Lưu Tu ở bên nhận thấy sự nghi hoặc của Lưu Kỳ, giải thích nói.
- Oh, tiếng tăm của Trương Duyệt này thế nào? Lưu Kỳ hỏi, xem ra đã có người bắt đầu đứng thành hàng. Trương Tiện này mang con trai đến bên cạnh Lưu Tông, nói rõ lập trường của mình là điều không cần bàn cãi.
- Thanh danh của Trương Duyệt ở Trường Sa cực kém, cụ thể ta cũng không quá rõ ràng.
Lưu Tu ngượng ngùng nói.
- Vậy còn phải nói, Trương Duyệt này vừa thấy rõ ràng không phải hạng người tốt.
Lưu Bàn ở bên căm giận nói, hiển nhiên bất mãn với hành động càn quấy của Trương Duyệt.
Lưu Kỳ gật gật đầu không nói gì, quay đầu nhìn về phía vài người vây xem ở cách đó không xa, trong vài người có một người vừa từ trong tửu lâu đi ra, đang nói nói chuyện xảy ra trong tửu lâu.
- Lão Tạ, ngươi vừa rồi ở trong tửu lâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau nói cho chúng ta.
Một người ở bên giựt giây nói.
- Là thế nào, là thế nào... Mau nói đi.
Tên còn lại thúc động nói.
- Nhắc tới chuyện này, chính là Mã Chưởng Quỹ gặp phải xui xẻo, gặp phải sát tinh.
Lão Tạ vuốt chòm râu bên mép cảm thán nói.
- Ta nói lão Ta nha, ngươi cũng đừng cho là chúng ta tò mò.
- Khụ khụ, các ngươi thấy hai gã thiếu niên đứng cạnh Mã Chưởng Quỹ không? Thân phận của hia gã thiếu niên này cũng không bình thường, bên trái chính là nhị công tử của Châu Mục đại nhân – Lưu Tông, bên phải chính là nhi tử của Trường Sa Thái Thú – Trương Duyệt.
- Hóa ra là sát tinh này, ngày hôm qua nghe nói y gây chuyện ở thành Nam, nói mau hôm nay y lại gây nên tại họa gì?
- Trương Duyệt này ăn cơm ở đây, ăn xong nói đồ ăn không ngon bằng Tụ Phúc Lâu, càn quấy không trả tiền, Mã Chưởng Quỹ thấy hai gã thiếu niên này đã nói không cần tiền, nhưng không ngờ Trương Duyệt không bỏ qua mà còn ép Mã Chưởng Quỹ bồi thường, Mã Chưởng Quỹ đương nhiên không nghe, bọn họ liền đập phá tửu lâu.
- Thực sự là nghiệp chướng. Lưu Tông không nói gì sao?
- Y? Cái này ngươi không biết đâu, Lưu Tông và Trương Duyệt chính là thân thích.
Lão Tạ khoe khoang nói giống biết được bí văn kỳ quái gì đó.
- Oh.
Mấy người vây xem dấy lên tia hứng thú. Lân này ngay cả ba người Lưu Kỳ cũng trợn tròn mắt.
- Khà khà, Thái phu nhân xuất thân Thái Thị, mọi người ai cũng biết. Vợ của Trương Tiệt là người chi Thái Thị, bởi vậy hai người này con như bà con xa.
Lão Tạ đắc ý nói.
- Chẳng trách, Trương Duyệt làm xằng làm bậy ở thành Tương Dương, hóa ra vì nguyên nhân nay.
- Cần phải đuổi đi càng nhanh càng tốt, ngày hôm qua, thời điểm thành Nam bốc cháy Trương Duyệt này còn đánh cả người vây xem.
- Là thật hay giả?
...
Nói xong mấy người liền rời đi, hiển nhiên sợ bị vạ lây.
Đám người Lưu Kỳ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sáng tỏ hơn vài phần.
- Đại ca, muốn ta đi giáo huấn Trương Duyệt kia một chút hay không, để y biết Trương Dương này rốt cuộc là thiên hạ của ai?
Lưu Bàn nói xong liền tiến lên.
- Trước mắt xem xét kỹ hãy tính.
Lưu Kỳ kéo Lưu Bàn lại nói:
- Ngươi đã không còn là tiểu hài tử, làm việc vẫn lỗ mãng như vậy.
- Đại ca, ta biết sai rồi.
Lưu Bàn cúi đầu hổ thẹn nói.
- Có một số việc hiện tại ta không tiện nói với các ngươi, chúng ta trở về sẽ nói sau.
Lưu Kỳ lắc đầu không trách Lưu Bàn, muốn sau khi trở về sẽ cho bọn họ biết hoàn cảnh hiện tại.
- Uhm.
Lưu Bàn, Lưu Tu liếc mắt nhìn nhau, đều phỏng đoán có chuyện quan trọng.
Khi ba người nói chuyện, trong tửu lâu lại xảy ra biến cố.
Mã Chưởng Quỹ đang nói điều kiện với Lưu Tông, Trương Duyệt, từ phía sau lại xuất hiện một thanh niên, thanh niên này bộ dáng có năm phần tương tự Mã Chưởng Quỹ, mặt sắc như đao, vẻ mặt hưng phấn đi ra.
Chỉ có điều khi y thấy tiểu nhị nằm trên mặt đất, ánh mắt vui vẻ nhanh chóng hóa thành lửa giận ngập trời.
- Là ai làm?
Chàng thanh niên tức giận hỏi.
Tên hộ vệ đứng cách chàng thanh niên không xa, cười nói:
- Không ngờ lúc này có cá lọt lưới, thoạt nhìn dáng vẻ khá kiêu ngạo, các huynh đệ giáo huấn y chút đi.
Nói xong liền dẫn người tiến lên muốn động thủ.
- Dừng tay, dừng tay, đây là khuyển tử của ta, mong hai vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân sẽ hậu báo ổn thỏa.
Mã Chưởng Quỹ thấy đám người kia muốn động thủ, lập tức nói, nói xong lại quát chàng thanh niên:
- Nghịch tử, còn không mau bái kiến hai vị công tử.
- Phụ thân, bọn họ phá tửu lâu của chúng ta, phụ thân sao phải khách khí với bọn họ như thế?
Chàng thanh niên thấy phụ thân khúm núm, liền giận dữ nói.
- Càn rỡ, nơi này không có chỗ cho ngươi nói, còn không mau đi vào, ở đây còn chưa đủ bẽ mặt sao?
Mã Chưởng Quỷ khiển trách nói.
- Khuyển tử không hiểu quy củ xin hai vị công tử đừng trách.
Mã Chưởng Quỹ cười trừ nói.
- Ha ha, xem ra ngươi không phục, vậy để ta cho ngươi khắc cốt ghi tâm.
Trương Duyệt cười nói.
- Công tử, xin hãy hạ thủ lưu tình, tôi nguyện bồi thường gấp đôi.
Mã Chưởng Quỹ vội vàng níu kéo Trương Duyệt, cầu xin nói.
Trương Duyệt nắm lấy áo Mã Chưởng Quỹ nói:
- Lão già này thực sự làm mình làm mẩy, ngươi cho rằng thiếu gia ta thích số tiền dơ bẩn này của ngươi? Đánh y cho ta.
- Ai u.
Mã Chưởng Quỹ té ngã trên mặt đất.
- Phụ thân.
Chàng thanh niên thấy phụ thân té ngã trên mặt đất, liền vội vàng chạy tới đỡ phụ thân dậy, hai mắt phun hỏa nhìn Trương Duyệt, gằn giọng nói:
- Chết tiệt.
- Ha ha ha, hôm nay không giáo huấn ngươi, ta có thể dựa vào cái gì để ra uy với đám chó mèo đùa giỡn trước mặt ta, đánh chết cho ta.
Trên mặt Trương Duyệt hiện lên vẻ dữ tợn, trong mắt lóe lên tia khinh thường nồng đậm.
Lưu Tông đứng một bên bình tĩnh nhìn, đối phương ngay cả thế gia cũng không phải vì thế không đáng để y mất hứng, bởi dân chúng bình thường đối với y chỉ giống con sâu cái kiến, không làm y nổi lên một tia hứng thú. Trương Duyệt tuy danh tiếng không tốt, nhưng Lưu Tông muốn lôi kéo Trương Duyệt trợ giúp, tất nhiên cần rất thân cận với Trương Duyệt.
Ba người Lưu Kỳ ở bên đứng xem không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ là điều không cần bàn cãi. Về phần Lưu Bàn, nếu không phải Lưu Kỳ giữ lại, e là Lưu Bàn đã sớm xông lên đánh Trương Duyệt.
Chàng thanh niên đỡ Mã Chưởng Quỹ sang một bên, Mã Chưởng Quỹ thấy chuyện hôm nay khó tránh, không khỏi nhỏ giọng nói với chàng thanh niên:
- Hạ thủ nhẹ chút, chớ để xảy ra án mạng.
Chàng thanh niên gật gật đầu không nói gì, nhìn về phía đám hạ nhân bao vây chính mình. Thấy chàng thanh niên gật đầu Mã Chưởng Quỹ mới thở phào một hơi, y biết những kẻ dưới tay nhi tử của mình không chết cũng tàn phế, chỉ có điều y lại lo lắng nhi tử chịu thiệt, lúc này đứng ở bên lo lắng nhìn nhi tử.
- Tiểu tử, ngươi còn không mau bó tay chịu trói để thiếu gia nhà chúng ta hả giận, nếu như thiếu gia nhà chúng ta vui vẻ không chừng sẽ tha cho ngươi.
Một gã dường như là đầu lĩnh đám thị vệ quát lớn.
- Hừ, y rốt cuộc là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi, dựa vào phụ tổ có chút quyền thế liền làm xằng làm bậy, các người nên sớm tránh xa y, bằng không tương lai chết thế nào cũng không biết.
- Oh, tiếng tăm của Trương Duyệt này thế nào? Lưu Kỳ hỏi, xem ra đã có người bắt đầu đứng thành hàng. Trương Tiện này mang con trai đến bên cạnh Lưu Tông, nói rõ lập trường của mình là điều không cần bàn cãi.
- Thanh danh của Trương Duyệt ở Trường Sa cực kém, cụ thể ta cũng không quá rõ ràng.
Lưu Tu ngượng ngùng nói.
- Vậy còn phải nói, Trương Duyệt này vừa thấy rõ ràng không phải hạng người tốt.
Lưu Bàn ở bên căm giận nói, hiển nhiên bất mãn với hành động càn quấy của Trương Duyệt.
Lưu Kỳ gật gật đầu không nói gì, quay đầu nhìn về phía vài người vây xem ở cách đó không xa, trong vài người có một người vừa từ trong tửu lâu đi ra, đang nói nói chuyện xảy ra trong tửu lâu.
- Lão Tạ, ngươi vừa rồi ở trong tửu lâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau nói cho chúng ta.
Một người ở bên giựt giây nói.
- Là thế nào, là thế nào... Mau nói đi.
Tên còn lại thúc động nói.
- Nhắc tới chuyện này, chính là Mã Chưởng Quỹ gặp phải xui xẻo, gặp phải sát tinh.
Lão Tạ vuốt chòm râu bên mép cảm thán nói.
- Ta nói lão Ta nha, ngươi cũng đừng cho là chúng ta tò mò.
- Khụ khụ, các ngươi thấy hai gã thiếu niên đứng cạnh Mã Chưởng Quỹ không? Thân phận của hia gã thiếu niên này cũng không bình thường, bên trái chính là nhị công tử của Châu Mục đại nhân – Lưu Tông, bên phải chính là nhi tử của Trường Sa Thái Thú – Trương Duyệt.
- Hóa ra là sát tinh này, ngày hôm qua nghe nói y gây chuyện ở thành Nam, nói mau hôm nay y lại gây nên tại họa gì?
- Trương Duyệt này ăn cơm ở đây, ăn xong nói đồ ăn không ngon bằng Tụ Phúc Lâu, càn quấy không trả tiền, Mã Chưởng Quỹ thấy hai gã thiếu niên này đã nói không cần tiền, nhưng không ngờ Trương Duyệt không bỏ qua mà còn ép Mã Chưởng Quỹ bồi thường, Mã Chưởng Quỹ đương nhiên không nghe, bọn họ liền đập phá tửu lâu.
- Thực sự là nghiệp chướng. Lưu Tông không nói gì sao?
- Y? Cái này ngươi không biết đâu, Lưu Tông và Trương Duyệt chính là thân thích.
Lão Tạ khoe khoang nói giống biết được bí văn kỳ quái gì đó.
- Oh.
Mấy người vây xem dấy lên tia hứng thú. Lân này ngay cả ba người Lưu Kỳ cũng trợn tròn mắt.
- Khà khà, Thái phu nhân xuất thân Thái Thị, mọi người ai cũng biết. Vợ của Trương Tiệt là người chi Thái Thị, bởi vậy hai người này con như bà con xa.
Lão Tạ đắc ý nói.
- Chẳng trách, Trương Duyệt làm xằng làm bậy ở thành Tương Dương, hóa ra vì nguyên nhân nay.
- Cần phải đuổi đi càng nhanh càng tốt, ngày hôm qua, thời điểm thành Nam bốc cháy Trương Duyệt này còn đánh cả người vây xem.
- Là thật hay giả?
...
Nói xong mấy người liền rời đi, hiển nhiên sợ bị vạ lây.
Đám người Lưu Kỳ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sáng tỏ hơn vài phần.
- Đại ca, muốn ta đi giáo huấn Trương Duyệt kia một chút hay không, để y biết Trương Dương này rốt cuộc là thiên hạ của ai?
Lưu Bàn nói xong liền tiến lên.
- Trước mắt xem xét kỹ hãy tính.
Lưu Kỳ kéo Lưu Bàn lại nói:
- Ngươi đã không còn là tiểu hài tử, làm việc vẫn lỗ mãng như vậy.
- Đại ca, ta biết sai rồi.
Lưu Bàn cúi đầu hổ thẹn nói.
- Có một số việc hiện tại ta không tiện nói với các ngươi, chúng ta trở về sẽ nói sau.
Lưu Kỳ lắc đầu không trách Lưu Bàn, muốn sau khi trở về sẽ cho bọn họ biết hoàn cảnh hiện tại.
- Uhm.
Lưu Bàn, Lưu Tu liếc mắt nhìn nhau, đều phỏng đoán có chuyện quan trọng.
Khi ba người nói chuyện, trong tửu lâu lại xảy ra biến cố.
Mã Chưởng Quỹ đang nói điều kiện với Lưu Tông, Trương Duyệt, từ phía sau lại xuất hiện một thanh niên, thanh niên này bộ dáng có năm phần tương tự Mã Chưởng Quỹ, mặt sắc như đao, vẻ mặt hưng phấn đi ra.
Chỉ có điều khi y thấy tiểu nhị nằm trên mặt đất, ánh mắt vui vẻ nhanh chóng hóa thành lửa giận ngập trời.
- Là ai làm?
Chàng thanh niên tức giận hỏi.
Tên hộ vệ đứng cách chàng thanh niên không xa, cười nói:
- Không ngờ lúc này có cá lọt lưới, thoạt nhìn dáng vẻ khá kiêu ngạo, các huynh đệ giáo huấn y chút đi.
Nói xong liền dẫn người tiến lên muốn động thủ.
- Dừng tay, dừng tay, đây là khuyển tử của ta, mong hai vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân sẽ hậu báo ổn thỏa.
Mã Chưởng Quỹ thấy đám người kia muốn động thủ, lập tức nói, nói xong lại quát chàng thanh niên:
- Nghịch tử, còn không mau bái kiến hai vị công tử.
- Phụ thân, bọn họ phá tửu lâu của chúng ta, phụ thân sao phải khách khí với bọn họ như thế?
Chàng thanh niên thấy phụ thân khúm núm, liền giận dữ nói.
- Càn rỡ, nơi này không có chỗ cho ngươi nói, còn không mau đi vào, ở đây còn chưa đủ bẽ mặt sao?
Mã Chưởng Quỷ khiển trách nói.
- Khuyển tử không hiểu quy củ xin hai vị công tử đừng trách.
Mã Chưởng Quỹ cười trừ nói.
- Ha ha, xem ra ngươi không phục, vậy để ta cho ngươi khắc cốt ghi tâm.
Trương Duyệt cười nói.
- Công tử, xin hãy hạ thủ lưu tình, tôi nguyện bồi thường gấp đôi.
Mã Chưởng Quỹ vội vàng níu kéo Trương Duyệt, cầu xin nói.
Trương Duyệt nắm lấy áo Mã Chưởng Quỹ nói:
- Lão già này thực sự làm mình làm mẩy, ngươi cho rằng thiếu gia ta thích số tiền dơ bẩn này của ngươi? Đánh y cho ta.
- Ai u.
Mã Chưởng Quỹ té ngã trên mặt đất.
- Phụ thân.
Chàng thanh niên thấy phụ thân té ngã trên mặt đất, liền vội vàng chạy tới đỡ phụ thân dậy, hai mắt phun hỏa nhìn Trương Duyệt, gằn giọng nói:
- Chết tiệt.
- Ha ha ha, hôm nay không giáo huấn ngươi, ta có thể dựa vào cái gì để ra uy với đám chó mèo đùa giỡn trước mặt ta, đánh chết cho ta.
Trên mặt Trương Duyệt hiện lên vẻ dữ tợn, trong mắt lóe lên tia khinh thường nồng đậm.
Lưu Tông đứng một bên bình tĩnh nhìn, đối phương ngay cả thế gia cũng không phải vì thế không đáng để y mất hứng, bởi dân chúng bình thường đối với y chỉ giống con sâu cái kiến, không làm y nổi lên một tia hứng thú. Trương Duyệt tuy danh tiếng không tốt, nhưng Lưu Tông muốn lôi kéo Trương Duyệt trợ giúp, tất nhiên cần rất thân cận với Trương Duyệt.
Ba người Lưu Kỳ ở bên đứng xem không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ là điều không cần bàn cãi. Về phần Lưu Bàn, nếu không phải Lưu Kỳ giữ lại, e là Lưu Bàn đã sớm xông lên đánh Trương Duyệt.
Chàng thanh niên đỡ Mã Chưởng Quỹ sang một bên, Mã Chưởng Quỹ thấy chuyện hôm nay khó tránh, không khỏi nhỏ giọng nói với chàng thanh niên:
- Hạ thủ nhẹ chút, chớ để xảy ra án mạng.
Chàng thanh niên gật gật đầu không nói gì, nhìn về phía đám hạ nhân bao vây chính mình. Thấy chàng thanh niên gật đầu Mã Chưởng Quỹ mới thở phào một hơi, y biết những kẻ dưới tay nhi tử của mình không chết cũng tàn phế, chỉ có điều y lại lo lắng nhi tử chịu thiệt, lúc này đứng ở bên lo lắng nhìn nhi tử.
- Tiểu tử, ngươi còn không mau bó tay chịu trói để thiếu gia nhà chúng ta hả giận, nếu như thiếu gia nhà chúng ta vui vẻ không chừng sẽ tha cho ngươi.
Một gã dường như là đầu lĩnh đám thị vệ quát lớn.
- Hừ, y rốt cuộc là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi, dựa vào phụ tổ có chút quyền thế liền làm xằng làm bậy, các người nên sớm tránh xa y, bằng không tương lai chết thế nào cũng không biết.
Danh sách chương