“Vậy đi.” Quan Nhạc Vũ nở nụ cười dịu dàng, “Ta và ngươi lấy giới hạn là nửa năm, nếu trong vòng nửa năm ngươi vẫn không thích ta, thì hãy quên chuyện này đi.”

“A?” Hoa Hùng ngẩn người, hắn không ngờ có thể như vậy. Sau đó ầm ừ nói: “Thực ra… ta cũng khá thích ngươi. Nhưng mà…”

“Nhưng mà vẫn không muốn ở bên ta trọn đời phải không?” Quan Nhạc Vũ thông minh hơn người, chỉ nghe Hoa Hùng nói nửa câu, là có thể đoán ra ý của hắn.

“Ta biết.” Hơi gằm mặt xuống. Quan Nhạc Vũ tiếp tục nói. “Giờ “cái thích” mà ngươi nói hẳn là trên mức tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu.”

“Cái gì? Cái gì chưa phải cơ?” Hoa Hùng không hiểu lời của Quan Nhạc Vũ cho lắm, Quan Nhạc Vũ này, từ sau trận bạo bệnh hôn mê mất nửa năm, khi tỉnh lại thì thường nói ra những câu kì lạ, thế nhưng hai năm qua đã đỡ hơn nhiều rồi.

“Khụ… ý ta là, chỉ cần ngươi thích ta một chút thôi, vậy là đủ rồi.” Quan Nhạc Vũ cười. “Nửa năm, trong nửa năm này chúng ta sẽ xử sự như người yêu, nếu sau nửa năm, ngươi vẫn không thể chấp nhận được ta… thì chúng ta sẽ trở lại làm bạn. Ngươi thấy sao?”

“Ừm, được đấy.” Hiếm có khi Hoa Hùng khờ khạo gãi đầu thế này, đây cũng coi như là một biện pháp tốt, dẫu sao, cảm giác hiện tại của hắn với Quan Nhạc Vũ, cũng có thể là lòng cảm kích trước tình cảm của y, nếu là bởi nguyên nhân này, thì thời gian nửa năm, cũng đủ để làm lòng cảm kích kia phai nhạt, vậy là có thể biết chính xác lòng mình ra sao.

“Được, vậy chúng ta quyết định như vậy. Hẹn ước nửa năm.” Ánh mắt Quan Nhạc Vũ mang đầy ý cười, đưa tay phải lên, vậy là hai người đập tay làm tín, hạ ước định.

“Vậy… ta đi tra án trước ha.” Hoa Hùng do dự một lúc, rồi nói với Quan Nhạc Vũ.

“Ừ.” Quan Nhạc Vũ nhẹ nhàng đáp, sau đó bước qua, hôn nhẹ lên môi Hoa Hùng một cái, “Cẩn thận nha.”

Hoa Hùng hơi sửng sốt, sau đó gương mặt ngăm đen đỏ ửng cả lên, biết rõ hai người đã coi nhau như người yêu, thế nhưng vẫn không quen hôn hít đột ngột như vậy lắm, ậm à ậm ừ không biết nói gì, rồi có phần bối rối mà chạy trốn.

Nhìn Hoa Hùng chạy ra sân, Quan Nhạc Vũ thản nhiên tiêu sái ra đóng cửa, sau đó không kìm nổi mà cười lớn ba tiếng.

Ha! Ha! Ha! Nửa năm? Đối xử như người yêu? Hoa Hùng nghĩ quá đơn giản rồi, trong nửa năm duy trì quan hệ yêu đương này, nếu y không ăn được Hoa Hùng, thì đập đầu chết luôn cho xong, lại nói, Hoa Hùng khờ khạo kia, sau khi có quan hệ xác thịt với y, y không tin hai người có thể quay lại làm bạn bè. Quan Nhạc Vũ nói vậy, nguyên nhân đơn giản chỉ là muốn tìm cho mình một lý do thích hợp để ăn Hoa Hùng mà thôi.

Hoa Hùng đáng thương, chẳng biết từ khi nào, đã rơi vào cạm bẫy của Quan Nhạc Vũ rồi…

“Này, chúng ta ở đây bao lâu rồi.” Lâm Thiên Long nhả xương gà trong miệng ra, cầm chiếc bánh bao nhân thịt bên cạnh lên cắn nhoàm một miếng.

“Sao vậy?” Liễu Dịch Trần đặt tách trà xuống.

“Không có gì, chỉ là cứ ở đây mãi thật nhàm chán, hồi ở trên núi cứ bốn năm hôm ta lại đi cướp bóc một lượt, còn ở đây, đúng là chán bỏ mợ ra luôn.” Lâm Thiên Long nhàm chán nói.

Trấn Bình An này có thể xưng là một tiểu trấn gương mẫu, ngày thường hầu như chẳng xảy ra án kiện gì, Lâm Thiên Long cả ngày ngồi lì trong huyện nha chẳng có việc gì làm, cảm thấy chân sắp mọc cỏ luôn rồi.

“Ừ…” Liễu Dịch Trần trầm ngâm chốc lát, mình đã ở trấn Bình An hơn một tháng rồi, thông qua thư từ, được biết phía Lưu đại nhân có vẻ đã ngầm bắt được vài người có quan hệ với tổ chức kia, giờ bọn họ ra ngoài, cũng không có nguy hiểm gì lớn, thế nhưng an toàn là trên hết, không nên tới nhưng nơi cách xa kinh thành thì tốt hơn.

“Thiên Long ngươi muốn đi đâu không?” Liễu Dịch Trần liếc mắt nhìn Lâm Thiên Long.

“Có chứ. Ta muốn về sơn trại xem xét, ban đầu bỏ đi chỉ để lại một phong thư, chắc đám nhóc kia hoảng hết cả lên rồi, he he.” Lâm Thiên Long bỏ bánh bao trong tay xuống, như bừng tình đại ngộ mà nói.

Liễu Dịch Trần im lặng hồi lâu.

“Vậy Thiên Long muốn quay về xem xét hả?”

“Phải, xem xem cái đám nhóc kia có ổn hay không, cũng chẳng hay tên Hắc Tam ở núi bên có bắt nạt chúng nó không. Lần trước ta và tên Hắc Tam kia đấu nhau, thắng được của hắn năm con trâu lận. Còn cả Bàng Giải và Đại Đầu nữa, không biết có chăm nom sơn trại đàng hoàng hay không, rồi cả nhóm Thúy Bình nữa, mấy cô nàng ấy chăm heo nhanh xuất chuồng lắm…” Vừa nhắc tới sơn tại, mặt mày Lâm Thiên Long đã hớn hở hẳn lên, nói mãi không biết mệt.

“Đã vậy… Ngày mai chúng ta lên đường đi.” Liễu Dịch Trần nghĩ một lát, lúc trước mọi người đều cho rằng quan phủ đang truy bắt Lâm Thiên Long về quy án, bọn họ trở lại sơn trại, nói không chừng càng kín đáo hơn.

“A?” Lâm Thiên Long không ngờ Liễu Dịch Trần lại trả lời thẳng thắn như vậy, y dẫu sao cũng là bộ khoái, trong khi đó núi Khốn Long lại là ổ giặc cướp, một bộ khoái bước vào ổ giặc cướp, nói sao cũng không thuận tai. Giờ hắn mới biết, chuyện đấu đá trong quan trường thâm độc hơn nhiều việc sơn tặc đánh nhau tranh giành địa bàn.

“Ha ha, được thôi.” Nghe Lâm Thiên Long do do dự dự nói, Liễu Dịch Trần cảm thấy có chút ngọt ngào, Thiên Long của y ấy à, còn biết nghĩ cho y nữa chứ.

“Ta chẳng qua chỉ là một bộ khoái cỏn con thôi, ai rỗi việc đi làm khó ta chứ, chẳng có ích lợi gì cả, với, không ai biết ta lên núi Khốn Long với ngươi đâu.” Điệu cười của Liễu Dịch Trần trông thật xảo quyệt.

“Hả?” Lâm Thiên Long không hiểu ý của y là gì.

==========================

Sáng sớm ngày thứ hai.

“Tướng công. Tướng công.” Lâm Thiên Long mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nói dịu dàng, còn nhẹ nhàng lay lay vai mình.

“Ha… Oáp…” Biếng nhác ngáp một cái, Lâm Thiên Long vươn vai, sau đó… bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ người ra.

Một nữ tử mặc xiêm y lụa trắng đang ngồi bên giường, mái tóc đen óng vấn thành hai búi nhỏ xinh xinh, cài thêm một cây trâm bạc tinh xảo, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chưa trang điểm, đôi mắt sáng ngời dịu dàng như sóng nước, đôi gò má đánh chút phấn nhẹ, hơi hơi ửng hồng, đôi môi phớt đỏ tươi tắn căng mọng, mời gọi người tới đoạt lấy.

“Ngươi…” Lâm Thiên Long sợ đến ngây người, nữ tử trước mắt đúng thực là Liễu Dịch Trần, thế nhưng hắn không ngờ, Liễu Dịch Trần giả gái lại đẹp đến như vậy.

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần nở nụ cười xinh đẹp vô cùng, “Đẹp không?”

“Đẹp…” Lâm Thiên Long ngơ ngác trả lời.

Xì, thấy dáng vẻ bị mình làm cho thần hồn điên đảo của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần không khỏi cười rộ lên.

—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện