"Đã lâu không gặp, Quảng Đại Sư."

Tiểu Bạch tươi cười chào hỏi lại người trước mặt, Tiểu Dĩ và những người còn lại há hốc mồm nhìn họ. Người đàn ông lực lưỡng đã tự bao giờ có mặt ở cạnh Tiểu Bạch, thốt lên.

"Ngài... chẳng phải là ông lão tóc trắng đó sao? Mặc dù ngày có thay đổi ngoại hình một chút, ta vẫn có thể nhận ra!"

Nghe người đàn ông nói tới đây, mấy người còn lại giờ mới nhìn kĩ lại sư phụ của mình. Hồi còn nhỏ họ không nhớ rõ vẻ ngoài của ông lão tóc trắng đã cứu họ khi đó, giờ xem ra sư phụ chính là ông lão đó.

"Haha... Cậu thật tinh tường! Ta chính là ông lão đó!"

"Sư... sư phụ là người đó sao?"

Tiểu Dĩ thảng thốt, quá nhiều sự việc diễn ra khiến cậu không theo kịp.

"Đúng vậy. Là ta. Ta đã giấu mình nhiều năm như vậy, thật xin lỗi các con."

Tiểu Bạch chẳng có phản ứng nào, dường như đã đoán định được điều này.

"Thật là một quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn."

Bạch Đại Sư tại thế, vốn chính là vị Pháp Sư Tối Thượng khi xưa bị phe ác đả thương, sau đó đầu thai chuyển kiếp để tiếp tục tìm kiếm chúng.

Thứ "báu vật" trong truyền thuyết chính là một bước đánh thức nguyên thần của Tiểu Bạch. Trước đây, khi không phải con người, cậu làm sao hiểu được nội tâm phức tạp của loài người? Sau khi trải qua một trận phong ba, cậu nhận đủ sự tổn thương đến từ những người đã phản bội mình, nhận ra cái gì mới là quan trọng, cái gì nên buông bỏ. Quá trình ấy chính là một thứ bảo vật quý giá mà đất trời mang lại. Nói cho cùng, những vị Thần Nguyên Thuỷ muốn trao cho cậu cơ hội hiểu về thế giới con người, sau đó hiểu cái cách mà những kẻ trong bóng tối đã thao túng con người và biến họ thành những kẻ xấu xa. Chính bởi vì đã giác ngộ được những điều ấy, Tiểu Bạch đã đánh thức phần kí ức bị phong ấn trước khi sinh ra, có lại đầy đủ hình dáng cũng như chiêu thức của bản thân trong quá khứ.

Vì vậy, Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, cũng không phải Tiểu Bạch.

"Bây giờ ta đã có lại toàn bộ kí ức trước kia, cũng hiểu rõ lòng người, ta sẽ không ở lại đây nữa, mà sẽ đi tìm kẻ chủ mưu phe bóng tối, người đã lôi kéo Tiểu An và khiến lòng người trở nên xấu xa."

Đại Bạch Sư bình tĩnh nói, sau đó quay sang phía Tiểu Dĩ và một vài người khác.

"Mọi người đều có một tâm hồn không bị vấy bẩn, sau này sẽ làm nên nghiệp lớn!"

Nói rồi Bạch Đại Sư tạm biệt mọi người rồi bay đi mất. Còn về phần cậu ta tìm kẻ ác và tiêu diệt chúng như thế nào, không một ai biết.

Quảng Đại Sư mở lời.

"Ngôi chùa này đã tan tành, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành. Thời gian qua ta cũng đã dạy dỗ các con không ít. Sau này hãy đi cứu giúp loài người, mặc dù cái ác vẫn luôn tồn tại, nhưng chúng ta sẽ đối đầu với chúng tới cùng."

...

Sau khi kể xong, cô bé tò mò hỏi vị pháp sư.

"Vậy là ngôi chùa này bị bỏ hoang từ phút giây đó hay sao ạ?"

"Đúng vậy. Thật là một câu chuyện li kì đúng không? Cũng muộn rồi, con đi ngủ đi."

Dưới ánh trăng mờ, người pháp sư già hồi tưởng lại quá khứ của mình, cười khổ.

"Tiểu An, ngươi có thấy trớ trêu hay không? Người được chọn làm pháp sư tương lai, lại chính là hậu duệ của ngươi! Có phải ta đã sai rồi không...? Không, ta không sai, ta đã cố gắng cứu vớt ngươi..."

Dưới ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng, không khí quang đãng và yên tĩnh đến lạ thường, cô bé lơ mơ chìm vào giấc ngủ, giọng nói của sư phụ cứ đều đều vang lên bên tai...

...

Cô bé theo sư phụ tập làm từ những việc nhỏ nhặt nhất, sau đó được truyền thụ những ngón võ sở trường.

Một ngày trời đẹp, cô được sư phụ dạy cho cách để điều hoà nhịp thở, dùng năng lượng bên trong chuyển hoá thành những đòn sát thương. Tập trung để làm hành động này khá là khó, nhưng lần đầu tiên cô bé cảm nhận được những dòng khí lưu trong cơ thể đang chuyển động, sau đó truyền qua hai bàn tay bé nhỏ biến thành một chưởng.

Những ngày tháng rèn luyện trở thành nữ pháp sư không dài, đủ đến khi cô bé trưởng thành hơn một chút, sư phụ căn dặn.

"Con trời sinh đã có mệnh khổ, gánh trên vai trách nhiệm của nhân loại bảo vệ tính mạng con người. Bóng tối và những điều xấu xa trên thế gian này rất nhiều, xuất hiện ở mọi nơi con đến, từng đường con đi, những người con gặp. Vậy nên con đã được định sẵn là sẽ cô độc cả đời. Ta thật lòng mong mỏi con sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ nữ pháp sư của mình. Bây giừo ta không còn gì dạy con cả, con đi đi."

Nữ pháp sư trẻ lĩnh ngộ tất cả những ý chỉ của sư phụ, sau đó trước khi đi bèn hỏi người một câu.

"Giống như sư phụ hay sao ạ? Bạch Đại Sư?"

Ông lão đưa ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía nữ đồ đề, sau đó cười khổ.

"Con thật sự là đồ đệ thông minh nhất ta từng biết, lựa chọn dạy dỗ con quả là không sai."

"Con chỉ có một khúc mắc duy nhất: Tại sao người lại mang con về lại nơi người từng bỏ đi để dạy dỗ? Ngày đó người bắt con đi thì bố mẹ con có biết hay không?"

Bạch Đại Sư nhìn ra xa xăm, ánh mắt như lạc về một vùng miền kí ức tươi đẹp.

"Đây là nơi ta và Tiểu An đã từng thề nguyền với nhau, cũng là nơi mà ta tiếc nuối nhất."

Tiếc nuối cho một tình nghĩa huynh đệ cứ thế mà biến mất trong dòng chảy của thời gian, bị ranh giới của cái thiện và cái ác chia cách. 

"Còn thời điểm con đến với ta, ta chỉ nhận mệnh Thần nuôi dạy con thành một nữ pháp sư, những chuyện khác ta không biết."

Nữ pháp sư trầm ngâm nhìn sư phụ, sau đó lơ đãng hỏi.

"Sư phụ đã sống lâu như vậy, có điều gì mà người tiếc nuối nhất không?"

Bạch Đại Sư không nhìn Nguyệt, đôi mắt vẫn một lòng hướng đến những cánh chim đang chậm chạp dang rộng trên bầu trời xanh trong.

"Có lẽ tiếc nuối lớn nhất của ta... là Tiểu An."

Không ai biết sau khi rời khỏi chùa Giác Lâm, Tiểu Bạch đã đi đâu, Tiểu An có giác ngộ mà ra khỏi Vực sớm hay không? Nếu có, thì sau khi gặp lại, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Đó đã là chuyện của một quá khứ xa xôi.

Nguyệt quay bước đi, đầu không ngoảnh lại. Kể từ cái giây phút cô bị bắt lên đây, cô đã không còn là cô, ý chí sống sót duy nhất của Nguyệt dựa vào hai chữ gia đình. Nếu như không có sự chờ đợi đến ngày có thể rời khỏi ngọn núi này, chưa chắc cô đã cố gắng sống sót đến bây giờ. 

Sau khi rời khỏi ngọn núi, Nguyệt về lại ngôi nhà xưa, đã từng cả ngàn lần hình dung ra viễn cảnh bố mẹ niềm nở chạy ra đón cô, nhưng sự thật thì luôn tàn khốc như vậy.

Ngôi nhà hoan tàn, cũ nát, đồ đạc bên trong thì trống trơn, như thể không có người ở đây từ rất lâu rồi. Một bà lão gánh trên vai hai thúng rau đi qua thấy Nguyệt thì tò mò nói vọng vào. 

"Cô nương, nơi này đã bỏ hoang cách đây mấy năm rồi, cô nương đến đây tìm ai?"

"Bà ơi, gia đình ở đây họ chuyển đi đâu rồi ạ?"

"Gia đình nào? À, trước đây có một gia đình ba người, nhưng một hôm có một đám người áo đen đến bắt cóc đứa con nhỏ đi mất, không ai cản lại kịp. Sau đó thì cũng không thấy có người sống ở đây nữa."

"Không ai... biết được đám người đó là ai sao ạ?"

"Biết chứ, là người của bang Vực, họ ở toà thành bên cạnh. Mà cô nương tìm họ làm gì nhỉ?"

"Đồ đạc... ở đây trước đây có rất nhiều, là người bang Vực mang chúng đi sao ạ?"

"Hình... hình như là thế! Già này nhiều tuổi rồi, cũng không có nhớ được bao nhiêu nữa..."

Nguyệt theo hướng bà lão chỉ, đi đến toà thành bên cạnh tìm bang Vực. Sau đó thì, mọi chuyện được tua đi rất nhanh, như một thước phim tăng tốc độ lên gấp 1,5 lần để những cảnh máu me không thể được nhìn thấy rõ ràng vậy.

Nguyệt tìm thấy người ở đó, những kẻ mặc đồ đen, chúng nói rằng tiêu diệt bố mẹ cô mới là tốt nhất cho cô, không còn gì có thể ngáng đường nữ pháp sư hay trở thành điểm yếu khiến kẻ thù phải ra tay nữa.

Bọn chúng không biết rằng, hai người họ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Bang chủ bang Vực trước khi bị diệt khẩu, hắn đã nói ra một bí mật.

"Số mệnh của ngươi đã được định sẵn là phải sống cô độc, ngươi không thể làm trái ý trời. Ngươi được sinh ra chính là để bù đắp lỗi lầm của cha mẹ và tổ tiên ngươi trong quá khứ. Hậu duệ của kẻ theo chân quỷ sẽ phải gánh toàn bộ lỗi lầm của kẻ đó. Thêm vào đó, cha mẹ ngươi cũng đã tạo ra một lỗi lầm khủng khiếp, và lỗi lầm của họ sẽ khiến chúng sinh đại loạn."

Có lẽ là do mất đi những người thân yêu nhất, chỉ còn mình cô đơn độc trên cõi đời này, cũng có lẽ là do cái lỗi lầm kia của bố mẹ sẽ gây ảnh hưởng đến loài người, mặc dù không biết nó là gì, Nguyệt vẫn quyết định trở thành một nữ pháp sư.

...

Rời khỏi dòng hồi tưởng, Nguyệt chỉ cười trừ rồi nói với Quỷ Thần Đỏ.

"Ngươi có biết lỗi lầm của cha mẹ ta là gì không?"

"Ta... ta không biết..."

Quỷ Thần Đỏ bối rối, những thông tin này đến đối với hắn là quá đỗi đột ngột. Hắn chỉ biết là nữ pháp sư có một quá khứ buồn, gánh trên vai trách nhiệm tiêu diệt ma quỷ trừ hại cho dân, chứ không hề nghĩ đến việc Nguyệt làm như vậy còn vì chữ Hiếu đối với những người thân đã khuất.

"Khi nhìn thấy quá khứ của con quỷ này, ta đã hiểu rồi. Hình ảnh người anh trai và chị dâu trong kí ức đó chính là cha mẹ ta. Tiểu Quỷ, ngươi có thấy sự kì diệu của nhân duyên không? Bằng một cách nào đó, cuối cùng ngươi cũng quay về bên ta."

Con quỷ, lúc này đã trở về hình dạng một đứa bé gái, nhìn chằm chằm Nguyệt, sau đó dò xét hỏi.

"Ngươi và ta là... người thân của nhau à?"

"Đúng vậy. Ngươi là dì nhỏ của ta."

Với bộ dáng một người lớn và một đứa nhỏ, cuộc đối thoại trông có vẻ hơi buồn cười. Nhưng, để có được một vài câu đơn giản đó, nữ pháp sư và con quỷ đã phải đánh đổi bao nhiêu thứ, tương tàn bao nhiêu lần, hận thù bao nhiêu năm?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện