Ông chủ nghe hắn nói thì hơi ngẩn người, lẽ nào mình nhìn nhầm rồi? Vị khách này và vị công tử kia không phải quan hệ đó? “Đang xem gì thế?”

Lúc này, một bàn tay trắng nón vươn tới từ bên cạnh Lâm Thiên Long, cầm lấy cuốn sách trong tay ông chủ, giở ra xem.

“A? Không có gì…” Lâm Thiên Long sợ đến tái cả mặt, vội vàng đoạt lại, Liễu Dịch Trần chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái, quay lưng lại với hắn. Lâm Thiên Long bất lực, chỉ đành hậm hực thu tay về, lòng đầy ấm ức, cái tên Liễu Dịch Trần này xin đừng có thích mấy thứ dị hợm nhé.

Liễu Dịch Trần yên lặng đứng đó, lật từng trang ra xem, ông chủ tiệm sách bị không khí kì quái giữa hai người làm cho ngơ ngẩn cả người, tay vẫn giữ nguyên ở không trung, tựa như cuốn sách vẫn nằm trong tay ông vậy.

Gian phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách loạt soạt.

Đến khi đõ xong cuốn sách kia, Liễu Dịch Trần mới quay lại, cầm cuốn sách thứ nhất trong tay Lâm Thiên Long, lại lật vài trang, sau đó trả lại cuốn sách các kiểu trói cho chủ tiệm, giơ cuốn còn lại trong tay lên và nói:

“Cuốn này thích hợp với chúng ta hơn, bao nhiêu tiền?”

“Hớ… một lượng bạc…” Chủ tiệm cầm sách, mù mờ đáp lại. Sao mà… hai người này khiến ông cảm thấy, suy nghĩ trước đó của mình hình như không đúng lắm?

“Ừm, mới nãy ông nói chỗ ông còn có những thứ khác phải không?” Liễu Dịch Trần thản nhiên cất cuốn sách kia vào trong ngực áo trước vẻ mặt quẫn bách vô cùng của Lâm Thiên Long.

“A? Hả!… có, có, không biết công tử muốn thứ gì?” Chủ tiệm nhận lấy thỏi bạc vụn, cuối cùng cũng định thần lại, lập tức tươi cười giới thiệu cho y chỗ bảo bối kia. Cái gì mà ngọc hành đủ mọi kích thước, rồi cái gì mà chuỗi hạt chín viên làm bằng ngọc lưu ly, lại thêm cả bí dược bôi trơn của đại nội…

Lâm Thiên Long tim đập chân run nhìn Liễu Dịch Trần chọn chọn lựa lựa, đáng chết, cái tên này chắc không phải tính mua mấy thứ mắc dịch đó thật chứ, hắn thề, nếu tên khốn kiếp kia thực sự muốn dùng những dụng cụ kì quái ấy lên người hắn, hắn nhất định sẽ gậy ông đập lưng ông, cho Liễu Dịch Trần nếm mùi!

May thay, sau khi quan sát một vòng, Liễu Dịch trần có vẻ chú ý tới vẻ mặt căng thẳng và thần thái hung hăng của Lâm Thiên Long, nên rất thông minh mà gãi gãi mũi, chỉ mua thứ chất lỏng màu xanh biếc nghe nói có chút tác dụng kích tình mà thôi, sau đó liền rời khỏi căn phòng khiến Lâm Thiên Long lúng túng đó.

“Thiên Long yên tâm, ta không có mấy sở thích quái dị đó đâu.” Liễu Dịch Trần cười híp mắt giải thích.

Lâm Thiên Long thì cười nhạt, cái tên này biết rõ chủ tiệm dẫn hắn ra phía sau là để chào hàng “nóng”, ấy thế mà y lại không nhắc nhở hắn, lại còn làm mình xấu mặt, đúng là khốn kiếp. Càng khiến người ta tức tối hơn ấy là, hắn lại cứ một mực thích cái tên chết bằm luôn tùy ý thích làm gì thì làm với mình…

“Này, Thiên Long, chúng ta tới nơi rồi…” Thấy Lâm Thiên Long nổi giận đùng đùng đi phía trước, Liễu Dịch Trần cẩn thận nói.

Dừng bước lại, Lâm Thiên Long mới chú ý, hai người đã đến trước cửa một tửu lâu vô cùng hào hoa.

Tửu lâu được trang hoàng cầu kì này có tổng cộng bốn tầng, trước cửa là tấm biển hiệu rất lớn, bên trên đề ba chữ rồng bay phượng múa – Thủy Nguyệt Các.

Đại đường của tầng một lúc này đã đông nghịt người, một đám nhân sĩ võ lâm trang phục bất đồng tụm năm tụm ba, nhộn nhịp luận bàn, có vẻ như đều đang thảo luận chuyện các chủ Thủy Nguyệt Các gả con gái.

“Đây chính là Thủy Nguyệt Các?” Lâm Thiên Long cảm thấy không biết phải nói ra làm sao. Trên đường đi, Liễu Dịch Trần đã từng giới thiệu qua cho hắn, Thủy Nguyệt Các thực chất là phường buôn bán tin tức tình báo, theo hắn mà nói, những nơi như vậy phải vô cùng bí mật, sau đó mỗi lần giao dịch sẽ đều xuất hiện một hắc y nhân, thần thần bí bí đưa tin tức tình báo để ở một nơi mà không ai hay biết.

Nghe hắn nói vậy, Liễu Dịch trần không khỏi bật cười, cười đến mức mặt Lâm Thiên Long đỏ ửng lên, lắp bắp nói: “Lẽ nào không phải vậy… Những nơi như vậy không phải nên thật bí mật sao…”

“Ha ha, Thiên Long, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Liễu Dịch Trần thấy Lâm Thiên Long bị cười mà ngượng chín mặt, lòng chợt thấy ngọt ngào, Thiên Long của y ấy à, nhìn sao cũng thấy đáng yêu hết á.

“Này, đừng cười nữa. Mau giải thích cho ta đi..” Lâm Thiên Long chọc chọc sau lưng y.

“Ha ha, ngươi phức tạp hóa giang hồ lên quá rồi.” Liễu Dịch Trần ngưng cười, chậm rãi giải thích cho hắn.

Vốn dĩ, Thủy Nguyệt Các bán tin tức cho toàn giang hồ, cũng có thể nói rằng, chỉ cần ngươi trả tiền, thì cho dù là hắc đạo hay chính phái, đại hiệp hay ma đầu, cho dù có là tôi tớ bình dân, hay quan viên thương lái, đều có thể mua được tin tức mà mình muốn. Đương nhiên, tin tức khác nhau, giá tiền cũng khác nhau, hơn nữa, bọn họ cũng không kinh doanh ám sát, đương nhiên không ai phiền nhiễu bọn họ cả, càng huống chi, các chủ của Thủy Nguyệt Các tuy chỉ là một phụ nữ có tuổi, nhưng biết rất nhiều mánh khóe, quen không ít bạn bè trong hai giới hắc bạch, muốn có ý đồ với Thủy Nguyệt Các thì cũng phải tính toán cho kĩ khả năng của mình.

“Ra là vậy…” Gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, Lâm Thiên Long giờ mới biết, hóa ra những kì văn bí sự trên giang hồ mà thuyết thư tiên sinh trong quán trà thường kể chín phần thì đến chín phần là gạt người.

*Kì văn bí sự: Tin tức kì lạ, thần bí

*Thuyết thư tiên sinh: người kể chuyện trong các quán trà

“Vậy những người kia đều đến để chúc mừng con gái các chủ Thủy Nguyệt Các xuất giá sao?” Chỉ về đám người ở đại đường tầng một mà hỏi.

“Chắc là vậy.” Liễu Dịch Trần gật đầu.

“Ừm, vị các chủ này có nhiều bằng hữu thật đấy.” Lâm Thiên Long tặc lưỡi. Tuy võ công của hắn không ra làm sao, thế nhưng những người kia cũng không giống hạng vô dụng chuyên đục nước béo cò, ai nấy đều rất có thực lực.

Liễu Dịch Trần bị cái tặc lưỡi bán manh của Lâm Thiên Long làm cho bần thần một lúc, định thần lại liền nói: “Cũng tạm, võ công của những người này, trên giang hồ miễn cưỡng lắm cũng coi như xếp vào hàng thượng đẳng. Cao thủ chân chính, hẳn phải ở tần trên kia.”

Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì bắt đầu ủ mưu, tối nay phải bắt cái lưỡi đáng yêu của Lâm Thiên Long giúp mình làm này làm nọ mới được…

“Phải rồi, ngươi chẳng phải muốn tìm người sao?” Lâm Thiên Long hỏi.

“Khong gấp, hắn đã đến rồi.” Liễu Dịch Trần chắc như đinh đóng cột, bởi y đã thấy, một thân hình vô cùng khôi ngô từ trên cầu thang đi xuống.

“A, Trương đại hiệp.”

“Trương đại hiệp xuống rồi.”

“Trương đại hiệp, đã ngưỡng mộ từ lâu.”

Người đang ngồi ở chiếc bàn dựa sát cầu thang vừa thấy Trương Mộc Phương đi xuống, liền vội vàng nhiệt tình tiếp đón. Những người xung quanh thấy vậy, đương nhiên cũng lũ lượt kéo đến chào hỏi, “Tam phân kiếm” dẫu sao cũng là kẻ có địa vị trong giang hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện