lễ trở thành thái tử, mà hoàng thượng thì hình như coi trọng Hưng vương Dận Canh. "

Ta lạnh nhạt nói :

"Trước mắt ta chỉ muốn toàn lực làm tốt việc hòa đàm, những sự tình khác thì đợi ta về Đại Khang rồi sẽ tính. "

"Điện hạ, nếu như người có lòng tranh đoạt thì phải đối mặt với sự khó khăn vượt quá tưởng tượng. "

Trong lòng ta cười thầm, trên đời này làm gì có khó khăn và thống khổ gì mà ta chưa trải qua? Ta dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Mộ Dung Yên Yên nói :

"Nếu như ta muốn tham gia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng đứng về bên ai?"

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Yên Yên hiện lên sự hoảng loạn, dưới cái nhìn của ta, nàng kìm lòng không được mà cúi đầu xuống, thấp giọng nói :

"Tả tướng quốc đối với ta như thân sinh phụ mẫu. .. Ta…"

Ta gật đầu, đứng dậy :

"Đêm khuya gió lạnh, Dận Không bôn ba đường dài đã có chút mệt mỏi, Mộ Dung lão bản an bài cho ta một chỗ nghỉ tạm, ta cũng muốn ngủ một giấc. "

Mộ Dung Yên Yên trở nên u oán, nàng chỉ hậu viện nói :

"Phòng đã chuẩn bị từ lâu, Bình vương điện hạ cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, Yên Yên sẽ vĩnh viễn không bán đứng người vì lợi ích. "

Sáng sớm hôm sau, Tiền Tứ Hải đã tới tìm ra, từ biểu tình của hắn, thì sự tình cũng không tiến triển thuận lợi :

"Bình vương! Lá thư đó ta đã chuyển cho thái hậu. "

"A!"

Ta thờ ơ đáp trả, lấy một cái ngoại bào khoác lên người .

Tiền Tứ Hải thấp giọng nói :

"Thế nhưng thái hậu chỉ nhìn một chút rồi đuổi ta đi, không biết nàng có mở ra xem không?"

Ta cười nói :

"Chắc chắn là có. "

Sớ dĩ ta tự tin như vây là vì biết lúc trước Hạng Tinh rất thưởng thức thư pháp của ta, cho dù nàng hãm hại ta ra làm sao, thì ở sâu trong lòng nàng cũng có một vị trí nhỏ nhoi cho ta .

Huống hồ, ta có thể làm nàng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, cho dù ở điểm nào thì nàng cũng sẽ đọc bức thư này .

Tiền Tứ Hải lại nói :

"Nghe nói Đại Hán đã đồng ý phát binh. "

Ta lạnh lùng nói :

"Hán Thành Đế quả nhiên chọn đúng thời cơ. "

Tiền Tứ Hải có chút lo lắng nói :

"Nếu là Hán Thành Đế thật sự xuất binh, Hán Tần hợp lực, Đại Khang nhất định sẽ thua, thái hậu một lần nữa chiếm hết ưu thế, sao nàng có thể đơn giản hòa đàm được chứ?"

Ta cười ha ha, nặng nề vỗ vỗ bả vai Tiền Tứ Hải nói :

"Những chuyện khác Tiền lão bản không cần quá lo, hai ngày này chuẩn bị cho ta một số lễ vật, ta muốn yết kiến một số vương công quy tộc đại thần. "

"Không có, không có, tất cả cứ tính trên người của ta đi. "

Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện