Trong bầu không khí sôi động, đầy tiếng hò hét, và những âm thanh gợi dục, cùng làn ánh sáng đa sắc mờ ảo, chuyển động liên tục. Những thanh niên thành thị ăn mặc dị hợm, tóc tai đủ kiểu với thân thể đầy những vệt đèn led phát sáng, đang uyển chuyển quyến rũ những cô nàng hở hang, mà phần đông, có thể xem như họ chẳng mặc gì nhiều hơn ba mảnh vải trên người.
Kẻ Lang Thang xuất hiện, rồi lướt qua đám đông, hướng đến tầng dành cho giới thượng lưu trong Hộp Đêm ở phố Vine. Hắn đang nhanh bước, thì từ đằng sau một đôi bàn tay mềm mại uyển chuyển, ôm lấy người hắn và thì thào vào tai:
“Tôi biết anh sẽ đến đây, nếu đã phát chán những cô nàng nóng bỏng. Anh có muốn thử cảm giác mới lạ cùng một nữ chiến binh không, chàng Samurai.”
Vừa nói, Mya, cô nàng được hắn tha mạng, lắc lư xuống tận háng Kẻ Lang Thang múa may những hành động gợi tình, rồi uốn éo đứng lên, liền lúc cởi áo ngoài, để lộ ra bộ ngực đầy đặn trắn nỏn, trong ánh đèn mờ ảo.
“Cút,” Kitaro gắt lên, rồi hất vai thẳng bước.
Ả dẩm chân bực tức, rồi khoanh tay trước ngực mắng theo: “Làm bộ thanh cao, vào hộp đêm không kiếm gái thì làm gì. Để tôi coi anh thanh cao được mấy ly rượu rum, đồ đẹp trai, đáng ghét!”
Hắn phớt lờ cô ta, cùng hàng tá những ả mỹ miều khác, cái dáng vẻ lạnh lùng của hắn, chỉ bằng một ánh nhìn đã khiến các quý cô muốn cởi hết quần áo, rồi quỳ gối dưới chân. Nhưng dường như Kitaro là một Kẻ Lang Thang, chẳng quan tâm đến điều gì khác, ngoài thanh gươm trên vai hắn.
Ngồi trong phòng kính ở tầng trên, nơi cách âm hoàn toàn với những ồn ào, cùng sự điên loạn của những kẻ đang thác loạn bên dưới. Hắn trầm tĩnh nhắm mắt hưởng thụ thanh bình, như thể giết cả thảy một nhóm người cũng được xem là có tiếng tăm, chỉ là một trò cỏn con mà hắn chỉ cần búng tay là làm được vậy.
“Kitaro, bạn ta,” Một gã đàn ông âu phục chỉnh chu, tuổi chạc trung niên, với hàm râu quai nón, cùng mái tóc tỉa tót gọn gàng tiến đến lên tiếng. “Ngọn gió nào, đưa cậu đến Hộp Đêm Ademas này, thượng khách của ta, tất cả đều miễn phí tùy cậu lựa chọn. Hôm nay, hãy để ta thể hiện sự hào phóng của mình.”
“Bốc, Bốc”
Hai cái vỗ tay, và một đám đàn bà thân hình chuẩn chỉnh, không một mãnh vãi trên người, và nồng nặc mùi oải hương tiến đến, vồ lấy người Kẻ Lang Thang. Người hầu đứng bên cạnh, cung kính rót rượu với những cử chỉ tao nhã, trang trọng:
“Chúc ngài một buổi tối vui vẻ,”
“Johan, ngài nên cho đám hạ tiện này cuốn xéo, trước khi ta cắt cổ từng ả, và ngài sẽ thấy hối hận vì sự hào phóng của mình.” Kẻ Lang Lang lạnh nhạt lên tiếng.
“Ha ha ha,” Johan cười lớn, vẻ mặt không một chút lay động. “Cậu không có hứng thú ta cũng chẳng miễn cưỡng,” hắn phẩy tay, và đám đàn bà lũ lượt rời đi. “Nếu cậu không phải đến để chơi, vậy cậu cần gặp ta để làm gì?”
“Ta đến để giao dịch,” Kẻ lang thang, nghiêm nghị. “Trên tay ta, là bản đồ cứ điểm quân sự, nơi lũ mọi rợ Aara đang lẫn trốn, cùng lão già Alchemist. Ta muốn mười triệu Credit.”
“Mười triệu, hớ hớ hớ,” gã đàn ông cười gian xảo, đôi mắt đảo nhìn mãnh giấy da rồi nói: “Cậu thật biết cách ra giá, bạn của ta. Có điều cậu không biết, ta là một người làm kinh doanh, ta tin vào những gì mình nhìn thấy, chứ không phải là một mãnh giấy, và lời nói từ cậu. Cậu lấy gì ra để đảm bảo cho khoản đầu tư này của ta đây, anh bạn?”
“Choang,”
Kẻ Lang Thang cầm lấy cán thanh đoản kiếm, chẳng ai kịp thấy hắn rút nó ra khỏi vỏ, nhưng chai rượu thượng hạng ở trước mặt, đã bị một nhát cắt đôi, chảy loang lổ mà không hề ngã xuống.
“Cách mười bước chân, ta lấy mạng một người nhanh hơn súng đạn. Ngài đang ở cách ta vỏn vẹn bốn bước, còn đám hộ vệ đang trốn chui nhủi, sau lưng ngài chưa kịp nhận ra chuyện gì, thì chúng cũng đã mất mạng.” Hắn cười khểnh, lại nói:
“Mười triệu chỉ là giá khởi điểm, khi tự tay ta hạ sát tên Lucas, và cắt cổ lão già Alchemist xuống, ta muốn cái giá gấp ba.”
“Well well well,” Johan vỗ tay, “Ta rất thích làm ăn với những người có tham vọng như cậu, bốn mươi triệu Credit, đủ để mua một đôi chân nhanh nhẹn, cả hai ta đều biết ai là người cần đến nó phải không, Kitaro?”
“Ngươi…” Kẻ Lang Thang trừng mắt, tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
“Lạch cạch, lạch cạch,” Đám hộ vệ của Johan đồng loạt lên đạn, nhắn thẳng vào hắn.
“Bình tĩnh nào,” Johan đưa ngón trỏ với chiếc nhẫn bạch kim, cùng viên kim cương lấp lánh, ra hiệu cho đám cận vệ bỏ súng xuống, hắn điềm tĩnh nói: “Chưa từng có kẻ nào ở trước mặt ta, mà ra giá được đâu anh bạn. Ta đơn giãn thế này vậy, cậu dẫn theo hai sư đoàn, đến chổ mà cậu cho là chúng đang lẩn trốn. Tiêu diệt không chừa lại một mạng, và đem hai cái đầu về đây, ta sẽ để cho con gái cậu được sống. Biết đâu, nếu cậu làm ta thấy vui, thì cô bé lại có thể chạy nhảy như trước. Đôi bên cùng có lợi, hợp tác Win – Win là như vậy, cậu muốn làm kinh doanh, phải học được cái nguyên tắc cơ bản này, bạn của ta.”
“Tên xảo trá,” Kitaro nghiến răng. “Ngươi dám động đến con gái ta dù chỉ là một sợi tóc, ta đảm bảo với ngươi, dù có là chân trời góc bể, ta cũng sẻ phanh thây ngươi làm trăm mãnh, rồi vứt chúng cho chó ăn.”
“Ha ha ha, ngươi nhìn xem, kia là gì,” Johan chỉ tay ra sau lưng Kẻ Lang Thang.
“Daddy, cứu con,” Một cô bé tuổi lên bảy mặt trắng hồng, chỉ còn lại nửa thân người, yếu ớt gọi lớn.
“Quân khốn nạn,” Kẻ Lang Thang nghiến răng, đôi mắt đỏ rực gân máu. “Được ta làm, nhưng ta có một điều kiện. Khi trở về, ta muốn con gái mình có một đôi chân mới.”
“Deal,” Johan cười nham hiểm, rồi cầm ly rượu đưa lên nhâm nhi từ tốn.
Kẻ Lang Thang tiến đến bên cạnh đứa con gái đang ngồi trên xe lăn, đằng sau lưng cô bé có hai tên to cao, da đen như nước sình trong đầm lầy, với bộ âu phục và thanh súng ngắn trên tay. Hắn quỳ gối ân cần với cô nhỏ:
“Con gái, đợi cha trở về, cha hứa bằng mọi giá, con nhất định sẽ tự đi lại được.”
“Daddy, đừng mạo hiểm vì con nữa, con gái không cần đôi chân, con gái chỉ muốn Daddy ở bên cạnh mỗi ngày, có được không?” Cô nhỏ nắm tay Kẻ Lang Thang khẩn nài.
“Con gái ngốc, đừng lo,” Kẻ Lang Thang nói. “Không một kẻ nào có thể làm hại cha được cả. Ngoan, cha đi rồi sẽ về sớm.”
“Theo ta nào cháu gái,” Johan tiến đến. “Ở với ta cháu sẽ được an toàn,” nói xong hắn ngoảnh mặt ra hiệu, bọn hộ vệ cứ thế đẩy xe lăn rời đi.
“Daddy, daddy…” Cô nhỏ bịn rịn gọi.
“Không sao đâu,” Kẻ Lang Thang gật đầu trấn an, rồi quay sang trừng mắt với Johan: “Ngươi tốt nhất nên giữ lời,”
“Làm kinh doanh, chữ tín đặt lên hàng đầu. Bạn của ta, cô bé sẽ an toàn cho đến khi ngươi trở về,” Johan nở một nụ cười toan tính, rồi chìa tay ra bắt.
Kẻ Lang Thang gạt phăng hắn qua một bên, lòng đầy căm phẩn rời đi. Trong lòng hắn biết rõ, tên khốn nạn vẫn gọi hắn là bạn thường ngày kia. Sở dĩ đối xử tốt với hắn những năm qua, tất cả là để chờ đợi cho giây phút này. Khi có một mánh đủ lớn hắn sẽ giở trò lật mặt, và ra tay không từ lấy một thủ đoạn đê hèn nào. Kẻ lang thang, ngoái đầu nhìn lại thêm một lần nữa, với đôi mắt rực lửa:
“Kẻ tiếp theo ta giết, chắc chắn sẽ là ngươi, tên Johan chó má.”
Kẻ Lang Thang xuất hiện, rồi lướt qua đám đông, hướng đến tầng dành cho giới thượng lưu trong Hộp Đêm ở phố Vine. Hắn đang nhanh bước, thì từ đằng sau một đôi bàn tay mềm mại uyển chuyển, ôm lấy người hắn và thì thào vào tai:
“Tôi biết anh sẽ đến đây, nếu đã phát chán những cô nàng nóng bỏng. Anh có muốn thử cảm giác mới lạ cùng một nữ chiến binh không, chàng Samurai.”
Vừa nói, Mya, cô nàng được hắn tha mạng, lắc lư xuống tận háng Kẻ Lang Thang múa may những hành động gợi tình, rồi uốn éo đứng lên, liền lúc cởi áo ngoài, để lộ ra bộ ngực đầy đặn trắn nỏn, trong ánh đèn mờ ảo.
“Cút,” Kitaro gắt lên, rồi hất vai thẳng bước.
Ả dẩm chân bực tức, rồi khoanh tay trước ngực mắng theo: “Làm bộ thanh cao, vào hộp đêm không kiếm gái thì làm gì. Để tôi coi anh thanh cao được mấy ly rượu rum, đồ đẹp trai, đáng ghét!”
Hắn phớt lờ cô ta, cùng hàng tá những ả mỹ miều khác, cái dáng vẻ lạnh lùng của hắn, chỉ bằng một ánh nhìn đã khiến các quý cô muốn cởi hết quần áo, rồi quỳ gối dưới chân. Nhưng dường như Kitaro là một Kẻ Lang Thang, chẳng quan tâm đến điều gì khác, ngoài thanh gươm trên vai hắn.
Ngồi trong phòng kính ở tầng trên, nơi cách âm hoàn toàn với những ồn ào, cùng sự điên loạn của những kẻ đang thác loạn bên dưới. Hắn trầm tĩnh nhắm mắt hưởng thụ thanh bình, như thể giết cả thảy một nhóm người cũng được xem là có tiếng tăm, chỉ là một trò cỏn con mà hắn chỉ cần búng tay là làm được vậy.
“Kitaro, bạn ta,” Một gã đàn ông âu phục chỉnh chu, tuổi chạc trung niên, với hàm râu quai nón, cùng mái tóc tỉa tót gọn gàng tiến đến lên tiếng. “Ngọn gió nào, đưa cậu đến Hộp Đêm Ademas này, thượng khách của ta, tất cả đều miễn phí tùy cậu lựa chọn. Hôm nay, hãy để ta thể hiện sự hào phóng của mình.”
“Bốc, Bốc”
Hai cái vỗ tay, và một đám đàn bà thân hình chuẩn chỉnh, không một mãnh vãi trên người, và nồng nặc mùi oải hương tiến đến, vồ lấy người Kẻ Lang Thang. Người hầu đứng bên cạnh, cung kính rót rượu với những cử chỉ tao nhã, trang trọng:
“Chúc ngài một buổi tối vui vẻ,”
“Johan, ngài nên cho đám hạ tiện này cuốn xéo, trước khi ta cắt cổ từng ả, và ngài sẽ thấy hối hận vì sự hào phóng của mình.” Kẻ Lang Lang lạnh nhạt lên tiếng.
“Ha ha ha,” Johan cười lớn, vẻ mặt không một chút lay động. “Cậu không có hứng thú ta cũng chẳng miễn cưỡng,” hắn phẩy tay, và đám đàn bà lũ lượt rời đi. “Nếu cậu không phải đến để chơi, vậy cậu cần gặp ta để làm gì?”
“Ta đến để giao dịch,” Kẻ lang thang, nghiêm nghị. “Trên tay ta, là bản đồ cứ điểm quân sự, nơi lũ mọi rợ Aara đang lẫn trốn, cùng lão già Alchemist. Ta muốn mười triệu Credit.”
“Mười triệu, hớ hớ hớ,” gã đàn ông cười gian xảo, đôi mắt đảo nhìn mãnh giấy da rồi nói: “Cậu thật biết cách ra giá, bạn của ta. Có điều cậu không biết, ta là một người làm kinh doanh, ta tin vào những gì mình nhìn thấy, chứ không phải là một mãnh giấy, và lời nói từ cậu. Cậu lấy gì ra để đảm bảo cho khoản đầu tư này của ta đây, anh bạn?”
“Choang,”
Kẻ Lang Thang cầm lấy cán thanh đoản kiếm, chẳng ai kịp thấy hắn rút nó ra khỏi vỏ, nhưng chai rượu thượng hạng ở trước mặt, đã bị một nhát cắt đôi, chảy loang lổ mà không hề ngã xuống.
“Cách mười bước chân, ta lấy mạng một người nhanh hơn súng đạn. Ngài đang ở cách ta vỏn vẹn bốn bước, còn đám hộ vệ đang trốn chui nhủi, sau lưng ngài chưa kịp nhận ra chuyện gì, thì chúng cũng đã mất mạng.” Hắn cười khểnh, lại nói:
“Mười triệu chỉ là giá khởi điểm, khi tự tay ta hạ sát tên Lucas, và cắt cổ lão già Alchemist xuống, ta muốn cái giá gấp ba.”
“Well well well,” Johan vỗ tay, “Ta rất thích làm ăn với những người có tham vọng như cậu, bốn mươi triệu Credit, đủ để mua một đôi chân nhanh nhẹn, cả hai ta đều biết ai là người cần đến nó phải không, Kitaro?”
“Ngươi…” Kẻ Lang Thang trừng mắt, tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
“Lạch cạch, lạch cạch,” Đám hộ vệ của Johan đồng loạt lên đạn, nhắn thẳng vào hắn.
“Bình tĩnh nào,” Johan đưa ngón trỏ với chiếc nhẫn bạch kim, cùng viên kim cương lấp lánh, ra hiệu cho đám cận vệ bỏ súng xuống, hắn điềm tĩnh nói: “Chưa từng có kẻ nào ở trước mặt ta, mà ra giá được đâu anh bạn. Ta đơn giãn thế này vậy, cậu dẫn theo hai sư đoàn, đến chổ mà cậu cho là chúng đang lẩn trốn. Tiêu diệt không chừa lại một mạng, và đem hai cái đầu về đây, ta sẽ để cho con gái cậu được sống. Biết đâu, nếu cậu làm ta thấy vui, thì cô bé lại có thể chạy nhảy như trước. Đôi bên cùng có lợi, hợp tác Win – Win là như vậy, cậu muốn làm kinh doanh, phải học được cái nguyên tắc cơ bản này, bạn của ta.”
“Tên xảo trá,” Kitaro nghiến răng. “Ngươi dám động đến con gái ta dù chỉ là một sợi tóc, ta đảm bảo với ngươi, dù có là chân trời góc bể, ta cũng sẻ phanh thây ngươi làm trăm mãnh, rồi vứt chúng cho chó ăn.”
“Ha ha ha, ngươi nhìn xem, kia là gì,” Johan chỉ tay ra sau lưng Kẻ Lang Thang.
“Daddy, cứu con,” Một cô bé tuổi lên bảy mặt trắng hồng, chỉ còn lại nửa thân người, yếu ớt gọi lớn.
“Quân khốn nạn,” Kẻ Lang Thang nghiến răng, đôi mắt đỏ rực gân máu. “Được ta làm, nhưng ta có một điều kiện. Khi trở về, ta muốn con gái mình có một đôi chân mới.”
“Deal,” Johan cười nham hiểm, rồi cầm ly rượu đưa lên nhâm nhi từ tốn.
Kẻ Lang Thang tiến đến bên cạnh đứa con gái đang ngồi trên xe lăn, đằng sau lưng cô bé có hai tên to cao, da đen như nước sình trong đầm lầy, với bộ âu phục và thanh súng ngắn trên tay. Hắn quỳ gối ân cần với cô nhỏ:
“Con gái, đợi cha trở về, cha hứa bằng mọi giá, con nhất định sẽ tự đi lại được.”
“Daddy, đừng mạo hiểm vì con nữa, con gái không cần đôi chân, con gái chỉ muốn Daddy ở bên cạnh mỗi ngày, có được không?” Cô nhỏ nắm tay Kẻ Lang Thang khẩn nài.
“Con gái ngốc, đừng lo,” Kẻ Lang Thang nói. “Không một kẻ nào có thể làm hại cha được cả. Ngoan, cha đi rồi sẽ về sớm.”
“Theo ta nào cháu gái,” Johan tiến đến. “Ở với ta cháu sẽ được an toàn,” nói xong hắn ngoảnh mặt ra hiệu, bọn hộ vệ cứ thế đẩy xe lăn rời đi.
“Daddy, daddy…” Cô nhỏ bịn rịn gọi.
“Không sao đâu,” Kẻ Lang Thang gật đầu trấn an, rồi quay sang trừng mắt với Johan: “Ngươi tốt nhất nên giữ lời,”
“Làm kinh doanh, chữ tín đặt lên hàng đầu. Bạn của ta, cô bé sẽ an toàn cho đến khi ngươi trở về,” Johan nở một nụ cười toan tính, rồi chìa tay ra bắt.
Kẻ Lang Thang gạt phăng hắn qua một bên, lòng đầy căm phẩn rời đi. Trong lòng hắn biết rõ, tên khốn nạn vẫn gọi hắn là bạn thường ngày kia. Sở dĩ đối xử tốt với hắn những năm qua, tất cả là để chờ đợi cho giây phút này. Khi có một mánh đủ lớn hắn sẽ giở trò lật mặt, và ra tay không từ lấy một thủ đoạn đê hèn nào. Kẻ lang thang, ngoái đầu nhìn lại thêm một lần nữa, với đôi mắt rực lửa:
“Kẻ tiếp theo ta giết, chắc chắn sẽ là ngươi, tên Johan chó má.”
Danh sách chương