5.
Quả nhiên bất kể là mèo hay là người, chỉ cần biết nói đều sẽ không phải là thứ tốt đẹp gì.
Tôi tức giận vứt thức ăn mèo ở một bên, xoay người đi vào phòng bếp, lấy đồ mà bản thân đã đặc biệt đi mua ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, rã đông, chuẩn bị rửa sạch sau đó nấu cơm ăn một mình.
Lúc này tôi chợt cảm thấy dưới chân mình có cảm giác mềm mại, tôi cúi đầu nhìn, đúng lúc mèo cũng đang nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi bị dọa cho giật mình, chiếc chậu trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, mèo cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Khi âm thanh dừng lại, tôi mới nhìn về phía mèo, mèo nấp sau tấm kính, cẩn thận nhìn tôi, đôi tai cụp khẽ rủ xuống.
Tôi giận mà không nói được, hơi bực bội hỏi: “Em vừa trốn ở đâu?”
Mèo liếm liếm chân, lại vươn vai lười biếng đáp:
“Ban ngày ở ngoài hành lang rất ồn ào, em nằm ngủ ở trên tủ lạnh.”
Tôi nói nên lời.
Tủ lạnh cao như vậy, không biết làm thế nào mà em ấy nhảy lên được. Nhưng nghĩ kỹ thì khả năng leo trèo bật nhảy của con mèo vốn đã tốt rồi, chỉ là tôi không ngờ em ấy lại ở trên đó nên không tìm.
Sau khi đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bản thân, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bước tới nhặt thức ăn mèo vừa vứt sang một bên lên:
“Chị có mua cho em một ít thức ăn.”
Mèo vui vẻ dựng thẳng đuôi bước tới.
Tôi chọn một chiếc đĩa nhỏ màu hồng cho mèo, nói:
“Từ giờ trở đi chiếc đĩa hồng phấn này sẽ dùng để đựng thức ăn cho em”.
“Đĩa màu hồng phấn?”
Đôi mắt của mèo vừa tròn vừa sáng, không có một chút tạp niềm nào. Tôi mở điện thoại ra lên mạng tra, hóa ra đôi mắt của mèo vốn dĩ không phân biệt được màu sắc.
Đối với con người, thức ăn cho mèo có vị hơi tanh, tôi bịt mũi lại nói:
“Em ăn đi.”
Mèo duỗi chân nhỏ, hình như hơi do dự một chút, sau đó đẩy chiếc đĩa sang phía tôi:
“Chị cũng ăn đi.”
“... Người có thức ăn người, mèo có thức ăn mèo.” Tôi khẽ vuốt ve đầu mèo, mèo vui vẻ phát ra âm thanh gừ gừ. Tôi nói tiếp: “Em ăn đồ ăn cho mèo, chị ăn đồ ăn cho người.”
Mèo như hiểu lại như không hiểu, gật gật đầu rồi bắt đầu vui vẻ lao vào ăn, không để ý hình tượng chút nào.
Tôi đi pha cho bản thân một bát mì, khi quay lại đã thấy mèo nằm cạnh đĩa thức ăn ngủ mất rồi.
Rõ ràng ban ngày đã ngủ nhiều thế, vậy mà giờ còn ngủ tiếp.
6.
Khi tôi đang ngồi xem bản tin thứ tám buổi tối, mèo cuối cùng cũng tỉnh dậy, kêu bản thân khát nước.
“Chị để nước trên bàn, em uống chút đi.”
Thế là em ấy liền háo hức chạy đi, không lâu sau lại háo hức chạy về, đứng ở trước cửa nhìn tôi chăm chú:
"Có chuyện gì vậy?"
Mèo do dự một chút, sau đó bước vào:
“Ngày mai mèo muốn đi săn cùng chị.”
Tôi đặt điện thoại xuống và nghiêm túc trả lời em ấy:
“Không được, em vẫn còn là mèo con, em chưa có bản lĩnh đi săn đâu”
Mèo khẽ nghiêng đầu: “Mèo con?”
"Ừm. Mèo con, mèo con chưa đủ tuổi nên không cần đi săn, chỉ cần ở nhà ăn và ngủ là được."
Mèo như hiểu lại như không hiểu:
“Vậy em có thể ngủ cùng với chị được không?”
"Không được!"
Tôi từ chối rất nhanh chóng và dứt khoát, mèo sững sờ một lúc, sau đó buồn bã cúi đầu.
Không biết có cơn gió từ đâu thổi tới, tôi nói thêm:
“Em có thể kéo ổ đến phòng ngủ, nhưng không được ngủ trên giường”.
Mèo nghe vậy, hai mắt sáng lên, lại hào hứng chạy ra ngoài, mất nửa ngày mới đẩy được ổ vào phòng ngủ.
Tôi chợt nghĩ tới điều gì đó, lục lọi trong tủ một lúc, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại bàn phím mới toanh dành cho người già.
Vốn dĩ tôi định tặng cho mẹ một chiếc điện thoại di động này nhưng cuối cùng lại không tặng được.
Tôi tháo chiếc sim phụ ở điện thoại của bản thân ra, loay hoay một lúc rồi đặt chiếc điện thoại trước mặt mèo.
“Đây là điện thoại.”
Mèo rất thích nghiêng đầu, hình như đây là cách để am ấy biểu thị sự nghi hoặc.
“Điện thoại?”
“Đúng rồi, điện thoại. Ban ngày lúc chị ra ngoài đi săn, nếu như em gặp phải nguy hiểm hoặc có gì không hiểu, có thể gọi điện cho chị. Như thế chị có thể nghe được lời nói của em rồi.”
Mèo duỗi chân tiếp lấy ấn nút trên điện thoại:
“Thần kỳ quá!”
Tôi đứng dậy, đi ra ngoài:
“Bây giờ chị đi vệ sinh, em ấn giữ phím đầu tiên, chúng ta cùng thử xem.”
Mèo gật gật đầu.
Tôi còn chưa đi đến nhà vệ sinh, điện thoại đã reo lên rồi. Tôi vội vã nghe điện thoại:
“Alo?”
Đầu bên kia truyền đến những tiếng sột soạt, sau đó liền giọng nói của mèo vang lên:
“Em là mèo.”
Tôi không nhịn được cười lớn:
“Chào em, mèo nhỏ.”
Quả nhiên bất kể là mèo hay là người, chỉ cần biết nói đều sẽ không phải là thứ tốt đẹp gì.
Tôi tức giận vứt thức ăn mèo ở một bên, xoay người đi vào phòng bếp, lấy đồ mà bản thân đã đặc biệt đi mua ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, rã đông, chuẩn bị rửa sạch sau đó nấu cơm ăn một mình.
Lúc này tôi chợt cảm thấy dưới chân mình có cảm giác mềm mại, tôi cúi đầu nhìn, đúng lúc mèo cũng đang nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi bị dọa cho giật mình, chiếc chậu trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, mèo cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Khi âm thanh dừng lại, tôi mới nhìn về phía mèo, mèo nấp sau tấm kính, cẩn thận nhìn tôi, đôi tai cụp khẽ rủ xuống.
Tôi giận mà không nói được, hơi bực bội hỏi: “Em vừa trốn ở đâu?”
Mèo liếm liếm chân, lại vươn vai lười biếng đáp:
“Ban ngày ở ngoài hành lang rất ồn ào, em nằm ngủ ở trên tủ lạnh.”
Tôi nói nên lời.
Tủ lạnh cao như vậy, không biết làm thế nào mà em ấy nhảy lên được. Nhưng nghĩ kỹ thì khả năng leo trèo bật nhảy của con mèo vốn đã tốt rồi, chỉ là tôi không ngờ em ấy lại ở trên đó nên không tìm.
Sau khi đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bản thân, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bước tới nhặt thức ăn mèo vừa vứt sang một bên lên:
“Chị có mua cho em một ít thức ăn.”
Mèo vui vẻ dựng thẳng đuôi bước tới.
Tôi chọn một chiếc đĩa nhỏ màu hồng cho mèo, nói:
“Từ giờ trở đi chiếc đĩa hồng phấn này sẽ dùng để đựng thức ăn cho em”.
“Đĩa màu hồng phấn?”
Đôi mắt của mèo vừa tròn vừa sáng, không có một chút tạp niềm nào. Tôi mở điện thoại ra lên mạng tra, hóa ra đôi mắt của mèo vốn dĩ không phân biệt được màu sắc.
Đối với con người, thức ăn cho mèo có vị hơi tanh, tôi bịt mũi lại nói:
“Em ăn đi.”
Mèo duỗi chân nhỏ, hình như hơi do dự một chút, sau đó đẩy chiếc đĩa sang phía tôi:
“Chị cũng ăn đi.”
“... Người có thức ăn người, mèo có thức ăn mèo.” Tôi khẽ vuốt ve đầu mèo, mèo vui vẻ phát ra âm thanh gừ gừ. Tôi nói tiếp: “Em ăn đồ ăn cho mèo, chị ăn đồ ăn cho người.”
Mèo như hiểu lại như không hiểu, gật gật đầu rồi bắt đầu vui vẻ lao vào ăn, không để ý hình tượng chút nào.
Tôi đi pha cho bản thân một bát mì, khi quay lại đã thấy mèo nằm cạnh đĩa thức ăn ngủ mất rồi.
Rõ ràng ban ngày đã ngủ nhiều thế, vậy mà giờ còn ngủ tiếp.
6.
Khi tôi đang ngồi xem bản tin thứ tám buổi tối, mèo cuối cùng cũng tỉnh dậy, kêu bản thân khát nước.
“Chị để nước trên bàn, em uống chút đi.”
Thế là em ấy liền háo hức chạy đi, không lâu sau lại háo hức chạy về, đứng ở trước cửa nhìn tôi chăm chú:
"Có chuyện gì vậy?"
Mèo do dự một chút, sau đó bước vào:
“Ngày mai mèo muốn đi săn cùng chị.”
Tôi đặt điện thoại xuống và nghiêm túc trả lời em ấy:
“Không được, em vẫn còn là mèo con, em chưa có bản lĩnh đi săn đâu”
Mèo khẽ nghiêng đầu: “Mèo con?”
"Ừm. Mèo con, mèo con chưa đủ tuổi nên không cần đi săn, chỉ cần ở nhà ăn và ngủ là được."
Mèo như hiểu lại như không hiểu:
“Vậy em có thể ngủ cùng với chị được không?”
"Không được!"
Tôi từ chối rất nhanh chóng và dứt khoát, mèo sững sờ một lúc, sau đó buồn bã cúi đầu.
Không biết có cơn gió từ đâu thổi tới, tôi nói thêm:
“Em có thể kéo ổ đến phòng ngủ, nhưng không được ngủ trên giường”.
Mèo nghe vậy, hai mắt sáng lên, lại hào hứng chạy ra ngoài, mất nửa ngày mới đẩy được ổ vào phòng ngủ.
Tôi chợt nghĩ tới điều gì đó, lục lọi trong tủ một lúc, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại bàn phím mới toanh dành cho người già.
Vốn dĩ tôi định tặng cho mẹ một chiếc điện thoại di động này nhưng cuối cùng lại không tặng được.
Tôi tháo chiếc sim phụ ở điện thoại của bản thân ra, loay hoay một lúc rồi đặt chiếc điện thoại trước mặt mèo.
“Đây là điện thoại.”
Mèo rất thích nghiêng đầu, hình như đây là cách để am ấy biểu thị sự nghi hoặc.
“Điện thoại?”
“Đúng rồi, điện thoại. Ban ngày lúc chị ra ngoài đi săn, nếu như em gặp phải nguy hiểm hoặc có gì không hiểu, có thể gọi điện cho chị. Như thế chị có thể nghe được lời nói của em rồi.”
Mèo duỗi chân tiếp lấy ấn nút trên điện thoại:
“Thần kỳ quá!”
Tôi đứng dậy, đi ra ngoài:
“Bây giờ chị đi vệ sinh, em ấn giữ phím đầu tiên, chúng ta cùng thử xem.”
Mèo gật gật đầu.
Tôi còn chưa đi đến nhà vệ sinh, điện thoại đã reo lên rồi. Tôi vội vã nghe điện thoại:
“Alo?”
Đầu bên kia truyền đến những tiếng sột soạt, sau đó liền giọng nói của mèo vang lên:
“Em là mèo.”
Tôi không nhịn được cười lớn:
“Chào em, mèo nhỏ.”
Danh sách chương